Đọc truyện Diễn Viên Lấn Sân – Chương 83
Chương 85:
“Em là… Ca sĩ nhỏ xui xẻo?”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lục Văn và Nhà văn nhỏ sợ xã hội hẹn gặp mặt vào chiều mai, hơi gấp nhưng hắn chỉ có hai ngày nghỉ quý giá mà thôi, sau này không chắc ngày tháng năm nào mới rảnh.
Vả chăng hai bên đều hơi xốc nổi với quyết định gặp mặt, càng kéo dài thì càng tỉnh táo và có lẽ sẽ bùng kèo mất.
Đúng thứ 7, Cù Yến Đình mơ màng tỉnh dậy thấy Lục Văn đã áo quần chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, mới 7 giờ 30, anh duỗi cổ tay – tối qua bị cà vạt trói hằn vết và hỏi: “Mới sáng sớm đi đâu thế…”
Lục Văn ngồi xổm xuống nắm lấy mép gối và nói: “Em về công ty của nhà, dạo gần đây nhiều việc quá, em phải nhờ phòng Tài vụ, chuyên viên pháp lý gì gì đó giúp một tay.”
Thì ra là chuyện nghiêm chỉnh, Cù Yến Đình nói: “Được rồi, em đi đi.”
Lục Văn hôn lên trán anh và nói: “Anh ngủ tiếp đi, em sẽ đóng cửa nhẹ thôi.”
Tài xế chờ dưới tầng, sau khi lên xe Lục Văn mới nhận ra, hình như hắn chưa bao giờ kể cho Cù Yến Đình biết công ty của nhà là công ty nào, Cù Yến Đình cũng chưa từng hỏi hắn.
Lâu rồi không đến Hoàn Lục, Lục Văn ăn sáng với Lục Chiến Kình tại nhà ăn trụ sở chính, sau đó đi họp, hình tượng “Thái tử vô công rồi nghề” muôn đời không đổi, ngửa cổ trên ghế dựa ngủ bù.
Nửa năm trước công ty triển khai “Văn hóa Hoàn Lục”, tiếp xúc với việc đầu tư tác phẩm nghệ thuật, bởi thế mà trong căn nhà Nam Loan thường xuất hiện sách tranh lạ mắt mua ở hội đấu giá. Dạo trước Lục Văn trông thấy một vật phẩm đấu giá và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhớ mãi không thôi, đúng lúc Hội đấu giá tổ chức vào hôm nay.
Tầm 10 giờ, Lục Văn họp xong bèn đi đấu giá, hắn không muốn lên báo tiếp nên đã kí Thỏa thuận bảo mật thông tin vật phẩm đấu giá.
Giữa trưa hắn nhận được điện thoại của Tôn Tiểu Kiếm, một vài hợp đồng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể kí và đóng dấu được rồi. Lục Văn lái xe đến Ái Giản, hai hợp đồng đại diện, một thỏa thuận tham gia “Trên sâu khấu và sau hậu trường”, kí xong hắn và Tôn Tiểu Kiếm đi ăn McDonalds với nhau.
Xé gói tương cà, Lục Văn nói: “Mãi em mới được nghỉ 2 hôm mà còn phải đến đây.”
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Nói thừa, cậu đi làm việc thì móc đâu ra thời gian rảnh đến đây?”
Lục Văn cắn một miếng Big Mac to, thời tiết ấm lên rồi, hắn khoác một chiếc sơ mi đỏ kiểu dáng rộng rãi bên ngoài, bên trong mặc áo phông rộng cổ, bên dưới là quần jean slim fit phối với giày Cavans, trông hết sức trẻ trung năng động.
Tôn Tiểu Kiếm tiện mồm hỏi: “Chiều còn có việc gì à?”
“Ừm, ăn xong đi luôn.” Lục Văn nhai thịt bò: “À mà anh từng gặp bạn trên mạng bao giờ chưa?”
Tôn Tiểu Kiếm mút Coca và bảo: “Gặp rồi, lớp 8 quen một người trên diễn đàn của trường, bọn anh trò chuyện trên QQ hai tháng thì gặp nhau ở quán mì ngoài cổng trường.”
Lục Văn hóng hớt: “Rồi sao? Có cảm giác gì?”
“Lúc ấy anh ngạc nhiên lắm.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Thằng cha đó ở ngay lớp bên cạnh, giờ ra chơi cướp sân bóng còn hẹn ngày quyết chiến. Nhưng bắt tay giảng hòa rồi, nó mời anh ăn mì, anh mời nó ăn bánh nướng.”
Lục Văn nghe mà cười hềnh hệch, bật thốt: “Em cũng muốn gặp bạn trên mạng!”
Tôn Tiểu Kiếm không nghĩ hắn đang nghiêm túc, cầm một miếng khoai tây ve vẩy giữa không trung: “Hồi đó internet không phức tạp, còn bây giờ thì không ổn đâu, mười bạn trên mạng thì có tám đứa lừa đảo, bốn đứa lừa tiền, bốn đứa lừa tình.”
Lục Văn nói: “Đúng thế, còn hai người nữa.”
“Hai đứa đó vừa lừa tiền vừa lừa tình.”
Lục Văn chả sợ, dù Nhà văn nhỏ là kẻ gian thật thì với chiều cao và hình thể của hắn cũng không cần lo gì sất, hơn nữa địa điểm họ hẹn nhau hết sức an toàn, chỉ cần gào lên là có người qua đường giúp đỡ ngay.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, Lục Văn cầm nửa cốc Coca chưa uống xuống và nói: “Không tán dóc với anh nữa, biến đây.”
Xe thể thao mui mềm màu trắng lao xuống phố, cứ tầm xuân hè là Lục Văn thích lái con xe này, nhất là lúc thời tiết nắng nóng mở mui ra hóng gió thì phê phải biết. Hắn thay xe luân phiên, đổi xe vô cùng cần mẫn, làm paparazzi không tài nào nhận ra hắn được.
Đương lúc nắng gắt, hắn đeo cặp kính đen bẻ lái điêu luyện, phi như bay băng qua hơn nửa khu phố. Đến gần chỗ hẹn, hắn cẩn thận đi quanh một vòng, xác nhận không có ai bám theo mới giảm tốc độ.
Tìm một bóng cây, tắt máy, đằng trước là cổng vào của địa điểm đã hẹn.
—– Công viên Nhân Dân.
Lý do chọn chỗ này là vì trong công viên khá đông người già, không dễ nhận ra hắn, hơn nữa diện tích rộng rãi, không phải tiếp xúc gần như quán cafe hay gì đó, quan trọng nhất là bên ngoài và an toàn.
Lục Văn đội mũ lưỡi trai lên đầu, kéo thấp vành mũ và bước xuống xe, hai mươi năm rồi không đến đây, quang cảnh ngoài cổng chẳng khác gì hồi bé, vẫn có bác bán kẹo hồ lô, kẹo bông và bóng bay hidro như trước.
Lục Văn nghĩ, lần đầu gặp mặt mà đi tay không thì không ổn lắm nhỉ? Quan trọng là hắn muốn ăn. Bước đến quán kẹo hồ lô xem xét, hắn sợ sơn tra chua bèn nói: “Bác ơi, cho một que dâu tây với.”
Rồi hắn chuyển sang xe kẹo bông bên cạnh và nói: “Cho cháu vị xoài với.”
Tay trái Lục Văn cầm kẹo bông vàng óng, tay phải cầm que hồ lô dâu tây, bước vào công viên Nhân Dân lúc 3 rưỡi chiều.
Cù Yến Đình vừa ra khỏi cửa, buổi sáng thức dậy sửa bản thảo lần hai, năng suất hơi thấp, trước giờ hẹn lòng anh đầy căng thẳng, bèn lên mạng tìm kiếm vài câu chuyện về gặp mặt bạn trên mạng, mẹ nó căng thẳng hơn.
Anh không phải người theo chủ nghĩa lạc quan, luôn nghĩ mọi thứ theo hướng tiêu cực, nếu Ca sĩ nhỏ là lừa đảo giả dạng thì anh phải đối phó thế nào bây giờ? Làm cách nào để gô cổ tên đó đến đồn công an?
Cù Yến Đình lái xe vèo vèo, anh tự an ủi mình, họ quen nhau qua trang web công ích do Dự án Cây Sam kết hợp với Quỹ Văn Gia thành lập, người bình thương không thể biết đến sự tồn tại của trang web được.
Băng qua con đường cuối cùng, Cù Yến Đình đỗ xe trước cửa công viên, nắm tay lái lề mề chốc lát mới xuống xe. Đằng trước có một chiếc siêu xe màu trắng đang đỗ, lúc đi ngang qua anh đưa mắt nhìn.
Chắc nắng quá hay sao mà Cù Yến Đình thấy mồm miệng khô rang, bèn tạt vào quán nước cạnh cổng mua một chai nước có ga, nếu gặp nhau… Thế là mua thêm cho Ca sĩ nhỏ một chai nữa.
Diện tích của Công viên Nhân Dân rất rộng, tuổi đời lâu năm, Lục Văn bước đến quảng trường hình tròn có tên là “Địa Đàn [1] cỡ nhỏ” xem các bác đánh gụ [2], vung roi quật lên mặt đất tạo ra tiếng vang giòn tan, tự dưng hắn muốn cưỡi ngựa, lần trước đã bảo dắt Cù Yến Đình đi cưỡi ngựa rồi mà.
[1] Địa Đàn (地坛): Đàn cúng tế thổ địa của Vua.
[2] Cho bác nào chưa biết thì đây là trò đánh gụ hồi bé mình hay chơi:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ăn hết hồ lô dâu tây, Lục Văn rời khỏi đường chính, men theo bóng râm dày đặc rẽ vào “Lầu Tiên Nhạc”.
Lâu Tiên Nhạc để cho mọi người luyện giọng, buổi sáng có những nghệ sĩ nghiệp dư kéo đàn hát hí khúc, buổi chiều mở karaoke ngoài trời, các cô các bác tụ tập hát hò.
Lục Văn ngồi trên băng ghế dài nghe hết “Đêm nơi quân cảng” [3], rồi đến bài của Đặng Lệ Quân, hắn đung đưa que kẹo bông lầm bầm hát theo, hát xong thấy đã đến giờ bèn đứng dậy tới nơi hẹn.
[3] Đêm nơi quân cảng: Bản cover của Tiêu Chiến và Na Anh.
https://.youtube.com/watch?v=ZeMbhi3_slE
Hắn và Nhà văn nhỏ hẹn nhau gần hòn non bộ, nhưng không ngờ công viên đã được sửa sang một lần, dưới hòn non bộ xây hành lang quanh co khúc khuỷu y chang mê cung.
Cù Yến Đình loanh quanh tới mức choáng đầu, trên thân bình thủy tinh của chai soda ướp lạnh đã toát một lớp hơi nước, mỗi tay anh cầm một chai, tìm biển chỉ đường trong cái công viên rộng mênh mông.
Băng qua một khu vườn, trong đó đông đúc như Ngày hội việc làm, có vẻ đang tổ chức sự kiện gì đó. Cù Yến Đình bước đến hỏi đường, gọi một bác gái: “Cô ơi cho cháu hỏi cô có biết hòn non bộ ở đâu không ạ?”
Bác gái cười híp mắt quan sát anh và nói: “Quanh hồ có một hòn non bộ rộng hơn nửa cái hồ, to lắm.”
Cù Yến Đình hỏi: “Cháu phải đi hướng nào ạ?”
“Hướng đông.” Bác gái hiền hòa nói: “Chàng trai, cậu bao nhiêu tuổi?”
Cù Yến Đình trả lời: “…Sắp 33 ạ.”
Bác gái vui mừng nói: “Ôi, vừa đúng tuổi, bằng cấp thì sao?”
Cù Yến Đình ngớ ra: “Bằng thạc sĩ ạ.”
“Giỏi lắm.” Bác gái hỏi: “Cậu là người bản xứ à?”
Năm đó hộ khẩu của Cù Yến Đình đã sửa sang Tứ Xuyên, anh nói: “Không ạ.”
Bác gái tức thì ưu sầu: “Thế thì không tiện cho lắm, nhưng bề ngoài sáng sủa đẹp trai, cậu làm nghề gì?”
Cù Yến Đình ngơ ngác: “Bác làm gì…”
Bác gái chìa ảnh chụp và sơ yếu lý lịch trong tay, nói: “Đây là con gái bác, cậu xem, nếu hợp mắt thì chúng ta kết bạn wechat nhé?”
Thì ra là Hội kết duyên! Cù Yến Đình nói cảm ơn rồi quay đầu đi thẳng theo hướng đông, điện thoại trong túi quần rung lên, nhận được tin nhắn QQ.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Tôi đến rồi.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi sắp đến rồi.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Tôi ngồi trong đình “Ninh Tĩnh Trí Viễn”. [4]
[4] Gia Cát Lượng dạy con trai “Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn” tức là: Không đạm bạc thì không thể có chí sáng, không yên tĩnh thì không vươn được xa. Ninh tĩnh trí viễn tức là tâm thái bình lặng, không vấy tạp niệm thì mới xác định và thực hiện được những mục tiêu cao xa. (Nguồn: Chiết tự chữ Hán).
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Được.
Gần đó chỉ có mấy ông cụ đang đánh cờ, Lục Văn cởi mũ và kính râm, vuốt vuốt mái tóc, bắt chéo chân ngồi trong đình ngó nghiêng quanh quất.
Rảnh rỗi quá, hắn lén lút xé một miếng kẹo bông.
Sao vẫn chưa tới vậy, hay đi nửa đường thì hối hận?
Khoảng 10 phút trôi qua, rốt cuộc cũng có một bóng người xuất hiện trên hành lang khúc khuỷu, Lục Văn đưa mắt nhìn người nọ tiến tới gần, chiều cao và dáng dấp sao quen thế nhỉ?
Cái quần thể thao bo gấu màu trắng, sao giống cái quần của hắn mà Cù Yến Đình mặc sau khi bị cọ rách da đùi vậy?
Lục Văn chạy ra khỏi đình, đi qua một khúc cua hành lang mới nhìn rõ, chả trách thấy quen quen, hắn gào lên gọi: “— Cù Yến Đình!”
Cù Yến Đình sợ hết cả hồn, nghe thấy tiếng gọi bèn liếc nhìn, cặp mắt thụy phượng trợn to thành mắt hạnh: “Lục Văn?!”
Hai người đứng cách 3-4m trừng mắt nhìn nhau, đến gần rồi, do dự chẳng biết phải nói gì, Cù Yến Đình hỏi: “….Sao em lại ở đây?”
“Em…” Lục Văn úp úp mở mở.
Cù Yến Đình rùng mình: “Em lại theo dõi anh!”
“Móa! Ai thèm theo dõi anh!” Lục Văn xù lông: “Em đến đây trước nhé!”
Cù Yến Đình nói: “Thế em đến đây làm gì?”
Lục Văn sợ càng giấu càng dở, bèn thừa nhận: “Em có hẹn, không được à?”
Cù Yến Đình chả tin: “Nghệ sĩ như em mà hẹn nhau đi công viên?”
“Thế thì làm sao? Có phải anh coi thường công viên không?” Lục Văn cứng đầu cứng cổ: “Đừng chỉ hỏi mỗi em, anh tới đây làm gì?”
Bấy giờ Cù yến Đình mới ngừng công kích, ỉu xìu nói: “Anh… có hẹn.”
Lục Văn cau mày: “Hẹn ai hả?”
Cù Yến Đỉnh hỏi ngược lại: “Em hẹn ai hả?”
Vẫn chưa gặp nên không thể kết luận người đó như thế nào được, Lục Văn nói: “Người em muốn giới thiệu cho anh.”
“Anh cũng thế.” Cù Yến Đình nói.
Hai bên huề nhau, nhưng Cù Yến Đình trông thấy kẹo bông trong tay Lục Văn thì lập tức bực bội tiếp: “Em còn mua kẹo bông cho người ta cơ à? Lãng mạn quá nhỉ?”
Lục Văn cãi lại: “Kẹo, kẹo bông toàn là phẩm màu, có gì mà lãng mạn chứ! Còn anh có ý gì hả, mời người ta uống nước lạnh cơ à? Chu đáo gớm nhỉ?”
“Tại, tại vì anh…” Cù Yến Đình nói: “Chai thứ hai được giảm 50%!”
May mà không có ai đi qua, chứ không sẽ tưởng hai người này bị nói lắp mất. Lảm nhảm một lúc, hai bên cùng xoắn xuýt, giờ hẹn của ai người ấy đi hay là đợi chung với nhau?
Cù Yến Đình nhìn tấm biển treo trước đình, bốn chữ “Ninh Tĩnh Trí Viễn” to vô cùng bắt mắt, nhưng trong đình chẳng có ai cả, không biết Ca sĩ nhỏ đi đâu rồi.
Lục Văn nhìn quanh hành lang gấp khúc, cũng không thấy bóng Nhà văn nhỏ xuất hiện.
Hai người sánh vai bước vào trong đình, mỗi người ngồi tựa vào một bên lan can, thỉnh thoảng nhìn quanh, thỉnh thoảng nhìn nhau, cứ thế chờ đợi trong gượng gạo suốt 15 phút.
Lục Văn không chịu nổi nữa, nếu không đến thì để hắn đi hẹn hò với Cù Yến Đình vậy, mở QQ ra gửi tin nhắn cho Nhà văn nhỏ: Bạn hiền, anh có đến không?
Cù Yến Đình rút điện thoại trong túi quần, trả lời: Tôi đến rồi mà.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Anh đến đâu rồi?
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Đến đình rồi.
Đùa nhau à, Lục Văn nhìn quanh: Tôi đang ở trong đình mà sao không thấy anh đâu?
Cù Yến Đình nhíu mày, chẳng lẽ hắn nhầm chỗ? Không phải là Ninh Tĩnh Trí Viễn à?
Hai người đồng loạt cầm điện thoại chuẩn bị đi tìm, Lục Văn nói: “Chắc bạn của em là dân mù đường, em đi tìm xem sao.”
“Ừ.” Cù Yến Đình gãi gãi trán: “Bạn của anh cũng thế, anh đi quanh quanh xem sao.”
Họ chia tay nhau trong đình, một người đi phía đông hành lang, một người đi phía tây hành lang, xoay người đưa lưng về phía nhau, Lục Văn gửi tin nhắn cho Nhà văn nhỏ: Anh ở đâu, tôi qua tìm anh.
Cù Yến Đình cúi đầu trả lời: Để tôi tìm cậu cho, cậu đang ở vị trí nào?
Lục Văn vốn tính bộp chộp, chả quan tâm gì nhiều, vừa cất bước vừa gửi một dãy số và nói: Số điện thoại của tôi, vừa gọi vừa tìm đi.
Cù Yến Đình cảm giác dãy số này quen quen, anh do dự chốc lát, vừa bước đi vừa ấn vào gọi, màn hình nhảy sang trang quay số, bên trên tự động hiển thị – “Lục Văn”.
Anh nhìn chằm chằm hai chữ nọ mà đờ người, bấy giờ điện thoại của Lục Văn cách vài bước sau lưng kêu lên.
“Hả?” Lục Văn quay đầu: “Anh gọi cho em làm gì?”
Cù Yến Đình chậm rãi xoay người, đực mặt hỏi: “Em là… Ca sĩ nhỏ xui xẻo?”
Lục Văn sững sờ, bối rối và khiếp sợ.
Chúi: Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu =)))
Preview chương 86:
“Thừa dịp anh ngủ, em hôn trán anh?”
“Lúc đó em còn chưa thổ lộ mà đã dám táy máy tay chân hả?”
“Tại sao em lại là Ca sĩ nhỏ xui xẻo?”
“…Thế anh đánh đi! Vết máu anh cào em trước khi lên đỉnh vào tối qua vẫn chưa biến mất đâu!”