Đọc truyện Điệp Mộng Hồng Hoa – Chương 4: Tương tư – tử niệm
Giang Nghinh Từ đứng giữa không trung, mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng. Đó chắc hẳn là ánh mắt mà chưa bao giờ Giang Lưu Nhi nhìn thấy. Một đôi mắt coi rẻ chúng sinh thiên hạ, một đôi mắt cao cao tại thượng, đó không phải đôi mắt của tiên tử mà là đôi mắt của thần linh.
Nàng đưa tay làm động tác chém xuống.
Trăm đạo kiếm khí từ khắp bốn phương tám hướng tụ lại bay về phía quái ngư. Không đợi cho quái ngư kịp phản ứng thì kiếm khí đã tàn phá khắp cơ thể nó. Xác quái ngư nháy mắt bị cắt thành trăm mảnh, máu văng tung tóe…
Thấy Giang Nghinh Từ trở lại, Giang Lưu Nhi vội chạy tới.
“Mẫu thân! Tử Lâm Nhi… Tử Lâm Nhi!”
Giang Nghinh Từ nhìn lại. Khuôn mặt Tử Lâm Nhi đang bị độc dịch làm cho thâm tím, còn bản thân cô bé thì đã bất tỉnh vì quá đau đớn.
Nàng phất tay, một dòng nước xanh biếc theo đó rửa sạch khuôn mặt Tử Lâm Nhi. Kế đến, Giang Nghinh Từ lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Tử Lâm Nhi nuốt xuống. Làm xong hết thảy, nàng bồng Tử Lâm Nhi dậy, nói “Về Bách Thảo Phong” rồi bay đi mà không quay đầu lại.
Trong một gian nhà được làm từ thúy trúc của Bách Thảo Phong, Giang Nghinh Từ im lặng ngồi trên ghế. Phía dưới, Giang Lưu Nhi cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Đã biết sai?”
“Lưu Nhi biết sai.” – Giang Lưu Nhi vẫn cúi đầu đáp.
“Sai ở đâu?” – Giọng của Giang Nghinh Từ lại vang lên.
“Tự ý xuống núi, làm hại sư tỷ.”
Giang Nghinh Từ nhìn đứa trẻ quỳ trước mặt, hồi lâu, đôi mắt cũng dần nhu hòa, nàng đưa tay nâng Giang Lưu Nhi dậy và ôm vào lòng thì thào:
“Lưu Nhi muốn chơi đùa cùng sư tỷ, mẫu thân không cản Lưu Nhi. Lưu Nhi muốn xuống núi, mẫu thân cũng không cấm Lưu Nhi. Nhưng sau này phải nói cho mẫu thân biết được không? Mẫu thân không trách Lưu Nhi, chỉ là mẫu thân sợ… mẫu thân sợ Lưu Nhi có chuyện gì…” – Nói đến đó, nàng không tiếp tục nữa… Nàng lại nhìn trời cao rồi thở dài.
Những điều đó Giang Lưu Nhi không thấy được, mà dù thấy chắc cũng không hiểu được. Hắn còn quá nhỏ để hiểu hết thế giới này.
Sáng hôm sau, Giang Lưu Nhi vẫn đến Thiên Thảo Viên luyện kiếm như mọi ngày, cứ như thể chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng trôi. Đó có lẽ là một trong những thứ của những đứa trẻ mà những người trưởng thành thường ao ước.
Đang luyện kiếm, chợt Giang Lưu Nhi nghe thấy tiếng khóc từ một căn phòng gần đó.
Tiếng của tiểu sư tỷ!
Giang Lưu Nhi vội chạy đến. Cảnh tượng trước mắt Giang Lưu Nhi là hình ảnh một cô bé với gương mặt sưng tít đang ngồi khóc trước gương. Cô bé khóc đến thương tâm…
Quả thật nếu không phải đây là căn phòng của Tử Lâm Nhi, cộng thêm bộ y phục trắng tuyết mà Giang Nghinh Từ đã tặng cho Tử Lâm Nhi vào sinh nhật lần trước của nàng thì chắc Giang Lưu Nhi còn tưởng cô bé nào chạy lạc vào Bách Thảo Phong nữa.
Giang Lưu Nhi tiến đến gần, nhỏ giọng:
“Tiểu… tiểu sư tỷ.”
Đáp lại vẫn là tiếng khóc nghẹn ngào của Tử Lâm Nhi.
“Tiểu sư tỷ sao lại khóc? Ai ăn hiếp sư tỷ vậy? Ta sẽ đánh hắn cho sư tỷ.”
Những lời nói vô tội của Giang Lưu Nhi càng khiến cho Tử Lâm Nhi tức giận, cô bé vừa thương tâm khóc vừa nói:
“Hu hu… hu… là tiểu mộc đầu… ngươi ăn… hiếp ta!”
Giang Lưu Nhi chẳng hiểu ra sao, vừa chỉ vào mình vừa nói:
“Ta?”
Tuy không biết thế nào, nhưng chứng kiến bộ dáng thương tâm của Tử Lâm Nhi, hắn đành nhận tội vậy.
“Sư tỷ. Là lỗi của ta. Sư tỷ muốn ta làm gì ta cũng đồng ý… Sư tỷ. Ngươi đừng khóc nữa.”
“ Hu hu… Bộ dáng ta thế này sau này sẽ không ai thèm lấy ta!… Sẽ không ai thèm lấy ta!…”
“Sư tỷ, không có đâu. Mẫu thân nói qua vài ngày nữa mặt ngươi sẽ hết sưng thôi… Không sao đâu.”
“Ta không tin! Ngươi gạt ta… Hu hu…”
Giang Lưu Nhi không biết phải làm thế nào, hắn chỉ là một tên nhóc con, bắt hắn dỗ một cô bé thì hắn cũng chịu.
“Vậy tỷ muốn ta làm thế nào?”
Tử Lâm Nhi liền nói:
“Sau này ngươi phải cưới ta.”
Giang Lưu Nhi nghe vậy, nghĩ nghĩ, hắn thấy cưới tiểu sư tỷ cũng chẳng có gì, dù sao mẫu thân cũng thích tiểu sư tỷ, mà thật ra thì hắn cũng chẳng biết cưới là thế nào nữa kia.
“Được! Sau này ta sẽ cưới sư tỷ!”
Tử Lâm Nhi nghe vậy thì nín khóc, quay lại hỏi:
“Thật không?”
“Thật.” – Giang Lưu Nhi khẳng định chắc chắn.
Một lời hứa sẽ tồn tại bao lâu? Liệu rồi có đổi thay theo năm tháng chăng? Có lẽ nên để cho thời gian trả lời.
Mười năm nữa lại trôi qua…
Giang Lưu Nhi đã hai mươi tuổi. Đứa trẻ năm nào giờ đã là một mỹ nam tử cao lớn. Đôi mắt dài, con ngươi đen láy. Mái tóc của những đêm không sao. Nụ cười ấm áp như nắng xuân. Giọng nói của dòng sông Trường Thủy êm dịu… Tất cả đều hoàn mỹ.
Mọi người ở Kiếm Phái Thanh Hà này đều bảo rằng Giang Lưu Nhi chính là đứa con được thần linh ân sủng.
Giang Lưu Nhi không chỉ có dung mạo hơn người mà tư chất tu đạo cũng khó ai bì kịp. Bắt đầu tu đạo từ năm mười tuổi, mười năm qua đi, Giang Lưu Nhi đã vượt qua bốn đại cảnh giới là Tiên Thiên Cảnh, Ngự Không Cảnh,Thần Thông Cảnh, Niết Bàn Cảnh, bước một chân vào Chân Đan Cảnh – cảnh giới mà xưa nay vạn người cũng chưa chắc có một.
Tại Thiên Thảo Viên, một đôi nam nữ đang so kiếm. Nam tử mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc dài được buộc lại tùy ý, đúng là Giang Lưu Nhi. Về nữ tử, một thân trắng tuyết nhưng không có vẻ gì lạnh lùng xa cách mà trái lại, càng nhìn càng làm người ta thấy gần gũi. Nàng có một đôi mắt to tròn linh động, tóc dài tung bay, mỗi đường kiếm của nàng như một nhịp trong điệu múa làm say lòng người.
“Tiểu mộc đầu! Đón kiếm!… Kiếm Đoạn Lưu Giang!”
“Sư tỷ! Cẩn thận!… Kiếm Nghênh Thiên Hạ!”
Hai người một trên trời, một dưới đất, kiếm chạm nhau từng đường. Tuy là so đấu nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm giác giống như một điệu múa đầy hảo cảm.
Tử Lâm Nhi bay vút lên cao, lộn ba vòng giữa không trung rồi đâm thẳng xuống.
“Kiếm Ảnh Lưu Tinh!”
Giang Lưu Nhi nhoẻn miệng cười thú vị, chân đạp đất phóng vút lên trời.
“Kiếm Ảnh Lưu Tinh!”
Song kiếm chạm nhau.
Tử Lâm Nhi mất thăng bằng, ngã xuống, nhưng nàng kịp thời xoay người hạ xuống an toàn.
“Sư tỷ! Có sao không?”
“Hứ!” – Tử Lâm Nhi quay mặt sang hướng khác.
“Ta không phải cố ý.” – Vừa nói Giang Lưu Nhi vừa nắm tay nàng.
Tử Lâm Nhi cũng chỉ giãy lấy lệ rồi để mặc hắn nắm. Giang Lưu Nhi kéo nàng ngồi xuống dưới gốc Tuyết Ninh Hương, mỉm cười nhìn nàng.
“Ngươi cười gì tiểu mộc đầu?”
Giang Lưu Nhi không trả lời mà càng chăm chú nhìn, mãi một lúc hắn mới nhỏ giọng nói:
“Sư tỷ! Tỷ còn nhớ lúc nhỏ chúng ta có lần lén trốn xuống núi không? Khi đó, chúng ta bị quái ngư đuổi… Sau đó được mẫu thân cứu… Sau đó thì…”
“Thì thế nào?” – Tử Lâm Nhi vội hỏi.
“Khi đó mặt tỷ bị sưng do dịch độc của quái ngư, tỷ cứ khóc mãi và nói rằng sau này sẽ không ai thèm lấy mình.”
Tử Lâm Nhi như nghĩ đến điều gì, đỏ mặt nói:
“Ta không nhớ.”
Giang Lưu Nhi nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng bối rối, nàng cúi đầu không dám nhìn lại. Hắn nói:
“Bây giờ sư tỷ chúng ta đã là một đại mỹ nhân khiến cho bao nam tử ngày nhớ đêm mong. Sư tỷ không cần phải lo không ai chịu lấy nữa rồi… À… Ừm… Lời hứa đó ta thấy hay là…”
Giang Lưu Nhi chưa kịp nói hết câu, Tử Lâm Nhi đã cắt ngang:
“Ta không lấy bọn họ…”
Giang Lưu Nhi làm vẻ mặt ngạc nhiên:
“Tại sao? À… chắc là sư tỷ định cả đời không lấy chồng.”
Tử Lâm Nhi quýnh lên:
“Ta… không… ta…” -Tử Lâm Nhi không biết phải làm sao thì phát hiện nụ cười ranh mãnh của Giang Lưu Nhi, biết hắn đang trêu mình, nàng vừa giận lại vừa xấu hổ.
“Lâm Nhi! Nàng đừng giận!” – Hắn nhìn vào mắt nàng và nói: “Dù cho không ai yêu nàng ta cũng sẽ yêu nàng. Dù không ai cần nàng ta cũng sẽ cần nàng… Lâm Nhi! Nàng có nguyện ở bên ta cả đời này không?”
Tử Lâm Nhi nhìn hắn thật sâu như để khắc gương mặt này, ghi lời nói này, nhớ phút giây này mãi mãi. Nàng mỉm cười: “Đến khi chết ta cũng sẽ ở bên ngươi.”
Hai người ôm nhau một lúc, từ trong giới chỉ Giang Lưu Nhi lấy ra một thanh kiếm màu trắng, phía trên khắc hai chữ “Tử Niệm” đưa cho Tử Lâm Nhi. Nàng nhận lấy, sau đó cũng lấy ra một thanh kiếm xanh ngọc, nàng cắn ngón tay khắc hai chữ “Tương Tư” trên kiếm đưa cho Giang Lưu Nhi.
Cả hai nhìn nhau cười.
Dưới gốc Tuyết Ninh Hương, một đôi nam nữ, một lời nguyện ước “Tương Tư – Tử Niệm”.