Đọc truyện Điệp Mộng Hồng Hoa – Chương 217: Đột phá bất thường
Phàm nhân ngưỡng vọng tiên nhân. Vậy còn tiên nhân? Họ ao ước điều gì? Có thật trở thành thần tiên sẽ được tiêu dao tự tại, vô ưu vô lự không?
Những điều đó… phàm nhân chẳng thể nào biết được. Họ chỉ hiểu đơn giản là trở thành thần tiên thì sẽ thoát khỏi ràng buộc của thọ mệnh, được trường sinh bất tử, không già không chết, thọ cùng trời đất. Với bất cứ một sinh linh nào, bấy nhiêu cũng đủ để họ điên cuồng hướng tới. Và Cổ Mị Nhi không phải là ngoại lệ. Sau gần trăm năm khổ tu, rốt cuộc hôm nay nàng đã sắp bước vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ, cảnh giới mà hiếm người đạt tới ở tinh cầu phàm giới này. Tuy nhiên, để chính thức đột phá, nàng phải vượt qua được thời khắc mấu chốt hiện tại.
“Ầm”
“Ầm… Ầm…”
Trên bầu trời, lôi điện vẫn đang không ngừng hình thành, một đạo nối tiếp một đạo, uy lực ngày càng tăng lên. Cứ thế, đạo thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… liên tiếp nhằm vào Cổ Mị Nhi mà bổ xuống. Từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc Cổ Mị Nhi đã hứng chịu mười ba đạo lôi đình oanh kích. Một con số không hề ít chút nào. Đáng nói hơn nữa là lôi điện vẫn chưa hề có dấu hiệu tán đi, ngược lại, chúng bắt đầu ngưng tụ với lực lượng hung bạo hơn, gần như đã chuyển hóa thành kiếp lực.
“Tại sao lại như vậy? Đã mười ba đạo rồi, tại sao lôi điện vẫn tiếp tục hình thành, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Tới giờ phút này, tâm tình vốn đang vui vẻ của Cổ Liệt đã chuyển thành lo lắng. Sự hung hiểm của lôi kiếp thì ông đã nghe nhiều, hơn nữa cũng đã từng trải nghiệm và chứng kiến qua. Lôi kiếp là thứ vô cùng đáng sợ, ông hiểu rõ. Thế nhưng, đó là khi tu sĩ đột phá đại cảnh giới, ví như từ Thần Thông Cảnh lên Niết Bàn Cảnh hay Niết Bàn Cảnh lên Chân Đan Cảnh mới xuất hiện; còn với Cổ Mị Nhi bây giờ, nàng chỉ là đột phá một tiểu cảnh giới từ Chân Đan Cảnh trung kỳ lên Chân Đan Cảnh hậu kỳ mà thôi. Cổ Liệt không tài nào lý giải nổi sự bất thường đang xảy ra trước mắt mình. Theo ông, thiên phú và tư chất của nữ nhi mình có cao đến đâu cũng không nên dẫn tới thiên phạt mới đúng.
Đồng quan điểm với Cổ Liệt, Thiên Ma cũng đang rất nghi hoặc về sự bất thường này. Nhìn bộ dáng chật vật và có phần thống khổ của Cổ Mị Nhi, trong lòng hắn chẳng hiểu sao bỗng có chút không đành. Trợ giúp Cổ Mị Nhi, đó là việc bất khả thi, chuyện hắn có thể làm cho nàng hiện giờ là cảnh giác phòng bị biến cố bất ngờ từ Bách Liên và Cực Lạc.
“Ầm”
…
“Ầm”
Sau mỗi một đạo lôi đình giáng xuống, Cổ Mị Nhi lại thêm một phần chật vật. May mắn, y phục trên người nàng là một kiện trung phẩm linh khí chứ nếu không e rằng nó đã sớm tan thành tro bụi từ lâu rồi. Dẫu vậy thì tâm tình của nàng hiện giờ cũng đang rất tồi tệ. Nàng không biết bản thân đã làm chuyện thương thiên hại lý gì để bị thiên phạt thế này. Nếu biết được, nàng hẳn sẽ tìm cách chuộc tội trước khi đột phá cảnh giới…
Cứ thế, qua một hồi đau khổ chống đỡ, cuối cùng mây đen cũng dần tan đi. Hiện tại, trên bầu trời chỉ còn lại một đạo lôi điện duy nhất sắp sửa đánh xuống, chỉ có điều…
Mắt thấy đạo lôi điện ngập tràn năng lượng hủy diệt kia, Cổ Mị Nhi quả có xúc động muốn chửi đổng lên. Đây mà là lôi điện bình thường sao? Nàng cảm thấy nó giống lôi kiếp thì đúng hơn. Xúc động thì xúc động nhưng phản ứng của nàng lại không chút chậm trễ. Nàng lập tức tế ra một dải hồng lăng, một tấm hắc thuẫn và một bình kim bát, vốn là ba món bảo vật phòng ngự mạnh nhất mà nàng sở hữu. Ngay khi nàng làm xong mọi chuyện cũng là lúc lôi đình đánh xuống.
“Ầ… m… m… m…”
Kèm theo tiếng nổ dữ dội kéo dài là sự tàn phá mà nó gây ra. Phía dưới vị trí Cổ Mị Nhi ngồi lúc nãy, mặt đất đã biến thành một cái hố sâu. Đất đá, cây cỏ…, mọi thứ dường như đã hóa thành tro bụi. Riêng về Cổ Mị Nhi, chẳng ai thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Gần một phút sau…
“Khục khục”
Những tiếng ho đột ngột vang lên. Tiếp đó, từ dưới hố sâu, thân ảnh Cổ Mị Nhi xuất hiện. Bộ dáng nàng lúc này có thể nói là khá thê thảm. Trên đầu nàng, chiếc trâm ngọc luôn thường trực đã chẳng còn khiến cho mái tóc vốn gọn gàng thì nay trở nên rối bời hệt như một tổ quạ. Thêm vào đó, với khuôn mặt và y phục bám đầy bụi bẩn, thiết nghĩ nếu rách nát thêm chút nữa thì có lẽ nàng sẽ thật sự biến thành một tên khất cái.
Thê thảm là vậy nhưng tuyệt nhiên không một ai có chút nào cảm thấy buồn cười. Bởi vì bọn họ biết người đang đứng trước mặt mình không phải là tên khất cái gì mà là một cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật. Và tất nhiên, với sự kiện quan trọng này, các vị cao tầng Âm Dương Tông chắc chắn sẽ phải đánh giá lại thời cuộc một lần nữa để đưa ra những quyết định sáng suốt nhất cho mình.
Tâm tình không quá phức tạp như đa số mọi người, Cổ Liệt nhìn nữ nhi với ánh mắt vui mừng; ông hơi khom người trong thân phận kẻ dưới, nói:
“Chúc mừng tông chủ đột phá cảnh giới làm rạng danh tông môn.”
Nghe Cổ Liệt nói, những người khác cũng vội khom người cung kính hướng Cổ Mị Nhi lặp lại:
“Chúc mừng tông chủ đột phá cảnh giới làm rạng danh tông môn.”
Nếu như trước kia, hơn phân nửa người của Âm Dương Tông đều chỉ bằng mặt mà không bằng lòng với vị tân nhiệm tông chủ của mình thì giờ đây, gần như tất cả đã chính thức công nhận địa vị của Cổ Mị Nhi. Nhược nhục cường thực, mạnh được yếu thua. Đó là đạo lý ở tu tiên giới và trong một tà phái như Âm Dương Tông thì nó càng được thể hiện rõ hơn bao giờ hết. Bản thân Cổ Mị Nhi đương nhiên hiểu được những thứ vốn đã quá đỗi quen thuộc ấy, thế nên nàng chẳng có bao nhiêu hào hứng trước sự chuyển biến thái độ của họ. Nàng đạm mạc cất tiếng:
“Được rồi. Các vị hãy lui về hết đi. Đợi củng cố cảnh giới xong chúng ta sẽ gặp tại nghị sự đường.”
Nghe đến “nghị sự đường”, một số trưởng lão không khỏi có chút mất tự nhiên. Với linh giác của một Chân Đan Cảnh hậu kỳ, Cổ Mị Nhi sao lại không phát giác được sự bất thường nọ. Nàng đưa mắt lộ ý dò hỏi phụ thân mình.
“Tông chủ dùng thần thức kiểm tra một chút sẽ rõ.”
Nhận được câu trả lời, Cổ Mị Nhi nghi hoặc làm theo… Sau vài hơi thở, nàng thu hồi thần thức, nhìn Cổ Liệt rồi nghiêm túc hỏi:
“Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Liệt không trực tiếp trả lời mà đẩy sang cho Bách Liên tôn giả:
“Bách Liên, ngươi muốn tự mình giải thích hay để ta tường thuật lại?”
Mắt thấy Bách Liên vẫn một bộ trầm mặc, Cổ Liệt đành tự trình bày:
“Tông chủ, hôm nay Thiên Ma đã bất ngờ đến Âm Dương Tông ta. Ban đầu, mọi chuyện cũng không quá căng thẳng, cho đến khi…”
Thoáng dừng lại, sau đó, ông nói tiếp:
“Cho đến khi Bách Liên tôn giả đột nhiên trở mặt đánh lén Thiên Ma, kế đến thì một số trưởng lão của chúng ta cũng tham chiến và kết quả thì như tông chủ vừa nhìn thấy.”
Nghe Cổ Liệt nói xong, dù chưa rõ tình tiết cụ thể nhưng Cổ Mị Nhi cũng phần nào hình dung ra được. Nàng chuyển ánh mắt lên người Bách Liên tôn giả, lạnh giọng xác nhận lại:
“Bách Liên, những gì phụ thân ta nói đều là sự thật?”