Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 12


Đọc truyện Diệp Diệp Hồ Lai – Chương 12

Cuối cùng, “Kẻ bịa đặt” đã bị sung quân nơi biên cương, nhà cũng không kịp về. Ngựa không ngừng vó tiếp tục chạy đi tham gia một đợt tập huấn khác ở nước ngoài.

Thời điểm nghe được tin dữ, Hồ Lai Lai còn đang trên đường tới bảo tàng. Đối với việc này, cô chỉ có tấm lòng đồng tình vô hạn, thuận tiện may mắn mình đã kịp thời cùng Tạ Thiên nhất trí vấn đề xưng hô. Bằng không có khả năng người tiếp theo gặp tai ương chính là hai người bọn họ đi.

Đang suy nghĩ, điện thoại trong túi trước bụng cô đột nhiên rung lên. Là Lý Hàn Thu trả lời tin nhắn WeChat của cô.

Vài phút trước, Hồ Lai Lai nhằm vào vụ đánh cược trước đó, muốn khoe khoang với cô ấy nơi bảo tàng dùng để làm địa điểm hẹn hò này. Vốn tưởng rằng sẽ được cô ấy chúc mừng. Trăm triệu không nghĩ tới thế mà lại là một câu hỏi.

– – Thế giới lớn như vậy, vì sao em lại cứ muốn hẹn anh họ chị tới một nơi đầy Phật hệ* như thế?

(* Từ nóng, nghĩa là thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất cả)

Vì sao?

Cô sửng sốt, tựa hồ bị vấn đề này làm khó. Ngón tay vô thức gõ màn hình điện thoại. Cũng không vội vã trả lời mà quay sang trộm ngắm nhìn người đàn ông đang ngồi vị trí ghế lái bên cạnh.

Ngoài cửa sổ tràn đầy ánh nắng chiều. Ánh mặt trời nhu hòa tràn ngập toàn bộ bên trong xe. Nhìn qua nét mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ, phảng phất hết thảy đều bình thường không có gì khác biệt. Nếu bỏ đi chút mỏi mệt khó phát hiện kia.

Nhưng mà không thể trừ bỏ, đây chính là vấn đề.

Thật ra động cơ gây án của Hồ Lai Lai rất đơn thuần. Cũng không phải thật sự muốn bắt Diệp Mạnh Trầm đi tham quan bảo tàng cùng cô. Chỉ là muốn kéo anh ra ngoài hít thở không khí. Nếu không với cái cường độ làm việc cao như thế này, không biết đến bao giờ anh mới được nghỉ ngơi. Công tác quan trọng, nhưng cuộc sống càng quan trọng hơn đúng không?

Cô tự nhận là quyết định này của mình phi thường thành thục hiểu chuyện. Vì thế một lần nữa mở khóa điện thoại, tính toán cho Lý Hàn Thu biết chỉnh thể toàn bộ suy nghĩ của mình. Để cho chị ấy phải khen mình. Thế mà chưa kịp thu hồi tầm mắt đã vừa vặn bị bắt gặp.

“Nhìn cái gì?”

“…… Nhìn anh lớn lên thật đẹp trai.”

Đại khái bởi vì cuộc sống thường ngày xảy ra quá nhiều tính huống bất ngờ cần đối đáp kịp thời. Cho nên năng lực tùy cơ ứng biến của cô gái nhỏ này ngày càng tăng. Kể cả nhìn lén bị phát hiện cũng có thể cực kỳ tự nhiên, thậm chí đối đáp rất trôi chảy. Nghe qua giống như đã có âm mưu lấy lòng từ lâu.

Diệp Mạnh Trầm không nói chuyện, quét mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. Sau khi Hồ Lai Lai phát hiện, thẹn thùng cười, chuẩn bị nghênh đón khen ngợi, bắt chước ngữ khí của anh: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn em lớn lên thật thiếu đánh.”

“……”


Có qua có lại? Không tồn tại.

Người một ngày bị đả kích 800 lần lắc đầu nhận mệnh. Ghé ra ngoài cửa sổ để gió nóng mùa hè cho mấy bạt tai. Sau đó chỉ số tâm tình đã khôi phục như bình thường. Vốn định đếm số hàng cây bên đường giết thời gian, kết quả thiếu chút nữa đếm đến ngủ luôn. Vội vàng vỗ vỗ hai má.

Vỗ vỗ, một sự kiện đã ném sau đầu đột nhiên bị lôi trở về. Cô “A” một tiếng, vội vàng xoay người, thương lượng nói: “Đúng rồi, lát nữa anh ở trên xe chờ em đi, vừa lúc có thể ngủ một giấc. Dù sao em xem xong sẽ ra ngay, tuyệt đối không chậm trễ một giây đồng hồ! Thế nào?”

Thế nào? Cái này còn phải hỏi?

Hôm qua thì tìm mọi cách bắt anh tới, hôm nay một câu liền muốn đuổi anh đi. Là do cô quá nhẹ nhàng hay là do anh không động được đao?

Hai loại thái độ toàn tương phản này khiến tâm tình Diệp Mạnh Trầm rất kém. Mày nhíu lại, yết hầu bật ra một tiếng hừ nhẹ khó chịu. Lái xe quẹo một cái sang bên đường sau mới hỏi ngược lại: “Như thế nào, anh là tài xế riêng của em?”

“…… Đừng tự coi nhẹ chính mình như vậy.”

Hồ Lai Lai giống như không nghe ra cảm xúc biến hóa của anh. Còn chụp đánh tay anh một cái. Vì anh cổ vũ động viên: “Chỉ là em lo anh sẽ cảm thấy nhàm chán, chi bằng ở trong xe nghỉ ngơi. Chẳng lẽ anh còn muốn theo em đi dạo?”

Nửa câu cuối cùng không không mang theo chút hy vọng nào, mà là tiêu sái thoải mái. Bởi vì cô biết Diệp Mạnh Trầm không có hứng thú đối với bảo tàng. Cho nên khẳng định không có khả năng sẽ có loại suy nghĩ này.

Ai biết giây tiếp theo đã bị vả mặt.

“Có ý kiến?”

“…… Không có.”

Đối thoại quen thuộc cỡ nào, ngay cả hàm lượng uy hiếp trong lời nói cũng giống y hệt buổi tối ba tháng trước. Khác biệt chính là, lần này Hồ Lai Lai trả lời đến cam tâm tình nguyện. Sau khi nói xong, lại chân thành bổ sung một câu–

“Nhưng mà anh thật sự không cần phải yêu ai yêu cả đường đi như vậy. Ở trong xe nghỉ ngơi cũng rất tốt nha.”

Tuy rằng lời này có chút không biết xấu hổ. Nhưng cô thật sự không nói quá, đây đều là lời từ đáy lòng. Không ngờ vừa dứt lời, chiếc xe đang chạy vững vàng lại đột ngột ngừng lại.

Thấy thế, Hồ Lai Lai còn tưởng rằng xe bị trục trặc, đang muốn thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên má trái lại đột nhiên truyền đến một cơn đau nhẹ. Cô khó hiểu quay đầu lại nói: “Sao, sao thế ạ?”

“Xem da mặt em rốt cuộc dày bao nhiêu.”

“…… Hừ, em đây cũng phải nhìn xem da mặt anh rốt cuộc có bao nhiêu mỏng!”


Người tốt bụng luôn có ân tất báo nọ cảm thấy tức giận. Không cam lòng yếu thế nhào tớt, tính toán ăn miếng trả miếng. Nhưng đã bị anh nhanh tay chặn mất cơ hội.

Anh buông lỏng tay đỡ lấy trán Hồ Lai Lai. Khóe môi treo nụ cười cực bình tĩnh. Nhàn nhã nhìn cô uổng phí sức lực. Mà cô tựa như tiểu cương thi bị dán bùa, phí sức nửa ngày kết quả cũng không chạm được vào một góc áo của anh.

Trận chiến không có khói lửa cứ như vậy bắt đầu. Cho đến lúc cổng chính của bảo tàng dần xuất hiện thì trận đấu phân cao thấp ấu trĩ này mới chịu dừng. Diệp Mạnh Trầm thu hồi tầm mắt, không đùa cô nữa, vỗ vỗ đầu cô nói: “Được rồi, xuống xe.”

Xuống xe?

Hồ Lai Lai vuốt vuốt đầu tóc lộn xộn giống như bờm một con sư tử nhỏ. Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Đến lúc lấy lại ý thức thì bọn họ đã lái xe qua cổng lớn của bảo tàng. Sự nghiệp báo thù bị cô nháy mắt ném ra sau đầu, nụ cười vui vẻ rộ lên. Cô tháo đai an toàn nhảy xuống xe.

Buổi tối mùa hè cứ như là một cô gái đỏng đảnh, luôn không cẩn thận mà khoan thai tới muộn. Chạng vạng 7 giờ mới lộ ra ánh chiều hoàng hôn. Rời xa trung tâm thành phố náo nhiệt đến với vùng ngoại thành trống trải thanh tịnh. Có thể thấy rõ được toà dinh thự lớn với những bức tường bị dây cây thường xuân bao trùm đậm chất phương Tây.

Mắt thấy những người tham quan đang chờ đợi bên ngoài bắt đầu lục tục vào trong. Cô cũng gấp không chờ nổi chạy tới gia nhập đoàn người. Nhưng mới vừa chạy hai bước lại nghĩ tới mình đã quên đem theo Diệp Mạnh Trầm. Vì thế quay đầu, một lần nữa trở lại bên cạnh anh, liên tục xác nhận hỏi: “Anh thật sự thật sự thật sự muốn đi vào?”

Hồ Lai Lai giống như vẫn chưa thể tin được chuyện anh muốn đi dạo bảo tàng với cô. Diệp Mạnh Trầm cũng không định cứ một hai thuyết phục cô. Mà giơ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: “Bây giờ em đã muộn 5 phút lẻ tám giây. Xác định còn muốn cùng anh thảo luận vấn đề này?”

“……”

Một chiêu này quả nhiên trị dứt điểm căn bệnh rối rắm của cô.

Thành công tự thuyết phục mình đi dạo bảo tàng cũng coi như một phương pháp thả lỏng thể xác và tinh thần.

Cô không hề do dự nữa, lôi kéo Diệp Mạnh Trầm thẳng vào trong bảo tàng gốm sứ.

Bài trí bên trong vừa ấm áp lại tao nhã, tuy rằng so với bảo tàng quốc gia thì không rộng bằng. Nhưng vẫn có thể xem như một chuyện tốt. Ít nhất có thể cho người tham quan cảm thấy yên tâm chậm rãi xem xét từng đồ vật, mà không phải xem một cách qua loa đại khái.

Hơn nữa khác với ban ngày ồn ào náo nhiệt. Vào lúc chạng vạng chim bay về tổ thế này thì sự xưa cũ của thời gian được lắng đọng lại trên những thứ đồ cổ bằng gốm sứ kia mới thực sự phát huy, bao phủ mỗi người, bao gồm cả Hồ Lai Lai vừa mới bước vào.

Mỗi thứ đồ cổ được trưng bày ở nơi đây đối với cô đều là bảo bối. Thế nên cô không thể kìm chế được mà kích động, nhưng cũng không thể thét chói tai. Chỉ có thể không ngừng chụp đánh cánh tay người bên cạnh để giải toả.

Diệp Mạnh Trầm cũng không ngại bị trở thành bao cát hình người. Chỉ lo cô còn không chịu thở thì lại té xỉu ra đây mất.

Anh vỗ vỗ sau lưng cô, thấp giọng nói: “Đừng nín thở.”


“…… Nha, nha.”

Hồ Lai Lai nhanh chóng đem không khí bị nghẹn thở ra. Cảm xúc ổn định hơn nhiều, dần dần hạ tâm tình xuống. Dùng thái độ thành kính xem xét đồ được trưng bày triển lãm. Chuyên chú đến mức quên cả sự tồn tại của anh. Xem xong hơn phân nửa mới nhận ra.

Đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Cô có điểm ảo não, đề nghị nói: “Có phải hơi nhàm chán hay không? Nếu không em giải thích cho anh một chút?”

Diệp Mạnh Trầm không cự tuyệt.

Vì thế Hồ Lai Lai thanh thanh giọng nói, ra dáng một người người hướng dẫn. Bắt đầu từng cái từng cái giới thiệu cho anh. Mỗi thứ được triển lãm ở đây cô đều đã thuộc như lòng bàn tay. Cuối cùng thành ra hấp dẫn không ít những người tham quan khác đến nghe cùng.

Cái này liền có chút xấu hổ.

Tuy rằng cô thường ở trước mặt Diệp Mạnh Trầm bô lô ba la. Nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy cô vẫn có chút ngại ngùng. Cũng may cả hai người bọn họ đã xem được kha khá. Vì thế cô lập tức lôi kéo người kia nhà mình ra bằng cửa sau, tính đổi qua một triển lãm cá nhân khác.

Ngoài sân cây xanh um tùm, vừa ra ngoài chính là một trận gió mát đập vào mặt. Hoá giải nóng bức trong không khí. Màu xanh mướt lấp đầy tầm mắt làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Hồ Lai Lai nhịn không được nhắm mắt hít sâu một hơi không khí mới mẻ. Kết quả không chú ý tới bậc thang dưới chân, thiếu chút nữa té ngã.

May mà người đàn ông phía sau kịp thời túm chặt cánh tay cô, kéo cô trở về. Nhưng lại không tiết chế tốt sức lực, kéo cô lao thẳng vào trong ngực.

Một ít cảm xúc không tên phảng phất cũng bị đụng bay ra ngoài.

Hai người đều không kịp phản ứng lại cứ như vậy ôm nhau mà đứng.

Không biết qua bao lâu, khoang mũi ngập tràn hơi thở quen thuộc làm Hồ Lai Lai bắt đầu hồi phục tinh thần trước. Theo bản năng vòng lấy eo anh. Rồi sau đó ngẩng đầu, thẹn thùng nói: “Trước mặt nhiều người như vậy ôm ôm ấp ấp, có phải không được tốt lắm hay không nha.”

Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm mặt mày chợt tắt, cúi đầu nhìn cô.

Hôm nay cô gái nhỏ khó có dịp mặc một chiếc váy liền. Chân tay lộ ra ngoài mảnh khảnh trắng nõn. Toàn thân đều lộ ra hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống thuộc về thiếu nữ. Kết hợp với không khí mùa hè lại càng tăng thêm sức sát thương, làm người ta khó có thể kháng cự.

Ánh mắt anh hơi lóe, nhịn xuống ý niệm muốn hút thuốc. thấp giọng nói: “Một.”

“……”

Đếm ngược tử vong quen thuộc.

Hồ Lai Lai bất mãn trống trống gương mặt, từ bỏ ý định chiếm tiện nghi của anh. Tâm không cam tình không nguyện mà buông tay, lại nghe anh hỏi: “Không phải vừa rồi em nói rất tốt sao, chạy cái gì.”

Hử? Đây là đang khen cô?

Cô vừa nghe, tâm tình một lần nữa trở lên tốt hơn, bành trướng, một bộ biểu tình cầu được tiếp tục khen thưởng. Bắt đầu thiếp vàng lên mặt mình: “Như thế nào, có phải anh rốt cuộc đã phát hiện ra “trong nhà có một bé, như có một bảo” hay không?”


Diệp Mạnh Trầm cười hừ một tiếng, không khách khí hắt cô một gáo nước lạnh: “Ngu ngốc bảo đi.”

“…… Nói bậy, rõ ràng là một bảo bảo thông minh nhanh nhẹn!”

Vì muốn gia tăng khí thế, Hồ Lai Lai nhón chân lên tranh luận với anh. Tầm mắt cô bỗng nhiên xuyên qua bả vai anh dừng ở trên bức tượng ngọc phía bên trong bảo tàng đằng sau lưng, lực chú ý đã bị cướp đi. Cô không tự giác bắt đầu dịch qua một bên, ở bên ngoài duỗi dài cổ quan sát vào trong.

Diệp Mạnh Trầm bị bỏ qua một bên đứng im tại chỗ, chỉ đưa mắt nhìn theo cô.

Rừng trúc trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, mây đêm cắt ánh trăng thành nhiều mảnh hình thù bất quy tắc. Tiếng côn trùng kêu vang trong góc, trời đất yên tĩnh làm tiếng côn trùng bay càng xa.

Cô gái nhỏ đứng trong bụi cỏ, ánh đèn trong cửa sổ chạm rỗng khắc hoa hắt ra, yên tĩnh mà ấm áp. Hắt cả vào đáy mắt đầy ôn nhu của cô, đem cảm xúc trong đó chiếu sáng rõ ràng.

Thứ đó dường như có ma lực làm người ta si mê. Giống như tất cả ánh sáng của các vì tinh tú đều hội tụ trên thân nó. Làm người ta không thể rời mắt.

Trừ lúc tập trung chơi mô hình, phần lớn thời gian cô đều giống như một cô bé tăng động. Không phải sờ đông thì chính là sờ tây. Anh rất ít khi thấy mặt này của Hồ Lai Lai. Chỉ cảm thấy vừa quen thuộc lại mới mẻ.

Mà người đang chuyên chú nghiên cứu kia vẫn không phát hiện. Cô còn đang bận quan sát bức tượng bằng ngọc trắng khắc nổi hình con rùa đầu dê của Tây Hán. Phát hiện nó rất giống con rùa đội mũ hình đầu cừu. Muốn gọi Diệp Mạnh Trầm lại đây nhìn một cái. Ai ngờ vừa xoay người lại thấy cách đó không xa có một cô gái trẻ tuổi đang đi về phía này.

Trên mặt cô ta mang theo cảm xúc kinh ngạc, đi đến trước mặt người đàn ông thì dừng lại. Không quá xác định hỏi: “Diệp Mạnh Trầm?”

– ————————————

Phở: Mình chỉ có thể kiếm được hình của rùa đầu rồng. Mọi người xem đỡ rồi tưởng tượng đi vậy =))))

– —————-

Tác giả lời muốn nói:

Vì cái lông gì mà văn của tui toàn là nữ sủng nam.

Chẳng nhẽ nhóm nam chính đều lừa tui. Trộm giấu trong lòng một tiểu công chúa sao? ( Ý nói trộm mang trong người một tâm hồn thiếu nữ)

Hôm qua có một tiểu thiên sứ hỏi. Nếu ở chương trước Diệp Mạnh Trầm thay vì nói “Hôn cái đầu em” thành cái gì đó thô lỗ hơn ví dụ như “Hôn em cái xxx” (xxx tục xưng còn là cái chân thứ ba) thì sẽ thế nào? Ở bên dưới sẽ có đáp án cho nguyện vọng của mọi người.

– –…—

Diệp Mạnh Trầm: Hôn cái xxx.

Hồ Lai Lai: Đến a, cởi quần ra! Muốn thổi hơi, muốn xoắn ốc hay vẫn là kiểu Pháp (✧∀✧)!

🙂


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.