Đọc truyện Điệp Mộng Hồng Hoa – Chương 220: Chăm sóc chu đáo
Kết quả cuộc đấu khẩu giữa hai vị đại – tiểu mỹ nhân ấy thế nào không ai biết. Hiện tại, bọn họ đang đứng đợi ngoài phòng Cổ Mị Nhi, cũng là nơi Thiên Ma trị thương. Hôm nay đã bước sang ngày thứ ba rồi, thế nhưng họ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì truyền ra cả. Sự im lặng này làm cho cả Cổ Mị Nhi lẫn Ân Giao đều có cảm giác bất an.
“Tỷ tỷ, tại sao cha Ân Giao vẫn chưa ra?”
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”
Dường như tâm tình tồi tệ đã ảnh hưởng nhiều đến cách cư xử của Cổ Mị Nhi. Thay vì giọng điệu nhu mì thường thấy, nàng đáp một cách cục mịch. Nàng đang lo lắng. Nếu không vì thay nàng ngăn cản những cây kim châm kia thì có lẽ Thiên Ma sẽ chẳng bị thương. Đúng ra, người phải chịu kịch độc dày vò nên là nàng… Hít sâu một hơi, Cổ Mị Nhi cố buông lỏng tâm tình, nàng dịu giọng lại:
“Có lẽ vết thương hơi nặng nên cha ngươi cần nhiều thời gian để chữa trị. Chúng ta cố đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Ân Giao cúi đầu, không nói gì. Cô bé ngồi xuống trước cửa phòng, tiếp tục chờ đợi.
Một ngày… Hai ngày… Lại qua thêm ba ngày nữa mà vẫn chẳng thấy chút động tĩnh nào, Cổ Mị Nhi bắt đầu có dự cảm không lành. Nàng và Ân Giao đã đứng đợi bên ngoài sáu ngày rồi, cho dù có bận trị thương đi nữa thì ít ra theo tính cách của mình Thiên Ma chắc chắn sẽ bảo nàng một tiếng mới phải, đằng này, từ đầu tới cuối chỉ có sự im lặng.
Túng quá hóa liều, lo nhiều tất loạn. Lúc này, Cổ Mị Nhi rất muốn phá kết giới để tiến vào xem tình hình bên trong. Với nàng, kết giới tạm thời kia chỉ như một món đồ trang trí, phá bỏ nó chẳng khó khăn gì. Nàng chưa làm là vì e ngại Thiên Ma mà thôi.
Được rồi, cùng lắm là bị hắn trách phạt.
Trong lòng đã quyết định, Cổ Mị Nhi vận linh lực đánh lên kết giới. Không có gì bất ngờ, sau vài giây, kết giới lập tức bị phá vỡ. Tiếp đó, Cổ Mị Nhi đẩy cửa bước vào, hiển nhiên, Ân Giao cũng liền nối bước theo.
Đúng như dự cảm của Cổ Mị Nhi, thật sự quá trình trị thương của Thiên Ma đã xảy ra vấn đề. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Thiên Ma đang nằm bất động trên giường, cạnh đó là những vết máu đã khô loang lổ trên sàn nhà. Không nghĩ thêm được gì nữa, Cổ Mị Nhi lao vội tới giường, tiến hành kiểm tra tình trạng của Thiên Ma. Về phần Ân Giao, lúc này sắc mặt cô bé đã tái nhợt hẳn đi. Cô bé đang hết sức lo lắng.
Đợi cho Cổ Mị Nhi kiểm tra xong, cô bé liền lên tiếng hỏi:
“Tỷ tỷ, cha Ân Giao sao rồi?”
Thở nhẹ một hơi, Cổ Mị Nhi trấn an:
“Yên tâm, cha ngươi chỉ bị cạn kiệt linh lực nên mới ngất xỉu thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng.”
Như chưa tin tưởng lắm, cô bé xác nhận lại:
“Tỷ tỷ, có thật không?”
“Ta có cần gạt ngươi không?”
Cổ Mị Nhi rất bất mãn nói:
“Được rồi, tạm thời ta sẽ để người sắp xếp cho ngươi một căn phòng, để ta bảo họ đưa ngươi về nghỉ ngơi.”
“Không. Ân Giao muốn ở lại chăm sóc cho cha.”
Nghe vậy, Cổ Mị Nhi “Xùy” một tiếng, bảo:
“Tiểu bất điểm ngươi thì biết gì mà chăm sóc. Thôi, ngươi đã thức trắng mấy hôm liền hẳn là cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi. Ta sẽ lo cho cha ngươi.”
Ân Giao làm như không nghe thấy. Cô bé leo lên giường, dùng đôi tay nhỏ nhắn kéo chăn đắp cho Thiên Ma, kế đó thì ngồi luôn bên cạnh túc trực, ý vị thế nào thì chẳng cần nói cũng hiểu. Đối với hành động ấy của cô bé, trong lòng Cổ Mị Nhi bỗng sinh ra cảm giác buồn bực. Nàng xoay người đi ra ngoài, không quên ném lại một câu:
“Tùy ngươi. Ta đi lấy một ít đan dược về.”
Sáng hôm sau.
“Sột soạt”
Từ bên ngoài, Ân Giao mở cửa đi vào phòng. Trên tay cô bé đang bưng một chiếc thau ngọc màu trắng, bên trong chứa đầy nước. Sau khi đặt thau xuống chiếc ghế cạnh giường, cô bé lấy chiếc khăn nhúng vào trong, vắt nước rồi đưa lên mặt Thiên Ma, bắt đầu lau. Động tác của cô bé rất nhẹ nhàng, từ đầu tới cuối, mọi thứ đều được cô bé tiến hành một cách chậm rãi và tỉ mỉ… Lau mặt cho Thiên Ma xong, mắt thấy đầu tóc hắn hơi mất trật tự, cô bé liền đưa tay sửa lại… từng sợi một.
Những cử chỉ và việc làm nọ của Ân Giao có thể nói là rất đáng được khen ngợi, chỉ tiếc rằng Thiên Ma lại không nhìn thấy được. Người duy nhất chứng kiến là Cổ Mị Nhi thì lại…
Là nữ nhi thôi mà. Ngươi cũng đâu phải là nữ nhân của hắn, có cần phải sốt sắng như vậy không?
Đó là những lời nói thầm của Cổ Mị Nhi hiện giờ. Thật lòng mà nói thì nàng rất muốn đích thân chăm sóc cho Thiên Ma, chỉ là… cơ hội đã bị tiểu bất điểm kia giành mất a!
“Tiểu bất điểm.”
Cổ Mị Nhi không kìm được mở miệng:
“Ngươi nên nghỉ một chút đi. Ngươi đã không ngủ bảy ngày rồi đấy.”
Ân Giao dừng động tác đang làm, ra chiều nghĩ ngợi. Cô bé cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc dù thường xuyên được mấy người Hoa Thiên, Lý Thiên Kiều cho ăn linh đan diệu dược các loại khiến thể chất vượt xa phàm nhân nhưng suy cho cùng cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Liên tục thức trắng bảy ngày đã là một sự kiên trì rất lớn rồi.
Trẻ con vẫn là trẻ con. Xem ngươi còn không chịu thua.
Cổ Mị Nhi vui vẻ nghĩ. Sự có mặt của Ân Giao làm ảnh hưởng khá nhiều đến tâm tình của nàng, tất nhiên là theo chiều hướng xấu. Nhưng đáng mừng thay, nàng sắp chẳng cần phải “chịu đựng” nữa rồi. Lần này, Ân Giao đã không khiến nàng thất vọng. Cô bé nói:
“Cảm ơn tỷ tỷ, bây giờ Ân Giao sẽ đi ngủ một chút.”
Đây là câu nói làm Cổ Mị Nhi hài lòng nhất phát ra từ miệng cô bé. Trong khoảnh khắc, sự “ác cảm” nàng dành cho cô bé cũng tan biến. Nhưng, tất cả chỉ là trong khoảnh khắc. Bởi vì tiếp sau câu nói kia, Ân Giao đã làm một việc và nó phá tan ảo tưởng của Cổ Mị Nhi nàng. Cô bé ngủ, không phải đâu khác mà ngay trên giường, bên cạnh Thiên Ma.
“Tiểu bất điểm, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ân Giao ngủ.”
“Ta biết là ngươi ngủ, ý ta là tại sao ngươi lại không về phòng ngủ. Ở đây… Ở đây rất bất tiện ngươi không biết sao?”
“Nhưng Ân Giao muốn ngủ ở đây.”
“Ngươi…”
“Ngủ đi ngủ đi! Ta mặc kệ các ngươi!”
Nói xong, Cổ Mị Nhi liền đi ra khỏi phòng, gương mặt hồng lên trông thấy. Hình ảnh ấy dĩ nhiên cũng lọt vào mắt Ân Giao. Cô bé cảm nhận được sự tức giận, có điều lại không hiểu rõ ràng lắm. Tuy có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh, cô bé đã gạt nó sang một bên và chìm vào giấc ngủ. Cô bé không hề biết rằng chính lúc ấy, ngay bên cạnh, một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Đêm xuống… Tĩnh mịch và lặng lẽ…
Với một đêm không trăng như hôm nay thì sự tĩnh mịch càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong trời đêm tăm tối ấy, một bóng người đứng bên khung cửa, đưa mắt nhìn về những chốn xa xăm vô tận.
“Ngươi… cũng chẳng thể vô tình đúng không?”
Thiên Ma thì thào:
“Ngươi… hẳn cũng có lúc rất mệt mỏi đúng không?”
“Đôi tay ta dính đầy máu tươi… như ngươi đã từng. Liệu rồi ta sẽ biến thành ngươi?… Điều ta mong muốn ư?…”
Thiên Ma đứng đấy và tự hỏi như thế. Đáp lại hắn… là màn đêm im lặng.