Đọc truyện Điên – Chương 6: Gặp gỡ
Địa điểm quay “8 tiếng đồng hồ” thuộc một hòn đảo nhiệt đới nhỏ của Thái Lan, bộ phim kể về chuyện một cô giáo trẻ dẫn theo nhóm học sinh tiểu học và người lớn, cộng thêm một hướng dẫn viên du lịch đi du ngoạn một hòn đảo vừa được khai phá. Nhưng sau đó do một cậu nhóc tò mò lạc đường vào khu rừng đá lởm chởm kỳ quái, dẫn đến việc bọn họ phải thoát ra trong vòng 8 tiếng mới mong giữ được tính mạng. Trong quá trình chạy trốn, cứ hai tiếng đồng hồ sẽ có một người tử vong, và rồi nhóm người bắt đầu dấn thân vào hành trình 8 tiếng kinh hoàng…
Đào Duyệt Hàm đóng vai nữ cảnh sát ngụy trang thành hướng dẫn viên du lịch, còn An An đóng vai cô giáo trẻ, cũng là một trong những kẻ chủ mưu phía sau.
Đoàn làm phim bay tới Thái Lan, chuyển tàu lên đảo, sau đó thuê một khách sạn. Đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày để làm quen với môi trường, sau mới biết được, có ba thành viên quan trọng vẫn chưa tới, trong đó có Đào Duyệt Hàm.
Có người bảo cô ta vướng lịch trình khác, nên hai ngày nữa mới đến được.
Trợ lý Tiểu Như của An An bắt chước điệu bộ của cô, cười nhạo: “Tưởng mình là đại minh tinh chắc, danh tiếng lẫn thành tích đều không có, còn ra vẻ ta đây!”
Thấy vậy, An An chỉ búng nhẹ vào gáy cô bé, rồi khoan thai ra ngoài phơi nắng.
Nhóm diễn viên lạc vào khu rừng đá đều tụ họp đông đủ, ngoài việc bám theo bọn họ bắt chuyện, thời gian còn lại An An đều dành để bồi đắp tình cảm với đám nhóc đóng vai học sinh.
Tuy vai của cô là nhân vật phản diện, nhưng trước khi bị vạch trần vẫn là một cô giáo hiền lành dễ gần, hơn nữa do ở chung lâu nên nảy sinh tình cảm, tại thời khắc nguy hiểm cuối cùng, cô ấy mới có thể từ bỏ tính mạng che chở cho học sinh.
Để lúc quay được ăn ý, cần phải gây dựng tình cảm dần.
An An chọn cách thức trực tiếp và hữu hiệu nhất – chơi trò chơi, mà trò mà ba đứa nhóc này thích nhất lại là đuổi nhau trên cát, nói trắng ra thì, lũ nhóc hò reo điên cuồng chạy trước, An An tung tẩy đuổi theo phía sau…
Do đám nhóc vẫn còn nhỏ tuổi, nên đều có người lớn đi kèm. Để tạo ấn tượng tốt đẹp và tin cậy trước mặt hội người lớn, An An cố ý mặc váy dài kiểu rộng màu cát thật nền nã, hậu quả là cho đến khi mặt trời khuất bóng, An An vẫn không đuổi kịp đám nhóc kia.
Lúc này bọn họ đã tách khỏi mọi người một khoảng, An An thấy chung quanh không có ai, bèn dứt khoát xách váy, cắm đầu cắm cổ đuổi, một cậu nhóc quay lại ngó, thấy cô càng lúc càng gần, vừa cười đùa vừa lo ngay ngáy, vội vã tăng tốc, kết quả là bị vấp chân, ngã nhào xuống cát.
Hai nhóc còn lại bị hẫng, thêm nữa lại bị cậu bé kia chặn đường, nên đều ngã lăn ra cả.
An An rốt cuộc cũng đuổi kịp, ba nhóc ở dưới đất nhìn thấy cô, tức thì cười đùa la hét chói tai, lồm cồm bò dạy toan chạy tiếp. An An mệt rã rời, khom lưng xuống, có điều để chân trần chạy giữa trời nắng, tâm trạng bỗng trở nên cực kỳ nhẹ nhõm, thấy đám nhóc vừa cười ngốc nghếch vừa vật lộn thì thở phì phò, cô xoa thắt lưng, rũ sạch hình tượng, bật tràng cười ha hả.
Cô cười cho đến tận lúc xuất hiện một đôi tay đỡ đám nhóc dậy.
Nhiều bận sau này, mỗi khi hồi tưởng lại buổi đầu gặp gỡ Tập Mặc Nhiên, lúc bắt gặp đôi tay ấy, An An vẫn cảm thấy thích thú, ngạc nhiên.
An An càng lúc càng nhỏ giọng cười
Đôi tay này có nước da trắng sáng, ngón tay thon dài, dứt khoát nâng đám nhóc dậy, lúc dùng sức, khớp ngón tay hằn lên. Móng tay cắt tỉa gọn gàng, so với bọn cô người ngợm đang đầy cát thì có vẻ đặc biệt sáng sủa sạch sẽ.
Nhìn lên từ đôi tay kia, An An chợt ngỡ ngàng.
Dẫu gì cũng là người hoạt động trong giới giải trí, dung mạo khôi ngô, tuấn tú do bẩm sinh hay do tô vẽ cô đều không hiếm gặp, nhưng chàng trai trước mắt thì khác, anh ta khiến cô phải thầm khen trong lòng. Tướng mạo giống hệt đôi tay ấy, sáng sủa, chín chắn, anh tuấn, dưới ánh mặt trời, toàn thân anh ta vừa thấm đẫm vẻ thản nhiên, vừa toát vẻ ôn hòa khiêm tốn.
An An vẫn đang trố mắt nhìn, Tập Mặc Nhiên đã nâng ba đứa nhóc dậy, cất giọng hỏi ôn hoà: “Có đau ở đâu không?”
Lũ nhóc nhất loạt lắc đầu tỏ ra không hề gì, An An bấy giờ mới thấy đám nhóc bị ngã, thân là giáo viên hẳn nhiên phải quan tâm hỏi han một phen, cô hơi “cười trên nỗi đau kẻ khác”, lại gần phủi cát khỏi người chúng, bảo: “Mau cảm ơn chú đi!”
Ba đứa đồng thanh hô: “Cảm ơn chú Tập!”
Tập Mặc Nhiên im lặng, rồi nhướn mày, mỉm cười nói: “Đừng khách sáo.”
An An nghe vậy liền ngây ra, chú Tập? Cô tưởng anh ta chỉ là khách du lịch, ai ngờ lũ nhóc lại biết? Cô không nhớ rõ trong tổ diễn viên có anh ta hay không, chẳng lẽ lại thuộc tổ khác?
Nghĩ vậy An An bèn hỏi: “Anh cũng thuộc đoàn làm phim à?”
Tập Mặc Nhiên chau mày, khẽ mỉm cười nói: “Cứ coi là vậy đi. Tôi họ Tập, Tập Mặc Nhiên.”
Gì mà “cứ coi là vậy” chứ? An An buồn bực lườm nguýt, thấy anh ta không định giải thích, cũng không để ý nhiều nữa, cô bèn tự giới thiệu: “An An, diễn viên.”
Đang lúc nói chuyện, trời đã ngả hẳn về chiều, chỉ còn sót lại vài tia nắng, khách sạn phía xa bắt đầu lên đèn, An An tóm lại mấy đứa nhóc định tiếp tục chạy biến, bèn bảo: “Mấy đứa này! Chơi mệt đói bụng rồi chứ, đi nào!”
Nói rồi quay sang hỏi Tập Mặc Nhiên: “Anh có đi cùng không?”
Tập Mặc Nhiên ngây ra giây lát, lập tức gật đầu: “Đi thôi.”
Ba đứa nhóc nhanh chóng lại gần, ngửa mặt nghiêm trang hỏi: “Cô giáo An, cô không đuổi theo chúng em nữa à?”
“Không!” An An làm bộ hung dữ: “Mấy đứa chạy nhanh thế, bà đây đuổi theo chết mệt cũng không kịp, oánh chết cũng không đuổi nữa!”
Đám nhóc chơi vui vẻ, nghe vậy cười hì hì, sôi nổi chạy về phía khách sạn.
An An nhìn theo chúng, tâm trạng khá tốt, bất thình lình nghe thấy Tập Mặc Nhiên cất giọng hỏi: “Cô đóng vai giáo viên của bọn nhóc à?”
An An quay qua nhìn, lòng lại gật gù khen đẹp, gật đầu đáp ứng, Tập Mặc Nhiên liền không lên tiếng nữa, An An đang do dự xem có nên bắt chuyện, chợt thấy anh ta thản nhiên nói: “Lũ trẻ học theo rất nhanh.”
“Đúng vậy!” An An nheo mắt nhìn đám người không xa phía trước, thầm buồn bực, anh ta nói rất đúng, nhưng tại sao đột nhiên lại nói thế?
Người trên bãi cát càng lúc càng thưa, xung quanh dần chìm vào yên tĩnh, tuy rằng An An nghĩ Tập Mặc Nhiên là người kỳ quái, đầu óc không giống người bình thường, nhưng vẫn cân nhắc lại một lượt cuộc trò chuyện, tức thì tái mặt. Hoá ra anh ta trách cô vì câu nói “Bà đây đuổi theo chết mệt cũng không kịp” sẽ dạy hư bọn trẻ.
“Anh…” An An trợn mắt nhìn, Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười dịu dàng, ánh mắt tự nhiên chân thành: “Sao vậy?”
An An tự thấy khả năng diễn xuất của mình khá tốt, nhưng cũng không thể nhận ra thái độ thực qua gương mặt Tập Mặc Nhiên, lòng đầy nghi vấn, cuối cùng đành phải nhịn lại: “Đi nhanh lên, bà… Tôi đói bụng rồi!”
*
Ba ngày sau Đào Duyệt Hàm mới ung dung đến, cùng đi còn có Tô Thần Thần.
Từ lúc tàu bọn họ chưa cập bến, Tô Thần Thần đã nhanh nhẹn gọi cho An An, nói Lisa không đến được, bèn cử cô ta đang rảnh rang tới giúp đỡ thay.
An An nhạo báng: “Treo đầu dê bán thịt chó! Cứ nói thẳng cô tìm cách đi chơi thì có!”
Tô Thần Thần gào lên “đáng ghét”, lại giở giọng thần bí: “Chị mà tới đón em thì sẽ gặp chuyện vui mừng lắm đấy!”
Đào Duyệt Hàm quả nhiên là cô gái hôm đó An An bắt gặp ở cửa hàng nội thất, so với bóng lưng khi ấy còn đẹp hơn nhiều, thế nhưng giới giải trí mãi mãi không thiếu người đẹp. An An liếc qua cô ta rồi chẳng thèm để ý, nhưng bất chợt trông thấy Lương Cảnh Phàm đi đằng sau.
An An đảo mắt, nhoẻn cười, nheo mắt ngó Tô Thần Thần.
Tô Thần Thần sợ nhất bị An An chiếu tướng như vậy, bèn so vai rụt cổ, làm bộ ấm ức chu mồm kêu: “Em tưởng chị sẽ vui mừng!”
An An cười khẩy: “Hôm qua tôi thấy thằng bé con ông quản lý khách sạn đang bắt đầu học tiếng Trung rồi đấy, mấy hôm tới cô cũng theo học cùng nó đi.”
Dứt lời, liếc mắt nhìn Tô Thần Thần đang bực bội: “Cầm đồ rồi đi mau!”
Đào Duyệt Hàm đang rời thuyền nhìn thấy An An xoay người đi, không để tâm lắm, chỉ hỏi Lương Cảnh Phàm: “Đây là nữ thứ trong phim hả?”
Ánh mắt Lương Cảnh Phàm vẫn luôn dán lên người An An, tự dưng thấy cô cười khẩy, lòng chợt chùng xuống, vừa thấy mệt mỏi vừa thấy bất đắc dĩ, chẳng hề nghe thấy Đào Duyệt Hàm đang nói gì.
Đào Duyệt Hàm chạm nhẹ vào người đang bồn chồn: “Cảnh Phàm?”
Lương Cảnh Phàm hoàn hồn nhìn cô ta: “Ừ, đi thôi.”
Đào Duyệt Hàm dịu dàng gật đầu theo sau, mặt hiện vẻ mất mát và tủi thân, cáu kỉnh trút giận vào thắt lưng lụa.
Trong giới giải trí, đạo diễn có rất nhiều tiền thường không nhiều lắm, đặc biệt tài hoa cũng không nhiều lắm, đặc biệt cá tính càng rất ít, thế mà Triệu Minh Nghĩa lại vừa giàu có, vừa tài hoa lại cá tính, người như vậy đã định sẵn sẽ trở thành truyền kỳ.
Triệu Minh Nghĩa giống như lời đồn, luôn giữ thái độ ôn hoà, khiêm tốn, ngoại trừ động quy tắc then chốt của ông ta.
Thời gian chính là chuyện quan trọng nhất với ông.
Cho nên hôm Đào Duyệt Hàm tới, sau khi hoàn thành lễ bái, buổi chiều Triệu Minh Nghĩa liền lập tức khởi quay cảnh đầu tiên, và cũng chính là phân cảnh của Đào Duyệt Hàm.
Đào Duyệt Hàm vẫn đang nhăn mày méo mặt, Tô Thần Thần liền lôi kéo An An tới xem trò vui, cực kỳ thích thú, cô ta luôn là người thích bênh vực bạn bè, lại không hiểu nhiều chuyện giữa An An và Lương Cảnh Phàm, cho nên thấy Đào Duyệt Hàm mắc lỗi liền cười trộm.
“Đạo diễn Triệu quả nhiên là danh bất hư truyền! Dù Đào Duyệt Hàm có bối cảnh cao siêu đến đâu, dẫu có quan hệ tốt với Lương tổng đến thế nào, ông ta cũng chẳng thèm nể nang, đàn ông như thế, em đây thích!”
An An vừa nghe cô ta lải nhải, vừa nhìn chằm chằm vào Lương Cảnh Phàm.
Anh ta đứng bên Triệu Minh Nghĩa, Triệu Minh Nghĩa dán mắt vào màn máy quay, thi thoảng quay sang thảo luận mấy câu, hai người bọn họ có vẻ rất thân thuộc, khiến An An càng nhìn càng bừng bừng lửa giận.
Cô chợt nhớ tới tin nhắn Lương Cảnh Phàm gửi tới lúc trưa: Bị người nhờ vả.
Bị người nhờ vả cái gì? Đào Duyệt Hàm là hàng hoá hay là thú cưng? Đi diễn cũng cần người đưa rước, mà còn là ông chủ của một công ty giải trí?
Đang oán thầm, Lương Cảnh Phàm tựa hồ lơ đãng nhìn về phía An An, rồi hơi nhướng mày ra hiệu với cô, An An nhếch miệng, ném ánh mắt khinh thường đáp trả, rồi lia mắt sang hướng khác.
Chẳng ngờ hướng khác này lại đúng chỗ của Tập Mặc Nhiên.
Anh ta đứng xa hơn một chút, tỏ vẻ an nhàn, im lặng đứng dưới gốc cây bồ đề, tựa hồ không liên quan đến mọi người.
An An bỗng dưng nhớ tới hôm trước gặp mặt, cô từng hỏi anh ta có phải người của đoàn làm phim không, anh ta đáp “cứ xem là vậy”. Tối đó quay về khách sạn, cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra anh ta thuộc tổ nào, người của tổ phục trang, chế tác cô đều đã gặp qua, tổ giám chế và sản xuất cô cũng biết kha khá, nhưng vẫn không hiểu nổi anh ta phụ trách việc gì.
Tựa hồ đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của cô quá mãnh liệt, Tập Mặc Nhiên đột nhiên nhìn thẳng vào cô, An An phản ứng chậm, không thể né tránh, nhất thời sửng sốt. Song thực ra Tập Mặc Nhiên bị cô quan sát cũng không hờn giận, chỉ bình tĩnh mỉm cười.
An An thấy vậy lại càng kinh ngạc.
Tô Thần Thần thấy An An ngẩn ra, bèn nhìn theo, chợt “ô” lên, đẩy cô: “Nhìn soái ca đến ngu cả người rồi à?”
An An bấy giờ mới quay lại lườm cô ta: “Anh ta là nhân viên của tổ nào? Sao lại rảnh rang như thế?”
“Chị không biết á?” Tô Thần Thần ngạc nhiên hỏi, biết giọng mình hơi to, bèn che miệng, mở to mắt hỏi An An, thấy An An tỏ vẻ “Hỏi thừa! Biết rồi còn hỏi làm gì!” thì buông tay xuống thích thú đáp: “Chán chị ghê, đến sớm hơn em mà còn không biết soái ca làm nghề gì! Trưa nay em mới biết, anh ta là bác sỹ tâm lý do đoàn làm phim trả một đống tiền mời về, chuyên phụ trách vấn đề sức khoẻ tâm lý của diễn viên.”