Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 25: Gặp lại lâm viêm (1)


Đọc truyện Điệp Mộng Hồng Hoa – Chương 25: Gặp lại lâm viêm (1)

Trong một căn phòng nào đó của Thiên Nhai Các, một mỹ phụ đang ngồi trên ghế, tay bưng chén trà, nhấp môi.

“Các chủ. Thuộc hạ Ẩn Phong xin cầu kiến.” – Từ ngoài vang lên giọng nói của một nam nhân.

Mỹ phụ đặt chén trà xuống bàn, lên tiếng: “Vào đi.”

Nam nhân kia tiến vào. Y mặc một bộ áo choàng màu đen trùm kín nửa khuôn mặt, làm cho người không thể nhìn rõ. Y cung kính hướng mỹ phụ kia thi lễ.

“Gần đây Phỉ Nhi thế nào?” – Mỹ phụ hỏi.

“Thưa các chủ. Nhị tiểu thư vẫn như mọi khi.” – Nam nhân mặc áo choàng đáp.

Mỹ phụ nghe thế thì khẽ lắc đầu. Nàng đương nhiên hiểu vẫn như mọi khi trong lời của hắn là ý gì.

Không biết đứa nhỏ này bao giờ mới lớn được.

Nàng nghĩ thầm.


“Thưa các chủ…” – Chợt nam nhân mặc áo choàng kia lại lên tiếng.

Mỹ phụ có chút ngoài ý, không phải hắn nói tình hình của Phỉ Nhi vẫn như mọi khi sao? Hắn còn muốn báo cáo điều gì. Nàng hơi nghi hoặc: “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”

“Vâng… Hơn mười ngày trước, trong lúc thuộc hạ âm thầm theo bảo vệ nhị tiểu thư đã phát hiện một việc. Hôm đó, nhị tiểu thư cùng với một đệ tử tên là Niệm Từ vào dãy núi phía sau hậu sơn, sau đó đã bị một con Ngân Ban Báo đuổi giết. Đương nhiên với tu vi Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ của nhị tiểu thư muốn chạy thoát cũng không có gì khó khăn…” – Nam nhân mặc áo choàng hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng điều kỳ lạ là tên đệ tử Niệm Từ kia. Hắn chỉ vừa nhập môn hơn một tháng, chỉ mới có tu vi Phàm Thai Cảnh thế nhưng lại có thể tự mình chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Ngân Ban Báo…”

Mỹ phụ nghe xong thì có chút trầm tư. Một đệ tử Phàm Thai Cảnh có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Ngân Ban Báo, một yêu thú có thực lực cấp bốn. Điều này thật sự có chút khó tin. Hồi lâu, mỹ phụ lên tiếng:

“Niệm Từ là đệ tử có trung phẩm linh thể mà Thiên Nhai Các ta mới thu nhận. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày sau chắc chắn sẽ trở thành nhân vật chủ chốt của Thiên Nhai Các… Trước đó, ta cũng đã điều tra qua lai lịch của nó. Ta cảm thấy cũng không có gì đáng ngờ cả. Theo lời ngươi nói thì có lẽ nó đã có kỳ ngộ nào đấy… Ngươi bảo Ẩn Minh về sau chú ý nó một chút… Được rồi. Ngươi lui ra đi.”

“Vâng. Thuộc hạ cáo lui.”

Cửa đóng lại. Mỹ phụ lại ngồi xuống bàn, rót một chén trà…

Mặt trời mọc rồi lặn. Xuân đến xuân lại đi…


Từ ngày Giang Lưu Nhi bái nhập vào Thiên Nhai Các đã được nửa năm. Tuy mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện nhưng cảnh giới hiện tại của hắn vẫn chỉ là Ngân Cảnh sơ kỳ. Hắn là tuyệt thế thiên tài không giả, nhưng tu luyện ngoài thiên tư ra thì tài nguyên cũng không kém phần quan trọng. Được nhận định là trung phẩm linh thể nên tài nguyên mà môn phái cung cấp cho hắn nhiều hơn hẳn những đệ tử bình thường khác. Nhưng nó không có nghĩa là đảm bảo đủ cho nhu cầu của Giang Lưu Nhi.

Tài nguyên càng cao cấp thì lại càng trân quý. Đừng nói một đệ tử ngoại môn như Giang Lưu Nhi hiện giờ mà cho dù là các trưởng lão cũng không thể tùy ý sử dụng. Nếu không e là bảo khố của Thiên Nhai Các sẽ không còn lấy một cọng linh thảo nào nữa. Giang Lưu Nhi cũng không có cách nào, thiên địa linh khí ở nơi này quá mỏng manh, muốn tu luyện nhanh chóng thật là không hề dễ. Tạm thời với thân phận đệ tử ngoại môn hiện giờ, hắn cũng không được phép xuống núi hay tham gia thí luyện gì. Chí ít cũng phải đợi hắn thăng cấp làm đệ tử nội môn.

Nói thế cũng không có nghĩa là bốn tháng qua Giang Lưu Nhi không có thu hoạch gì. Hắn đã hoàn toàn nắm giữ thành thục Toái Cốt Chưởng, còn đối với kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết thì cũng đã miễn cưỡng thi triển được hai chiêu đầu là Kiếm Trảm Thiên Quân và Kiếm Đoạn Lưu Giang.

Về kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết thì không có gì đáng nói đến, hắn đã từng tu luyện và sử dụng cả trăm ngàn lần. Sợ rằng cả Kiếm Phái Thanh Hà cũng chỉ có mỗi mình Vô Tâm Tử mới có thể thấu hiểu huyền ảo của chúng được như hắn.

Về phần Toái Cốt Chưởng, như tên gọi, đó là loại chưởng pháp mà khi đánh trúng đối thủ sẽ khiến xương cốt họ bị vỡ vụn. Về mặt nào đó, chưởng pháp này có phần âm tàn.

Toái Cốt Chưởng sử dụng chủ yếu là nhu kình để phát ra. Có hai thứ thường được nhắc đến trong quyền pháp, cước pháp, chưởng pháp là kình và lực.

Kình và lực là hai dạng sức mạnh khác nhau với các điểm dị biệt như sau: Lực là hữu hình, khởi từ xương, truyền qua sống lưng vào vai mà phát ra. Kình là vô hình, khởi từ gân, truyền qua tứ chi mà phát ra. Lực vốn sẵn có và hiển lộ nên mang tính trực và hư, vì vậy mới gọi chân lực là trực lực hoặc hư lực. Riêng kình là một dạng lực thông qua rèn luyện mà đạt tới nên ẩn tàng, mang tính hoành và thực. Vì vậy, kình còn gọi là hoành lực hoặc thực lực.

Nhưng không thể hiểu hư, thực theo nghĩa thông thường là có, không mà phải hiểu theo đặc tính gồm chứa ở trong. Hư lực là sức mạnh hiển lộ nên có tính cương, còn thực lực là sức mạnh ẩn tàng nên có tính nhu. Vì vậy mới nói lực hữu hình, kình vô hình, lực tản mạn, kình hội tụ, lực trì trệ, kình thông bén.


Kình lại được phân làm nhu kình và cương kình. Có thể diễn đạt cương kình như một mũi dao nhọn, còn nhu kình như một làn gió thoảng. Lưỡi dao có thể bị ngăn lại vì một vật cản nào đó nhưng cơn gió có thể thổi qua tất cả.

Với việc sử dụng nhu kình để phát ra, Toái Cốt Chưởng có thể nói là một chưởng pháp vô cùng khó đối phó đối với những tu luyện giả chưa bước vào Thần Thông Cảnh. Vậy nên lúc này, Toái Cốt Chưởng chính là một trong những thủ đoạn mạnh nhất của Giang Lưu Nhi. Hơn nữa theo lời Nghiệt thì Toái Cốt Chưởng chỉ là một trong bộ tam toái. Còn hai chiêu lợi hại hơn mà phải bước vào Hoàng Cảnh mới có thể luyện là Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn.

Nghiệt chỉ tóm gọn một câu về bộ tam toái này.

“Nhất chưởng toái cốt. Nhất ấn toái hồn. Nhất nhãn toái tâm. Cùng cấp vô địch.”

Lúc này, một buổi chiều, Giang Lưu Nhi đang từ phía hậu sơn trở về. Trên đường, trong những tiếng chào hỏi của các đệ tử Thiên Nhai Các, hắn cũng nghe được loáng thoáng những chuyện phát sinh gần đây.

“Này! Ngươi biết gì chưa? Ta nghe nói Lâm Thải Tuyết đã đột phá Phàm Thai Cảnh bước vào Tiên Thiên Cảnh rồi.” – Một tên ngoại môn đệ tử nói.

“Ài… Tin tức của ngươi sao lại chậm chạp như vậy. Hôm qua ta đã biết rồi… Bây giờ Lâm sư muội… Không không… giờ phải gọi là Lâm sư tỷ… Sư tỷ đã có thể tấn thăng làm nội môn đệ tử. Thật là hâm mộ.” – Một tên đệ tử khác tiếp lời.

Sau đó, một vị sư muội nào đó thở dài, giọng nói có chút lo lắng:

“Ngươi hâm mộ thì có ích gì, chi bằng dành thời gian chăm chỉ tu luyện còn hơn. Năm ngày sau các vị sư huynh, sư tỷ sẽ đích thân kiểm tra tiến độ tu luyện của chúng ta. Nghe nói nếu không đạt yêu cầu thì sau này sẽ bị cắt giảm đan dược và linh thạch phát mỗi tháng, thậm chí nếu là quá kém còn có thể bị trách phạt đấy.”


Xung quanh, mấy tên đệ tử nghe vị sư muội kia nói thì cũng không tiếp tục bàn tán nữa. Một vài người trầm mặc, nét bất an hiện rõ.

Năm ngày sau chính là thời điểm báo hiệu cho các đệ tử mới biết rằng nửa năm đã qua. Mỗi một đời đệ tử sau khi bái nhập Thiên Nhai Các, qua nửa năm đầu họ sẽ phải kiểm tra xem tiến độ tu hành đến đâu. Mục đích là để sàng lọc một lần nữa, từ đó sẽ điều chỉnh lại số lượng đan dược mà mỗi đệ tử được nhận tùy vào tiến bộ của đệ tử đó.

Tài nguyên chỉ tập trung bồi dưỡng cho nhân tài. Còn những kẻ có tư chất quá kém thì… chỉ có thể tự mình tìm.

Người với người là không thể công bằng mà đối xử vô điều kiện!

Giang Lưu Nhi cũng không mấy để ý lắm đến cuộc kiểm tra này. Có chăng là hắn phải làm thế nào để che giấu tu vi thật sự kia.

Hắn lững thững đi về phòng…

Khi gần đến nơi, Giang Lưu Nhi hơi cau mày. Cánh cửa phòng hắn đang mở. Tuy chưa biết là ai nhưng tự tiện vào phòng người khác thì xem ra người này cũng chẳng phải loại người hiểu phép tắc. Hắn tiến về phía đó với gương mặt chẳng mấy gì thân thiện.

Lúc vào bên trong, mặt Giang Lưu Nhi hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn đưa tay lên xoa xoa trán.

Quả nhiên chỉ có cô gái này mới có thể làm những chuyện như vầy!

Thứ đập vào mắt hắn là một thiếu nữ mặc một bộ đồ màu vàng nhạt bó sát. Điều đáng nói là nàng ta đang nằm trên giường hắn, hai tay ôm một chiếc gối, chân thì luồn bên trong chăn và miệng thì… đang nhiễu nước miếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.