Đọc truyện Diệp Diệp Hồ Lai – Chương 23
(cây bạch quả)
_________________________________
Trong nháy mắt ký ức ùn ùn kéo về, Hồ Lai Lai không ngờ anh nhớ rõ những lời này như vậy. Mắt cô loé loé, đứng tại chỗ nhảy lên nhảy xuống sau đó không khống chế nổi mà lao về phía anh như một quả bom thịt người.
Lại bị né tránh.
Chờ cô đứng vững rồi Diệp Mạnh Trầm mới buông tay, vẫn coi như ôn hoà cảnh cáo: “Không được chạy không được nhảy không được kêu không được ôm.”
“……Nha.”
Thế nào mà chỉ một cái chớp mắt đã từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Diệp Mạnh Trầm vừa mời cô vào nhà đi đâu mất rồi?
Hồ Lai Lai ủy khuất cất kỹ hai tay, quy quy củ củ đi vào trong.
Đã sang tháng mười, đêm tối không còn nóng bức đến mức không chịu được như trước nữa. Không bật điều hoà cũng không cảm thấy nóng. Gió đêm mát mẻ từ ngoài cửa sổ ùa vào quanh quẩn bốn phía. Mang theo thoang thoảng mùi hoa không biết tên, trấn an thần kinh con người.
Ánh đèn trong phòng toả ra ấm áp, tâm tình nóng nảy cũng trở nên an tĩnh. Tuy nhiên sự hưng phấn trong cơ thân thể nho nhỏ kia thì rất khó khống chế. Sau khi vào nhà, Hồ Lai Lai tựa như đi bái phật mang theo lòng thành kính đánh giá khắp nơi. Thiếu chút nữa là đi một bước quỳ lạy một cái.
Diệp Mạnh Trầm để mặc cô hưng phấn một mình, chuẩn bị đi tắm rửa. Lại nghe cô hỏi: “Nhưng vì sao anh lại đột nhiên chuyển nhà?”
Nếu đã chủ động mang cô đến đây vậy thì nguyên nhân chuyển nhà hẳn sẽ không như cô đã suy đoán đi.
Hồ Lai Lai rất tò mò, lại được nghe một câu trả lời đương nhiên ——
“Chỗ trước ở chán rồi.”
Còn có thể ở đến chán?
Còn không phải là vì muốn đến gần Hạ Đình Thuyền một chút hay sao, làm như không ai biết vậy.
Hồ Lai Lai “Hừ” một tiếng, rõ ràng không tin cái lý do thoái thác này. Sau đó đột nhiên thấy anh đi vào phòng tắm. Cô không khỏi khẩn trương nói: “Anh muốn tắm rửa sao, nhanh như vậy? Em, em còn chưa chuẩn bị tốt.”
“Em chuẩn bị cái gì?”
“Ngủ cùng anh a.”
Thấy cô thẹn thùng cúi đầu, tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống vành tai. Diệp Mạnh Trầm nhân từ nói: “Mai nhớ đi tìm Hạ Đình Thuyền đòi tiền thuốc men. Nói rằng đầu óc em bị con gái cậu ta đánh hỏng rồi.”
“……”
Được rồi, cô biết anh chỉ muốn đi rửa sạch một thân toàn mùi rượu mà thôi. Cô chính là cứ không nhịn được muốn chạm vào anh. Sau khi bị lật tẩy Hồ Lai Lai vẫn không biết xấu hổ, trốn tránh trách nhiệm nói: “Em còn chưa về anh đã tắm rửa, cũng quá xem em thành người nhà đi. Không sợ em phá cửa phòng tắm mà vào sao.”
“Sợ cái gì.” Diệp Mạnh Trầm kéo khóe miệng, ý tứ không rõ xùy cười một tiếng. “Đến lúc đó xem xem cửa bị phá trước hay đầu của em bị phá trước.”
“……”
Cô nhanh chóng thu hồi ý định lớn mật. Chuyển sang tư thế đại gia đi dạo công viên, vừa hừ hừ ngâm nga hát vừa vung vẩy đôi tay. Bắt đầu lắc lư đi ngắm nghía khắp nơi, nhưng thật ra vẫn luôn chú ý tới động tĩnh phía sau. Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa Hồ Lai Lai liền lấy điện thoại ra, bùm bùm gửi tin nhắn WeChat cho Lý Hàn Thu.
—— Thu Thu, sao em cảm thấy cách của chị lần này không được phù hợp với em lắm.
—— Căn bản là chỉ cần nhìn thấy anh của chị là em không giấu được cảm giác thích anh ấy a. Em chính là một mực một mực muốn nói với anh ấy những lời dễ nghe. Lúc nào cũng muốn ôm anh ấy. Càng lúc nào cũng muốn cùng anh ấy làm chuyện thiếu nhi không nên làm.
—— Chị nói xem có phải cả đời này em cũng sẽ không thể trở nên thành thục hay không?
Đương nhiên Hồ Lai Lai biết sẽ không có khả năng nhận được câu trả lời. Cô chỉ muốn đem tâm trạng ngay lúc này của mình chia sẻ cho cô ấy. Sau khi nói ra hết, cô thở phào nhẹ nhõm nằm liệt trên sô pha. Để tầm mắt không có mục tiêu lang thang trong không khí.
Tuy rằng trong phòng không có gì để tham quan nhưng riêng chuyện Diệp Mạnh Trầm cho cô vào đã mang rất nhiều ý nghĩa. Dù sao vào cũng đã vào rồi, huống chi bây giờ cô lại không có việc gì làm, không bằng lại đi ngó nghiêng một chút.
Sau đó Hồ Lai Lai lại vỗ vỗ đùi đứng lên. Tiếp tục vung vẩy đôi tay mang tâm trạng sung sướng đi “tuần tra”.
Phòng ngủ cùng phòng sách gọn gàng đơn giản không có gì đặc biệt. Nhưng một căn phòng khác đã hấp dẫn sự chú ý của cô. Hồ Lai Lai vừa bật đèn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là các loại mô hình phiên bản giới hạn gần như giống y hệt với những mô hình trong nhà cô.
Điều này làm Hồ Lai Lai rất bất ngờ. Ngay lúc này phía sau cô bỗng vang lên tiếng bước chân, người nọ đã tắm rửa xong. Vì thế cô nhanh chóng xoay người, vui vẻ hỏi: “Anh bắt đầu sưu tầm những thứ này từ lúc nào thế?”
Cô còn tưởng rằng do mình ảnh hưởng nên Diệp Mạnh Trầm cũng dần dần yêu thích môn nghệ thuật này. Cảm giác tự hào đột nhiên trào dâng, ai ngờ lại nhận được đáp án hoàn toàn khác so với tưởng tượng.
“Không sưu tầm.”
“…… Thế kia là cái gì?” Cô chỉ chỉ đống mô hình.
“Quà sinh nhật của em.”
Quà sinh nhật? Quà sinh nhật của mình?
Hồ Lai Lai cảm thấy lời mình vừa nghe chính là ảo giác. Lông mày cô nhíu thành một đoàn, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang, miệng khẽ nhếch. Ba loại biểu cảm có cùng một tư tưởng —— “Chắc anh đang đùa em”.
Qua một hồi lâu cô mới sửa sang lại đống suy nghĩ hỗn loạn. Hồ Lai Lai cảm thấy có chút không thể hiểu được, kỳ quái nói: “Quà sinh nhật của em lại không đưa cho em, để trong nhà anh làm gì?”
“Nhà em không phải có một đống giống hệt sao.”
“……”
Hồ Lai Lai giống như đã hiểu ra logic của anh.
Cho nên là nói, mỗi năm anh ấy đều mua quà sinh nhật cho mình. Nhưng cứ mỗi lần mua về lại phát hiện mình cũng mua bộ giống y hệt rồi. Vì thế liền đơn giản không tặng nữa?
Cảm giác không cam lòng mấy năm qua được vuốt phẳng một chút. Đồng thời cô cũng bị cách tư duy không hề lãng mạng này khiếp sợ. Vừa tức vừa buồn cười, quát: “Em mua sao có thể so với anh tặng chứ! Mặc kệ mặc kệ, tất cả đều là của em! Em hôm nay liền phải đem tất cả chúng nó dọn về nhà!”
Hồ Lai Lai vừa lải nhải vừa đi vào một phòng khác để tìm cái gì đó đựng. Không ngờ sau khi vào lại thấy một thế giới khác. Cô vừa kéo một ngăn tủ ra thì phát hiện bên trong còn chứa càng nhiều những thứ mới tinh như chưa từng được sử dụng.
Mỗi một thứ cô đều rất quen thuộc, tất cả đều là quà tặng anh trong suốt bảy năm qua.
Động tác cô khựng lại, vẻ bất ngờ trên mặt không hề kém so với vừa rồi.
Tuy rằng Diệp Mạnh Trầm luôn không nóng không lạnh với cô. Nhưng anh chưa bao giờ dẫm đạp lên tâm ý của cô, điều này cô vẫn luôn biết. Sở dĩ cô cảm thấy kinh ngạc là bởi vì cô đã từng nghĩ anh chưa ném mấy thứ đó đi là tốt rồi. Cô chưa từng hy vọng xa vời rằng anh sẽ giữ gìn chúng như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hồ Lai Lai cảm thấy cả người mình tựa như đang được ngâm trong nước chanh mật ong. Tất cả vị chua trong cơ thể đều bị đồng hoá, ngọt đến mức không nói ra lời. Chỉ có thể dùng hành động chứng minh rằng mình đang rất vui vẻ. Cô liền xoay người bổ nhào lên người đàn ông đang đứng ở cửa, đã quên lời cảnh cáo lúc trước.
Cô hiện tại rất muốn nói với Lý Hàn Thu một câu. Nói rằng cô thật sự rất thích Diệp Mạnh Trầm. Thích đến nỗi bây giờ cô chỉ hận không thể đi chọn ngay một hộp quà đẹp nhất trên đời. Cho chính mình vào đó, đặt một cái nơ xinh đẹp lên trên. Sau đó tặng cho anh.
Nếu như vậy có lẽ cô cũng sẽ được anh sắp xếp thoả đáng, sau đó sẽ có một vị trí nào đó trong nhà của anh.
Đáng tiếc Diệp Mạnh Trầm không biết suy nghĩ trong lòng cô. Chỉ cảm thấy thói chơi xấu của cô càng ngày càng tùy tiện. Trước kia ít nhất cô sẽ ý tứ nói trước một hai câu. Bây giờ đến một chữ cũng không nói liền trực tiếp nhào lên?
Thật sự cho rằng anh không nỡ đánh người?
Diệp Mạnh Trầm buông mi mắt nhìn đầu cô gái nhỏ sắp lao vào ngực mình. Lần này thì anh không kịp né tránh, vì thế anh lập tức túm chặt lấy cánh tay tinh tế của cô. Tựa như đang đo đạc gì đó, sau đó nhắc nhở nói: “Ngày mai lúc đi bệnh viện kiểm tra đầu óc thì nhớ tiện thể hỏi giá tay chân giả một chút.”
“……”
Hồ Lai Lai bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình tê rần. Theo bản năng thu tay lại giấu sau người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Chí ít nhờ có câu “nhắc nhở ấm áp” này, đêm nay chuyện lớn gì cô cũng không làm được. Nói thắng ở vạch xuất phát thì thật sự là chỉ thắng ở vạch xuất phát mà thôi. May là cũng chưa đến mức hai tay trống trơn đi về, mà còn mang theo đống quà sinh nhật thuộc về cô.
Sau khi trở về thì thời gian trôi qua rất nhanh, bảy ngày nghỉ tốt đẹp rất nhanh đã sắp kết thúc.
Vào buổi sáng đầu tiên của mùa thu, Hồ Lai Lai vẫn còn đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thơ. Cô cố nén buồn ngủ rời khỏi giường, mơ mơ màng màng chạy tới thư viện.
Chín giờ sáng đúng là thời gian lên lớp. Sân trường vắng lặng không có mấy người đi lại. Bốn phía một mảnh yên tĩnh. Tia nắng mùa thu dìu dịu bị tán lá vàng của cây bạch quả làm chấn động rì rào rơi xuống, phơi chạy gần hết cơn mơ màng sau khi rời giường của Hồ Lai Lai.
Đi được một đoạn, Hồ Lai Lai rốt cuộc có tâm tình ngắm cảnh. Thật khéo chính là lúc cô vừa mới nghiêm túc mở mắt ra thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy lại là bạn nam muốn làm lớp trưởng Đường Thanh Hoa.
Đây là trời cao cho cô một cơ hội?
Suy xét bốn năm tới ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu sẽ gặp. Cô cho rằng vẫn nên giải quyết khúc mắc sớm một chút thì tốt hơn. Vì thế cô nện bước nhanh hơn, chủ động thăm hỏi: “Hi, chào buổi sáng nha.”
Đường Thanh Hoa liếc nhìn cô, không nói chuyện, lại yên lặng cách xa cô hơn một chút.
Đối với chiêu không thèm phản ứng này Hồ Lai Lai đã được lĩnh giáo nhiều lần từ Diệp Mạnh Trầm. Cho nên cô không hề để trong lòng, tiếp tục đuổi theo, bám riết không tha: “Cậu cũng được gọi tới thư viện nhận sách sao?”
Nghe vậy cậu ta đẩy đẩy kính mắt, nhìn qua rất giống kiểu trầm mặc ít nói. Nói tới nói lui cũng không cho người ta chút mặt mũi nào.
“Đó là việc của lớp trưởng, tôi chỉ đi ngang qua.”
“……”
Nhận sách đúng thật là việc của lớp trưởng. Bởi vì trước khi giao đến tay các bạn học cô phải kiểm kê thật tốt số lượng sách giáo khoa của mỗi môn. Hơn nữa còn phải phân loại rõ ràng để thuận tiện cho việc phân phát sau đó.
Hồ Lai Lai phải đi thư viện chính là vì việc này.
Nhưng quả thật lúc hỏi câu kia cô không hề nghĩ nhiều. Cô còn tưởng rằng Tần Thơ gọi cậu ta tới hỗ trợ. Không ngờ đối phương còn nhạy cảm hơn so với tưởng tượng của cô. Bây giờ thì chỉ có thể phát huy bản lĩnh nói hươu nói vượn.
“Đúng vậy, là việc của lớp trưởng. Nhưng cậu cũng biết đấy, Tần Thơ…… cô giáo lựa chọn mình đơn giản chỉ vì giới tính của mình. Hẳn là cậu vừa nhìn cũng biết mình căn bản không có gan gánh cái chức lớp trưởng này. Đâu như cậu, cậu là thật sự có một trái tim chân thành muốn giúp đỡ các bạn trong lớp.”
Chỉ cần không khen ngợi thái quá thì không ai là không thích nghe lời hay cả. Hồ Lai Lai rất có tin tưởng đối với khả năng nắm chắc giới hạn của mình.
Thấy đối phương vẫn chưa nói gì, Hồ Lai Lai tiếp tục thử: “Cho nên lát nữa cậu có thể giúp giúp mình một chút hay không? Năng lực của mình kém như vậy, đến lúc đó khẳng định không lo liệu được chu toàn hết mọi việc. Vạn nhất làm chậm trễ thời gian của các bạn học thì thật là không tốt.”
Đống lời này có vẻ cuối cùng cũng chạm được đến dây thần kinh xúc động của Đường Thanh Hoa. Cậu ta khó có được đồng tình: “Thời gian của mọi người đều rất quý giá.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Tôi cũng vậy.”
“……”
Tuy rằng chất lượng của đoạn đối thoại này không được lý tưởng cho lắm. Nhưng ít nhất trình độ mặt dày của Hồ Lai Lai đã làm Đường Thanh Hoa giảm bớt một tí xíu địch ý đối với cô. Hơn nữa còn nguyện ý đưa tay giúp đỡ, cùng cô đi tới thư viện.
Ai biết vừa mới đi vào đã gặp phải Tiền Tài.
Theo quy tắc cũ, cô tùy tiện giơ tay vẫy vẫy xem như chào hỏi. Kết quả lúc đi ngang qua cậu ta lại thấy cậu ta bắt chuyện với Đường Thanh Hoa. Thấy thế cô chỉ có thể dùng giọng điệu ghét bỏ cảm thán nói: “Sao mà chỗ nào cũng có người quen của cậu vậy.”
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Tiền Tài vẫn nghe thấy. Cậu ta vỗ vỗ đầu cô, trấn an nói: “Yên tâm, địa vị của cậu không ai có thể lay động.”
“…… Vậy cậu vẫn nên nhanh chóng tìm người tới lay động một chút đi.”
Hồ Lai Lai gạt tay cậu ta, nhìn dòng người đang xếp hàng thật dài phía trước mà thở dài. Không biết còn phải chờ bao lâu đây.
Mà Đường Thanh Hoa lại không hề cảm thấy hứng thú với mối quan hệ mập mờ của bọn cô. Chỉ hiếu kỳ hỏi: “Cậu cũng là lớp trưởng?”
“Không phải.” Tiền tài lắc lắc đầu, “Làm lớp trưởng rất không thú vị.”
Vừa dứt lời, cẳng chân cậu ta đã bị đá một phát.
Hồ Lai Lai nhìn thoáng qua chàng trai nhạy cảm, rồi quay qua Tiền Tài: “Muốn làm lớp trưởng phải là một người có trách nhiệm, cậu thì biết gì chứ!”
“Cậu thì sao?”
“Cái gì?”
“Cậu có trách nhiệm sao?”
“Không có.”
“Ồ, khó trách lần nào cậu cũng không muốn chịu trách nhiệm với mình.”
“……”