Đọc truyện Diện y – Chương 9:
Chương 9 :
Edit: 5th May
Nguyên nhân Tần Sương xách theo hai con gà rất đơn giản, nàng cảm thấy mãng xà tốt xấu gì cũng cứu nàng một mạng , huống hồ nó còn bị thương, hẳn là không có cách nào để tự mình đi tìm thức ăn, vì thế nàng thuận tiện xách theo hai con gà, muốn báo đáp ân cứu mạng này.
Đương nhiên nàng vẫn còn chút dè chừng, vẫn chưa dám tiến lại gần tàng cây, chỉ đứng xa xa ném hai con gà qua, sau đó liền chạy mất. Cách một ngày sau, nàng bèn lên chỗ tàng cây nhìn trộm, chỉ thấy hai con gà hôm trước, vẫn bị cột chân vào nhau nằm đó như cũ, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, nhưng không ngờ đại xà nhìn thấy nàng, cái đuôi vung lên, ném cho nàng vài quả cây rừng.
Đây là. . . .ông mất cân gà bà thò chai rượu* sao? Nhưng sao nó lại không ăn hai con gà kia?
*ông mất cân gà bà thò chai rượu : có qua có lại
Tần Sương đón được trái cây đại xà ném cho nàng, chỉ thấy đúng là quả trên cây cổ thụ chỗ đại xà nằm, thường ngày nàng rất muốn ăn quả của cây này, nhưng cây lại quá cao, nàng không với tới, bây giờ đại xà ném qua cho nàng, nàng dùng quần áo xoa xoa, không chút khách khí đưa lên miệng gặm.
Khi đó Tần Sương tuổi con nhỏ, vẫn đang thời điểm ham ăn, sau khi ăn xong, vẫn cảm thấy chưa hết thòm thèm, lại dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn đại xà.
Đại xà thấy thế, quay đầu nhìn nàng, dùng đuôi vỗ vỗ trên mặt đất. Tần Sương hiểu ý, bèn thích thú tiến gần thêm hai bước, tiếp đó, chỉ thấy đại xà quẩy đuôi, quấn lấy nàng, đưa nàng lên trên, đến tận những quả chín mọng tít trên cao, để nàng hái ăn thỏa thích.
Từ ngày hôm đó, Tần Sương đã có thêm bạn chơi cùng.
Khi đại xà tâm trạng tốt, sẽ chở nàng lắc lư khắp nơi, hái hoa thơm quả dại.
Lúc đại xà buồn ngủ, sẽ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, để nàng cuộn tròn người nằm trên mình, thân thể thật dài, từng vòng từng vòng quấn quay nàng, làm điểm tựa cho nàng thoải mái đánh một giấc.
Qua thời gian dài, Tần Sương phát hiện dường như đại xà có thể nghe hiểu tiếng người, so với chó con và mèo con nàng nuôi trước đây, không biết thông minh gấp bao nhiêu lần ấy chứ.
Một ngày nọ, bởi vì di nương châm ngòi, mà nàng bị phụ thân giáo huấn một trận, nàng liền nằm bò trên lưng đại xà, tố khổ cùng nó. Đang tố khổ, thì ánh mắt nàng dọc theo lưng nó nhìn xuống, bỗng nhiên phát hiện trên lưng đại xà có một mảng vảy bị lật ngược lên, mơ hồ có thể thấy phần da thịt phía trong.
Phần vảy như bị cái gì đó sắc bén cắt qua, máu tươi không ngừng chảy ra. Tần Sương tò mò duỗi tay chạm nhẹ lên đoạn vảy bị lật ngược lên kia, bỗng nhiên thấy thân mình đại xà mạnh mẽ run lên, cơ hồ như muốn hất văng Tần Sương đang nằm trên lưng nó xuống đất
Cái đuôi cuốn qua, đưa Tần Sương đến trước mặt nó, một đôi mắt màu xanh biếc như ngọc nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng nảy sinh cảm giác tội lỗi : “ Rất. . . . rất đau sao?”
Đại xà mặc dù không lên tiếng, trong con ngươi cũng không biểu hiện cảm xúc gì, thế nhưng nàng biết, vừa nãy nàng đụng vào vết thương kia của nó khiến nó vô cùng khó chịu, nàng nói : “ Trên người ngươi chảy nhiều máu như vậy, nhất định là rất khó chịu, hay là ta giúp ngươi lau sạch được không?”
Đại xà đương nhiên không thể nào trả lời nàng.
Lại nói , cũng thật kì quái, không biết ban đêm đại xà làm gì, mà trên người nó không ngừng xuất hiện vết thương, tựa hồ mỗi ngày đều có thêm vết thương mới.
Tần Sương trong lòng miên man suy nghĩ, hay là nó cũng trải qua hoàn cảnh, cha không thương mẹ không yêu như nàng, trong lúc nhất thời, đột nhiên Tần Sương cảm thấy nàng và đại xà đúng là đồng bệnh tương liên*, liền nhanh chóng cởi áo khoác tìm chỗ có nước, nhúng ướt, sau đó cẩn thận giúp đại xà cẩn thận chà xát thân thể.
*đồng bệnh tương liên : cùng cảnh ngộ
Nàng lau vô cùng cẩn thận. Nhưng nếu nàng tinh ý một chút, sẽ phát hiện ra, lúc nàng cẩn thận lau vị trí kia, thân hình đại xà không ngừng run rẩy, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ kia không ngừng lướt qua tia lúng túng, khó xử.
Tần Sương lúc đó tuổi còn nhỏ, huống hồ đối với loại sinh vật như đại xà này nàng đến nửa điểm cũng không biết, nàng chỉ chăm chú lau chùi sạch sẽ nơi vết thương bị tróc vảy của đại xà và đương nhiên vị trí nào đó. . . .cũng sẽ không bỏ qua. . . . .
Đại xà nhẫn nhịn đến run rẩy cả người, nhưng nàng lại hồn nhiên không biết, còn vừa lau vừa nghi hoặc mở miệng nói, “Ồ, chỗ này của ngươi có hai cái mộng thịt?”
Không chờ đại xà phản ứng , Tần Sương đã dùng tay nhẹ chọc chọc, “ Là do bị thương nên mọc ra thịt mới sao?”
Đại xà nghiêng đầu đi, trong con ngươi xanh thẳm hiện lên tia đáng thương cùng một thứ anh sáng không tên, hô hấp của nó cũng trở nên nặng nề hơn.
Tần Sương chỉ cho rằng nàng khiến nó đau đớn, “ Xin lỗi, ta không biết nơi này của ngươi cũng có vết thương, ta sẽ tránh ra, sẽ cẩn thận không đụng vào nữa.”
Đầu đại xà nằm trên mặt đất, đưa mắt liếc nhìn nàng, lúc sau lại chuyển ánh mắt nhìn về phương xa.
Chuyện tình trong mộng, đều diễn biến cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã trải qua mấy tháng sau, một ngày sau giờ Ngọ, Tần Sương theo thường lệ đi tìm đại xà chơi đùa, nhưng lại không thấy tung tích đại xà đâu cả, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào màu sẫm, đang cụp mắt an tĩnh đứng dựa bên gốc đại thụ.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, tia nắng lấp ló chiếu từng điểm trên người hắn, Tần Sương chỉ cảm thấy đời này có lẽ không có nam tử nào đẹp bằng người trước mặt nàng, khiến nàng chỉ biết si ngốc đứng nhìn, quên mất mục đích ban đầu mình đến đây làm gì.
Gió nhẹ lướt qua, có chiếc lá bay xuống kề sát lên khuôn mặt hắn. Nam tử lặng lẽ mở mắt, con ngươi tối tăm, giống như chứa cả bầu trời đêm đầy sao.
Trong nháy mắt đó, Tần Sương dường như thấy được khuôn mặt của Trì Uyên. Còn chưa kịp mở miệng, bỗng dưng tỉnh giấc.