Bạn đang đọc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL – Chương 19: – Âm Mưu
Đầu tháng ba, bạch mai nở rực rỡ một khoảng trời.
Không có nơi nào mai nở đẹp bằng Huyền Minh cung, cũng chẳng có nơi nào náo nhiệt bằng Huyền Minh cung.
Nhiều người nghi hoặc, rõ ràng Huyền Minh cung chỉ là một cái nho nhỏ lãnh cung, vậy mà lại náo nhiệt hơn so với tẩm cung của phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất?!
Vài vị nương nương cũng hồ đồ theo, rốt cuộc là có chuyện gì mà cứ thấy người của Huyền Minh cung ra ra vào vào, chạy tới chạy lui, bận rộn không ít.
Vài ngày trước thấy người của Thất gia đến, dẫn theo rất nhiều cung nữ, lúc đầu đều bị đuổi đi, đến khi Thất vương phi ra mặt thì người của Huyền Minh cung mới thu nạp đám cung nữ đó.
Tuy biết rằng Diệp Cẩm là trân bảo trong tay của Diệp tướng quân, nhưng đã gả cho Thập nhất gia đồng nghĩa với cả đời phải sống khổ cực, vậy còn cần mang thêm cung nữ đến làm gì? Cũng ở lãnh cung, cũng ăn đạm bạc, tốn tiền nuôi thêm đám cung nữ đó còn phiền toái hơn!
Không ngoài dự đoán, được vài ngày cung nữ trong Huyền Minh cung đều bị đuổi đi hết, nghe nói bọn họ bị mèo cào gà rượt, nghe xong ai cũng bất khả tư nghị.
Tản sáng, Lăng Tam Nguyệt đích thân ra vườn chăm sóc cây cảnh, còn Diệp Cẩm thì nằm dài trên giường chưa chịu tỉnh.
Gần đến chính ngọ thập nhất vương phi mới từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi ra ngoài, che miệng ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai mấy cái.
Diệp Cẩm là người rất dễ ngủ, hơn nữa ở Huyền Minh cung quen rồi, ngủ một giấc liền ngủ đến giờ dùng ngọ thiện.
Cũng may phu quân của nàng là Thập nhất gia, nếu là người khác chắc gà chưa gáy đã đem nàng ném xuống giường, bắt nàng dọn dẹp nấu ăn các thứ rồi.
Tẩy rửa xong xuôi trở ra thì phát hiện trên bàn đã được đặt sẵn một bát cháo nghi ngút khói, Diệp Cẩm suy nghĩ rất lâu, có khi nào là gia mang đến cho nàng không? Rất có thể là như vậy, Diệp Cẩm tự cảm thấy bản thân quá sức thông minh, có thể nghĩ ra được là gia chuẩn bị cháo cho nàng.
Ngay lúc chuẩn bị ăn thì lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của Chúc Vi: “Tiểu thư!!”
Diệp Cẩm bị dọa cho giật mình, quay đầu lại thì thấy Chúc Vi hớt hải từ ngoài cửa chạy vào, đoạt lấy chén cháo trong tay nàng.
“Chúc Vi?” Diệp Cẩm nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Chúc Vi căng thẳng nhìn xung quanh, một tay đặt trên cạnh bàn siết đến trắng bệt, cũng may là nàng đến sớm, nếu không chỉ sợ là…
“Tiểu thư, chén cháo này là của Tiểu Hiểu chuẩn bị cho gia, còn của ngài thì đặt trong trù phòng đó.”
“Hóa ra là vậy.”
Diệp Cẩm gật gù như hiểu rồi, đưa mắt nhìn Chúc Vi, cong môi cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở ta.”
Dứt lời, Diệp Cẩm liền xoay người rời khỏi phòng, một đường đi về trù phòng.
Chúc Vi ôm ngực thở hắt ra, may mắn, nàng đến kịp!
Lại nói đến Diệp Cẩm, nàng đến trù phòng thì thấy Tiểu Hiểu đang loay hoay chuẩn bị ngọ thiện, sợ bận đến mức không biết nàng đến.
Không dám phiền Tiểu Hiểu nên Diệp Cẩm tự mình đi tìm ngọ thiện, nàng sắp đói chết rồi.
Tìm mãi cũng không thấy, cuối cũng vẫn phải lên tiếng cầu cứu Tiểu Hiểu: “Tiểu Hiểu, ngọ thiện đặt ở đâu vậy?”
“Ngọ thiện?” Tiểu Hiểu quay lại nhìn Diệp Cẩm, nói: “Vẫn chưa xong a, nhưng tảo thiện thì còn một chút, tiểu thư nếu đói thì dùng đỡ tảo thiện đi.”
Vừa nói Tiểu Hiểu vừa lấy dĩa bánh bao thịt cua cho Diệp Cẩm, không quên nhắc nhở nàng bánh còn nóng, không nên ăn vội.
Diệp Cẩm nhìn dĩa bánh, rồi nhìn Tiểu Hiểu, khó hiểu hỏi: “Cái kia…!không phải tảo thiện hôm nay là cháo sao?”
“Cháo???” Tiểu Hiểu tròn mắt: “Hôm nay làm gì có nấu cháo?”
“Nhưng rõ ràng Chúc Vi nói ngươi mang cháo cho gia.”
“Chúc Vi nói…”
Nghĩ đến gì đó, Tiểu Hiểu hốt hoảng ném cả cái bát trên tay, kéo Diệp Cẩm rời khỏi trù phòng hướng về phòng của gia.
Hôm nay bị Chúc Vi và Tiểu Hiểu lần lượt quay vòng vòng, Diệp Cẩm sắp không biết mình là ai, đang ở đâu rồi.
Từ xa đã nhìn thấy phòng mở toang cửa, có thể là gia đã về rồi.
Trong nháy mắt gương mặt Tiểu Hiểu chuyển sang trắng bệt, không có trễ, nhất định là không có trễ.
Bước chân vào phòng vừa vặn bắt gặp Lăng Tam Nguyệt đang ngồi khoáy chén cháo vẫn còn nghi ngút khói, Tiểu Hiểu không nghĩ nhiều đã xông vào cầm chén cháo ném xuống đất.
“Gia, không nên ăn!”
Lăng Tam Nguyệt thoáng kinh ngạc, rồi lại đưa mắt nhìn Tiểu Hiểu, cong môi cười một cái, nói: “Tử Minh.”
Tử Minh nhanh chóng bước vào, đem Tiểu Hiểu kéo ra ngoài, còn Tiểu Hiểu thì mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Cẩm hết nhìn Lăng Tam Nguyệt rồi nhìn đến Tiểu Hiểu đang bị Tử Minh lôi kéo ra ngoài, rốt cuộc là có chuyện gì vậy???
“Gia, có chuyện gì vậy? Sao Tử Minh và Tiểu Hiểu lại…”
“Không có gì.” Lăng Tam Nguyệt nhún nhún vai, cười nói: “Chắc lại cãi nhau gì đó, tiểu tình nhân mà, cãi nhau là chuyện bình thường.”
“À.”
Diệp Cẩm một nhảy hai né tránh phần thảm dính cháo, chui vào lòng Lăng Tam Nguyệt làm nũng.
“Gia, sáng sớm lại bỏ đi, không quan tâm A Cẩm.”
Lăng Tam Nguyệt xoa xoa đầu Diệp Cẩm, khóe môi hơi hơi nhấc lên, cười nói: “Ta có chút chuyện, đợi khi Tử Minh quay lại sẽ nói.”
…
“Tử Minh ngươi buông ta ra!!”
Tiểu Hiểu giãy khỏi tay Tử Minh, tức giận trợn mắt: “Ngươi rõ ràng đứng ở ngoài cửa, thấy gia định ăn chén cháo đó lại không ngăn cản, hóa ra gia đã tin tưởng nhầm người rồi!”
Tử Minh bị chỉ trích còn thản nhiên cười một cái, đi xung quanh Tiểu Hiểu, tặc lưỡi: “Gia đoán không sai, tuy Tiểu Hiểu ngươi thật sự yêu thích Chúc Vi, nhưng vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa.”
“Ý ngươi là sao?”
“Màn kịch vừa rồi là do ta và gia dựng lên, chén cháo mà Chúc Vi đem đến ta đã đổ đi, thay bằng một chén cháo khác.
Gia và ta đều muốn xem ngươi sẽ phản ứng thế nào, đúng là không tin nhầm ngươi, hảo Tiểu Hiểu!”
“Ngươi…!các ngươi…” Tiểu Hiểu giận đến mặt mũi đỏ bừng, chỉ thẳng tay vào mặt Chúc Vi quát lên: “Ngươi và gia, cả tiểu thư nữa đều lừa gạt ta!!”
“Chỉ có ta và gia, vương phi giống ngươi, hoàn toàn không biết gì hết.” Tử Minh cười cười, nói tiếp: “Trùng hợp vương phi nhìn thấy chén cháo đó, lại gặp Chúc Vi nói ngươi là người mang cháo vào, bọn ta không cần phải diễn phân đoạn đó.
Không nghĩ vương phi lại hỏi ngươi về cháo, hoàn toàn là trùng hợp, có lẽ lão thiên gia cũng muốn thử thách ngươi.”
“Các ngươi…”
Tiểu Hiểu uất ức đến độ khóc to: “Các ngươi không tin ta!! Ta rõ ràng đã nói ta không có tâm cơ gì đó, vậy mà các ngươi…!các ngươi…”
“Này, này, đừng có khóc!”
Tử Minh không nghĩ nói vài câu lại chọc Tiểu Hiểu khóc, tay chân luống cuống lấy khăn tay giúp nàng lau nước mắt, bộ dáng chẳng khác nào gà mổ phải dây thun.
“Ta không biết, ta muốn mách lại cho tiểu thư!! Ta mách lại cho nhị tiểu thư!! Các ngươi dám khi dễ Diệp gia bọn ta!!”
“Ngươi đừng càng nói càng vô lý được không?” Tử Minh một bên giúp Tiểu Hiểu lau nước mắt một bên lải nhải: “Diệp gia các ngươi là ai chứ? Trên có Diệp tướng quân, Phù Cơ công chúa, dưới có hai vị Trừ Cung tướng quân, Truật Liệt tướng quân, một Thất vương phi, một Thập nhất vương phi.
Loại gia thế này, kẻ nào dám khi dễ đây?”
Tiểu Hiểu trừng mắt: “Ngươi còn dám nói? Ngươi không dám khi dễ Diệp gia, ngươi chính là khi dễ tiểu nha hoàn như ta!”
“Ây, ta hoàn toàn không có khi dễ ngươi, được rồi, ta sai, sau này sẽ không dám nữa.”
Tiểu Hiểu vẫn còn tức giận, giậm giậm chân, liếc Tử Minh một cái.
Tử Minh sờ cổ, ai, quân quý giận lên thật đáng sợ a!
“Mà có chuyện quan trọng hơn.” Tử Minh vươn tay chuẩn xác vỗ vào đầu Tiểu Hiểu hai cái: “Khi nãy gia nói có chuyện cần bàn, mau trở về thôi.”
“Ách…!hảo.”
Các nàng một đường trở về phòng, mất không nhiều thời gian cũng đến nơi, Tử Minh đi lên trước đẩy cửa.
Vừa vặn bắt gặp gia đang cùng vương phi âu yếm trò chuyện, thật sự là không muốn làm phiền, nhưng vì có chuyện quan trọng đành phải hắng giọng ho thu hút sự chú ý của cả hai.
Diệp Cẩm giật mình, nhìn ra cửa thì thấy Tử Minh và Tiểu Hiểu liền vội vàng ngồi thẳng dậy, để người khác nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi có chút xấu hổ.
Tử Minh nhường cho Tiểu Hiểu vào trước, còn bản thân thì đi theo sau, nhanh chóng hành lễ: “Gia!”
“Được rồi, mau ngồi đi.”
“Vâng.”
Tử Minh cẩn thận đem cửa đóng lại, sau đó mới cùng Tiểu Hiểu ngồi xuống, đưa mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt, chờ nghe nàng nói chuyện quan trọng.
Thế nhưng Lăng Tam Nguyệt không vội, từ tốn nhấp một ngụm trà, thần thanh khí sảng, không nhìn ra có chuyện phiền muộn gì.
Diệp Cẩm sốt ruột không thôi, nhịn không được nói: “Gia, có chuyện gì vậy? Ngài mau nói đi mà.”
“Được rồi.”
Lăng Tam Nguyệt chậm rãi lấy trong ngực áo một tấm thiếp mời màu son, đưa cho Tử Minh, nói: “Xem đi, rồi nói cho ta biết ngươi cảm thấy thế nào.”
Đưa mắt nhìn bìa thiếp, vừa thấy hoàng ấn sắc mặt Tử Minh liền tái nhợt: “Của hoàng thượng?”
Lăng Tam Nguyệt không trả lời, chỉ cười nhẹ một cái.
Trong lòng Tử Minh rối loạn, rốt cuộc hoàng thượng gửi thiếp cho gia làm gì? Rõ ràng hoàng thượng không hề thích gia, lý nào lại gửi thiếp? Nhất định là có ẩn tình bên trong.
Vừa nghĩ Tử Minh vừa mở thiếp ra xem, cẩn thận đọc từng chữ bên trong, sắc mặt dần chuyển sang trắng bệt, gấp gáp đặt lại thiếp lên bàn.
“Gia! Nhất định có quỷ kế, ngài không nên đi!”
Thấy Tử Minh phản ứng mạnh như vậy, Diệp Cẩm cũng có chút lo sợ, nhưng nàng lại không biết chữ, không đọc được trong thiếp nói gì, đành phải kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt đòi câu trả lời.
“Gia, trong thiếp viết gì vậy?”
Lăng Tam Nguyệt đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi nắm lấy bàn tay của Diệp Cẩm, nói: “Hoàng thượng muốn ta đến buổi thượng triều.”
“Sao?”
Diệp Cẩm kinh hãi, nàng tuy ngốc nhưng biết rõ mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa gia và hoàng thượng, làm gì có chuyện hoàng thượng muốn gia cùng đến buổi thượng triều được?
“Có khi nào là giả không?”
“Không thể.” Tử Minh chỉ vào hoàng ấn trước thiếp, nói: “Hoàng ấn chỉ có duy nhất một mình hoàng thượng mới có.”
“Nhưng hoàng ấn cũng có thể làm giả mà!” Tiểu Hiểu hoa tay múa chân nói: “Ngay cả ngọc như ý, phỉ thúy, lưu ly còn có thể làm giả mà!”
Tử Minh khoát tay nói: “Hoàng ấn là độc nhất vô nhị, không ai có thể làm giả được nó cả, mà cũng chẳng ai dám làm giả, đây là tội rơi đầu đó!”
“Việc này…” Diệp Cẩm nhìn qua Lăng Tam Nguyệt, nói: “Gia, ngài tính thế nào?”
“Ta còn đang rất phân vân nên mới nói chuyện này ra, để xem mọi người nghĩ thế nào.”
“Hoàng thượng trước giờ không thích gia, làm sao lại muốn gia thượng triều cùng nghị luận chính sự chứ?” Tử Minh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: “Có khi nào hoàng thượng muốn nhân cơ hội trừ khử ngài không?”
Vừa nghe đến hai chữ trừ khử, sắc mặt Diệp Cẩm liền khó coi, ra sức giữ lấy tay áo của Lăng Tam Nguyệt, liên tục lắc đầu: “Gia ngài không được đi! Tuyệt đối không được đi!”
“Không đi chính là kháng chỉ.” Lăng Tam Nguyệt đưa tay xoa xoa gò má của Diệp Cẩm, cười nhạt: “Tội này chỉ sợ tru di cửu tộc.”
“Tru di thì tru di, Diệp gia còn sợ lão hoàng đế đó sao!” Tiểu Hiểu kích động hét lớn: “Diệp gia từ lâu không vừa mắt hắn rồi, cùng lắm thì đánh một trận, biết ngay kẻ thắng người thua!”
“Hồ đồ!” Tử Minh quát một tiếng: “Ngươi còn nói nữa chỉ sợ chưa tru di cửu tộc thì gia và vương phi đã bị ngươi liên lụy chết rồi! Mấy lời này không được nhắc lại lần nữa, nếu không ta liền nhốt ngươi trong phòng củi!”
“Tử Minh ngươi…”
Diệp Cẩm khoát tay ngăn Tiểu Hiểu nói, giọng nghẹn lại: “Gia, đừng có đi, được không? Nếu thật sự có ban tử, A Cẩm cùng ngài đi đến kiếp sau, như vậy còn tốt hơn để ngài một mình đi gặp nguy hiểm.
“
“Không cần nói mấy lời này.” Lăng Tam Nguyệt ôn giọng nói: “Ta nghĩ đây chỉ là mưu kế hòng tiêu diệt Diệp gia của hoàng thượng mà thôi, hoàn toàn không muốn ta chết.”
“Ý ngài là sao?” Tử Minh nhăn mặt: “Ta càng nghe càng không hiểu.”
“Rất có thể hoàng thượng tin chắc ta sợ hãi trong chuyện này có bẫy mà không thượng triều, lúc đó hoàng thượng sẽ nói Huyền Minh cung và Diệp gia kháng chỉ, trực tiếp ban chiếu tru di cửu tộc.
Với thế lực của Diệp gia sẽ không đưa tay chịu trói, lúc này hoàng thượng lại nói Diệp gia tạo phản.
Bá tánh Yến quốc hận nhất chính là phản thần, có thể hoàng thượng là hôn quân, nhưng đạo nghĩa trung quân ái quốc tuyệt không được phạm.
Vì thế dù Diệp gia có thắng đi nữa, vẫn sẽ không có được lòng tin của bách tính, rất nhanh sẽ bị lật đổ, đeo danh phản thần thiên thu vạn kiếp.”
Tử Minh ngẫm lại lời gia nói, đúng là rất có thể như vậy, hoàng thượng chướng mắt Diệp gia đã lâu, đây chính là cơ hội tốt để lật đổ Diệp gia.
Nhưng nếu gia đi, vậy thì làm sao biết được phía sau chuyện này có quỷ kế gì không? Gia đi liệu có gặp nguy hiểm hay không?
Nhìn ra được suy nghĩ của Tử Minh, Lăng Tam Nguyệt nói tiếp: “Chưa diệt được Diệp gia, hoàng thượng sẽ không làm gì được ta đâu.”
“Làm sao ngài tin như vậy?” Diệp Cẩm vẫn lo lắng, nàng thật không muốn Lăng Tam Nguyệt thượng triều chút nào: “Nhỡ như…”
“Ta tin bởi vì thế lực của Diệp gia rất lớn, nếu như ta thật sự có chuyện gì, chỉ cần Diệp gia lấy lý do hoàng thượng hại chết phu tế của Diệp gia, lúc này không ai còn nói Diệp gia tạo phản mà còn ủng hộ chuyện Diệp gia giúp nhi nữ báo thù giết chồng.”
“Ngài nói rất có lý.” Tử Minh thở dài: “Xem ra chỉ còn có cách là cùng thượng triều.”
Tuy bớt đi một phần lo lắng, nhưng Diệp Cẩm vẫn không an tâm, không ai trong các nàng đoán được tâm tư của hoàng thượng, lúc đó xảy ra sự việc ngoài ý muốn, e rằng trở tay không kịp.
“Hay là gọi người của Diệp phủ hỗ trợ?” Diệp Cẩm nói tiếp: “Còn có Thất vương phủ, La Mã quân, ngài thấy sao?”
Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười, xoa đầu Diệp Cẩm nói: “Không phải đi đánh trận, gọi nhiều người đến làm gì? Mình ta là được rồi, lỡ đâu bọn họ sơ suất làm gì đó, hoàng thượng lại nói chúng ta hành thích, lúc đó lại còn khổ sở hơn.”
“Ách…” Diệp Cẩm mím môi nghĩ ngợi, rồi nói: “Hứa với ta, nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
“Ân, ta hứa.”