Đọc truyện Diện y – Chương 1:
Chương 1 : Edit: 5th May
Mặt trời chiều ngã về Tây, rặng mây đỏ phủ đầy trời.
Vốn đã là lúc mọi nhà đóng chặt cửa nẻo, nhưng cửa sau một toàn đại trạch ở An Nhân phường đột nhiên mở ra, một người phụ nữ dùng khăn che kín mặt sau khi quan sát xung quanh, liền vội bước nhanh ra khỏi cửa, lên chiếc xe ngựa đã sớm chờ nàng.
Váy dài quét lên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt, xuyên qua ánh hoàng hôn, dưới tầng sa mỏng có thể thấy được khuôn mặt người phụ nữ ấy, gương mặt nàng trắng nõn, tuy cách một tầng sa, vẫn có thể nhìn ra được đây là một dung nhan tuyệt sắc. Đáng tiếc, nàng lại búi cao mái tóc dài, xiêm y mộc mạc , có thể nhận ra nàng là một người phụ nữ đã có gia đình.
Nếu vậy thì tại sao một người phụ nữ đã có gia đình như nàng vào thời điểm này lại đi ra ngoài, xa phu* tuy có chút kinh ngạc nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ nghe theo lời thúc giục của nàng cho xe ngựa chạy thật nhanh, một đường tiến ra khỏi cổng thành.
*Xa phu : người đánh xe ngựa.
Mặt trời đã khuất, ánh chiều tà cuối cùng cũng khuất sau những rặn núi, xa phu nương theo ánh trăng, đánh xe ngựa về hướng Tây , đi được một lúc khoảng độ chừng một nén nhang, cuối cùng cũng đến địa điểm vị phu nhân kia yêu cầu.
Đây là một sơn trang, đại môn khép hờ, trên cửa treo hai đèn lồng đang lắc lư trong gió đêm, tựa như đang chờ đợi người nào đó đến.
Tần Sương từ trên xe ngựa bước xuống, còn chưa kịp gõ cửa , cửa lớn đã được mở ra từ bên trong, một thiếu niên khoảng độ mười bảy tuổi bước ra, dưới ánh trăng một thân áo trắng càng làm lộ nên nét thanh tú thon thả.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo nét cười : “Phu nhân đến rồi, mời ngài vào bên trong.”
Nơi này ngay cả người hầu cũng có vẻ ngoài tốt như vậy sao, xa phu cảm thấy có chút không đúng, trộm đánh giá cảnh sắc phía sau cánh cửa, nhưng ngoài cảnh sắc cây cối hoa cỏ sum suê, đình đài lầu các, thì không nhìn ra đây là môn đạo như thế nào, đành phải đánh xe ngựa đến một góc nằm ngủ chờ đợi.
Hắn thì có thể nhìn ra môn đạo gì được chứ, bởi vì lần đầu Tần Sương đến đây, cũng không thể nhìn ra cái gì dị thường, ai mà biết được, sơn trang nhìn có vẻ thanh u này thế nhưng so với kỹ viện nào có khác gì nhau.
Chẳng qua nữ tử nơi này phần lớn là nữ quyến của các quan viên bị hạch tội hoặc là các phụ nữ góa chồng như nàng. Mà nơi này nam nhân đều là những người không phú thì quý*, thân phận đều không thể cho người khác biết.
*không phú thì quý : chỉ những người giàu có và quyền lực.
Đi đến tiền viện nơi tránh được ánh mắt của người ngoài, hương vị sắc tình lúc này mới dần dần lộ ra, âm thanh đàn sáo lả lướt hòa cùng tiếng rên rỉ phát ra từ các gian phòng khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
Trong gió truyền đến hương vị mùa hè nhàn nhạt, có vài phần ái muội, vài phần hương rượu, khiến Tần Sương chỉ cảm thấy thân mình dần dần nóng lên.
Không biết đêm nay nàng sẽ tiếp đãi vị khách nhân như thế nào đây?
Bởi vì nàng không phải là người bán thân, cũng không muốn cầu tài cầu lợi, mỗi lần đến đây chỉ đơn giản muốn tìm niềm vui, nên sơn trang luôn an bài cho nàng những vị khách nhân dáng người chắc nịch, tinh lực dư thừa, nàng thật ra giống dáng vẻ mua vui hơn là bị người khác mua vui.
Là do trượng phu của nàng quá mức vô dụng sao? Hay vì cuộc hôn nhân mà chưa bao giờ nàng được tận hưởng niềm vui thích giường chiếu, mùi vị ân ái ấy đến cuối cùng vui thích thế nào có lẽ nàng cũng chưa từng nếm trải được.
Nàng còn chưa suy nghĩ ra đáp án , thiếu niên đã mang nàng đi xuyên qua rừng trúc phía sau một tòa viện nhỏ, đến một sân viên độc lập bên cạnh.
“Tới rồi . . .” Thiếu niên duỗi tay đẩy cửa ra, sau đó xoay người nói với Tần Sương.
Tần Sương nhìn cảnh vật trước mắt so với hình ảnh trong kí ức lại là một nơi tao nhã và sạch sẽ hơn rất nhiều, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của khách nhân này có vẻ không hề thấp.
Chỉ là như thế nào cũng không sao, đây không phải là việc nàng cần biết. Nàng tháo mạng sa che mặt xuống đưa cho thiếu niên, theo thường lệ định dùng khăn bịt kín hai mắt, nhưng bên người lại nghe âm thanh nhẹ nhàng nhắc nhở không cần.
Không cần? Vì sao không cần? Theo lý nữ nhân ở nơi này không thể nhìn thấy bất kì diện mạo của một người khách nhân nào, cũng không thể thám thính thân phận của bất kì ai.
Tần Sương nghi hoặc đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa, một cổ mùi hương thoang thoảng, ập vào mặt, thấm vào tận xương tủy.
Phía sau màn che, một nam tử tùy ý nằm ngửa trên giường lớn được phủ kín bởi tơ lụa màu tím, nửa vạt áo hơi loạn, một mái tóc dài đen huyền như mực, vài sợi tóc thả tùy ý như đang mơn trơn tơ lụa màu đỏ, một không gian nồng đậm rực rỡ như một bức họa.
Mà dung nhan kia, Tần Sương cảm thấy , có lẽ chỉ có ánh trăng mới có thể hình dung được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~