Diễn Viên Lấn Sân

Chương 80


Đọc truyện Diễn Viên Lấn Sân – Chương 80


Chương 82:
“Con ở bên ai thì cũng là con của bố.”
Biên tập: Chuối

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Cù Yến Đình tan làm hơi muộn, đỗ xe dưới tầng xong, anh xách túi trái cây mua trên đường về bước vào tòa nhà. Anh không chắc Lục Văn có đến được hay không, bèn rút điện thoại ra bấm số.
Cửa thang máy chuẩn bị khép lại, bên trong vang lên tiếng chuông điện thoại. Cù Yến Đình bước nhanh đến giữ nút, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lục Văn đeo kính râm và khẩu trang đứng trong đó.
Cù Yến Đình sửng sốt, cúp máy và cười bảo: “Anh đang định hỏi xem em đến chưa.”
Lục Văn nhận lấy túi trái cây, hắn bịt kín mít không nhìn rõ nét mặt nhưng giọng điệu hết sức khoan khoái: “Xong việc em đi từ công ty về thẳng đây đấy, sợ paparazzi bám theo nên phải loanh quanh mấy vòng.”
Cửa thang máy khép lại, dưới camera hai người đứng cách nhau nửa cánh tay, Cù Yến Đình nhìn mái tóc nhuộm màu socola của Lục Văn và dáng lông mày đã được chỉnh sửa, thầm thấy mới lạ và thích thú.
Anh cầm lòng chẳng đặng, duỗi tay xoa đầu Lục Văn và nói: “Đáng yêu ghê.”
Trong lòng Lục Văn thích chí lắm nhưng ngoài miệng vẫn bảo: “Đáng yêu gì mà đáng yêu, em sắp 30 đến nơi rồi đấy.”
“Vẫn nhỏ hơn anh mà.” Cù Yến Đình nhẩm ngày: “Anh sắp 33 tuổi rồi.”
Lục Văn nhớ rõ Cù Yến Đình sinh vào thời điểm đầu xuân yến về, bây giờ đang tháng 3 rồi, hắn hỏi ngay: “Thầy Cù, sinh nhật anh vào ngày nào?”
Cù Yến Đình đáp: “Ngày 22 tháng này.”
Thang máy đến tầng 9 thì mở cửa, Cù Yến Đình bước ra ngoài trước, Lục Văn nối gót theo sau: “Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi chúng ta yêu nhau, anh muốn tổ chức thế nào?”
Cù Yến Đình quệt đế giày lên tấm thảm trước cửa, nói bằng giọng không để bụng: “Anh không quan trọng mấy cái này lắm, mọi năm toàn là Tiểu Phong đến —–” Anh chợt im bặt, phát hiện mắt mèo tỏa ra ánh sáng.
“Đệt?” Lục Văn cũng nhìn thấy: “Trong nhà có người? Không phải trộm đấy chứ?”
Cù Yến Đình tra chìa vào ổ, được Lục Văn dùng cánh tay bảo vệ bước vào nhà, ngoài huyền quan có một đôi giày thể thao màu trắng nằm chỏng chơ, đèn phòng khách sáng trưng và tivi đang bật.
Nguyễn Phong ôm Tư lệnh Hoàng ngồi trên ghế sô pha, mặc áo phông trắng của Cù Yến Đình, quần ngủ màu lam nhạt xắn ống lên. Hắn nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, vừa hay va vào bốn con mắt của Cù Yến Đình và Lục Văn.
“Tiểu Phong?!” Cù Yến Đình phản ứng đầu tiên: “Em tới lúc nào thế?”
Nguyễn Phong đáp: “Buổi trưa xuống đến sân bay, phim điện ảnh của em đóng máy rồi.” Dứt lời thả Tư lệnh Hoàng ra, đứng dậy: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh nên không báo trước.”
Cù Yến Đình vui vẻ nói: “Đúng là bất ngờ thật, có đói không, tối muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Theo thói quen thì Nguyễn Phong sẽ bước tới ôm Cù Yến Đình, nhưng lần này hắn không nhúc nhích, đứng tại khoảng trống giữa ghế và bàn nói: “Anh Lục Văn, lâu rồi không gặp.”
Lục Văn vội vàng đáp lời, người ta còn chưa hỏi mà hắn đã chột dạ định giải thích lí do mình xuất hiện ở đây: “Anh, anh đến đây…”

Nguyễn Phong hỏi: “Anh đến anh cơm à?”
“Không phải…” Lục Văn đuối lý, tiếp tục kiếm cớ: “Anh… anh nhận được mấy kịch bản, muốn nhờ thầy Cù đánh giá giúp nên tới đây.”
Nguyễn Phong nói: “Thế ở lại ăn cơm một thể nhé.”
Lục Văn nói: “Có được không?”
Cù Yến Đình thay dép lê, cởi đồng hồ bước vào phòng ngủ thay quần áo, để lại một câu: “Đừng trêu cậu ấy nữa.”
Lục Văn chả hiểu ra làm sao, bỗng thấy Nguyễn Phong phì cười, tiếp tục ngã nằm lên ghế sô pha và nói: “Anh Lục Văn, anh diễn giả trân ghê, em biết anh và anh trai em yêu nhau từ lâu rồi.”
“Hả?” Nét mặt Lục Văn khiếp sợ: “Cậu biết?!”
Cái dạo Lục Văn cõng Cù Yến Đình trên đường bị chụp được và tung lên mạng, Cù Yến Đình bèn nói cho Nguyễn Phong biết về chuyện họ yêu nhau. Sau thời gian dài, ngạc nhiên và khiếp vía đã tiêu tán, bây giờ thái độ của Nguyễn Phong hết sức bình thản.
Cù Yến Đình thay quần áo xong rồi vào bếp, chẳng trông chờ Hoa sen Tịnh Đế giúp đỡ, anh bảo hai đứa ngoan ngoãn chờ ngoài phòng khách.
Lục Văn lề mề bước đến ngồi xuống bên cạnh, khuỷu tay tì lên đùi đấy khép nép, cảm giác căng thẳng như ra mắt gia đình người yêu.
Quan trọng là Nguyễn Phong công khai lên tiếng ủng hộ hắn những 2 lần, liệu em vợ có nghĩ hắn là kẻ chuyên gây họa không?
Bầu không khí kì quặc và lúng túng, Nguyễn Phong ôm một cái gối dựa, phá vỡ im lặng: “Anh là gay thật à?”
“Ừ, thật 100%.” Vấn đề này không thể qua quýt được, Lục Văn thừa nhận: “Tuy anh nhận ra khá muộn nhưng anh có thể khẳng định, anh là thuần gay 100%.”
Nguyễn Phong hỏi: “Anh nhắn wechat bảo muốn mời em ăn ngon, có thật không?”
Lục Văn trả lời: “Đương nhiên là thật rồi, cậu muốn ăn gì, anh mời cậu ăn.”
“Em đang giảm cân nên chả muốn gì cả.” Nguyễn Phong lười nhác nói: “Chôn chân trong đoàn phim suốt bứt rứt quá, em muốn ra ngoài chơi.”
Lục Văn hiểu ý nói: “Để anh lo, cậu muốn đi trong nước hay nước ngoài? Anh có du thuyền ở Mỹ…”
Nguyễn Phong cắt lời hắn: “Em thấy Pháp cũng được đấy, em khá thích cái đồng hồ mới ra, muốn bay sang đấy mua.”
Lục Văn vỗ đùi: “Mua, anh trai mua cho cậu.”
Nguyễn Phong liếc mắt dừng chốc lát, tò mò hỏi: “Anh yêu ai yêu cả tông ti họ hàng đấy à? Anh em đòi gì anh cũng cho à?”
Lục Văn ngẫm nghĩ rồi bảo: “Không biết nữa, thầy Cù chưa từng đòi anh cái gì cả.” Hắn bỗng hiểu ra: “Móa, vừa nãy cậu thử anh đấy à?”
Nguyễn Phong cười hề hề, trở về dáng điệu xuề xà như xưa, hắn nói: “Nhưng em muốn bay sang Pháp mua đồng hồ thật, sinh nhật anh em vào ngày 22, chờ trong nước bán thì không kịp mất.”
“Hãng nào?” Lục Văn tính toán, dù thế nào thì quà của hắn cũng phải đắt hơn Nguyễn Phong mới được.
Tắt máy hút mùi, Cù Yến Đình bưng một đĩa sủi cao tôm hấp ra, thấy Lục Văn và Nguyễn Phong đang vùi đầu vào điện thoại nghiên cứu với nhau, nào bề rộng, nào chất liệu, nào nguyên tố, thảo luận hăng say mê mải.
“Hoa sen Tịnh Đế, rửa tay ăn cơm.”
Nguyễn Phong tự giác ngồi một mình một bên, đùa cợt rằng: “Anh ơi anh làm tôm cơ à, chắc chắn là làm cho anh Lục Văn rồi.”
Cù Yến Đình uống canh trước theo thói quen, anh nói: “Gà xào cay làm cho em đấy.”

Lục Văn gắp sủi cao tôm cắn một miếng, trước đây hắn không biết, giờ đã hiểu Cù Yến Đình nấu ăn ngon là nhờ thời niên thiếu đi làm thêm, lớp chai mỏng giữa lòng bàn tay anh là chứng cứ cho những vất vả đã từng.
Đêm đó Cù Yến Đình
Những điều Cù Yến Đình tâm sự vào đêm đó ùa về, Lục Văn vừa ăn vừa nghĩ, liếc mắt dòm Nguyễn Phong, nhìn lên nhìn xuống dăm ba lần, Nguyễn Phong muốn phớt lờ cũng khó.
Nguyễn Phong lấy làm lạ hỏi: “Anh cứ nhìn em mãi làm gì?”
“Không có gì.” Lục Văn hỏi han ân cần: “Bây giờ cậu còn rụng tóc nữa không?”
Nguyễn Phong sức sốt, lập tức đặt đũa xuống đánh cạch, gào lên: “Anh! Anh nói gì với anh ấy thế!”
Cù Yến Đình đang bưng bát canh: “Nói hết rồi.”
“Sao anh lại làm thế?! Anh đã được sự đồng ý của em chưa?!” Nguyễn Phong thẹn quá hóa giận: “Đó là việc riêng tư của em!”
Cù Yến Đình nói: “Ờ, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Anh nói hết rồi còn đâu!” Nguyễn Phong bực tức nói: “Anh nói hết rồi, thế anh đã kể với anh Lục Văn là hồi lớp 10 anh hẹn hò với cán sự môn Thể dục lớp các anh chưa?!”
Lục Văn tức thì quýnh đít: “Cán sự môn Thể dục nào? Em là mối tình đầu của anh cơ mà!”
Cù Yến Đình tan ca, nấu cơm đã mệt lắm rồi, bị hai tên này làm cho nhức đầu, anh cất lời ra lệnh dừng lại: “Nguyễn Mộng Đường, em mà còn nói xằng nói xiên nữa thì ra ban công ăn ngay.”
Gọi tên khai sinh cái là Nguyễn Phong rén ngay, uất ức hầm hừ, cầm đũa lên ăn tiếp.
Lục Văn thở dài, tại hắn lắm mồm làm vợ với em vợ cãi nhau, bèn nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi Tiểu Phong, cậu có tham dự Liên hoan phim hay không?”
Nguyễn Phong gật gật đầu: “Có.”
Cù Yến Đình nói: “Anh cũng nhận được thư mời.”
“Thế anh có đi không?” Lục Văn hỏi đầy mong chờ: “Nếu anh tham dự thì chúng ta có thể đi thảm đỏ với nhau.”
Nguyễn Phong cũng bảo: “Đúng đấy, anh, mấy năm nay em chưa từng một lần được xuất hiện trước ống kính với anh.”
Cù Yến Đình vốn đang do dự, thấy hai đứa thay nhau thuyết phục thì bắt đầu lung lay, có lẽ từ lúc anh bảo Vu Nam tạm thời đừng từ chối, rồi hỏi ý kiến tình nguyện viên, thì trong lòng đã quyết rồi.
Hay là… thử xem sao?
Có Lục Văn và em trai bên cạnh, không gì phải sợ hết.
Cù Yến Đình hít sâu, vứt hết băn khoăn và đồng ý: “Được, đi chung vậy.”
Sau bữa tối, Nguyễn Phong cắt móng cho Tư lệnh Hoàng, đuổi theo con mèo khắp nhà, cuối cùng Lục Văn bao vây bắt gọn. Lục Văn ôm mèo ngồi trên ghế sô pha nhỏ ngoài ban công, cắt móng xong bèn chụp ảnh tự sướng với Tư lệnh Hoàng.
Hắn cắt ảnh, vào weibo đăng lên, kèm theo một caption viết đại: Thành công bắt được chú mèo vàng của bạn tôi.
Trong cửa kính là phòng ngủ, Lục Văn thoáng thấy đầu giường có thêm chiếc gối riêng của Nguyễn Phong, tối nay số lượng chỗ nằm eo hẹp, anh em nhà người ta sum vầy, chắc không có chỗ cho hắn dung thân rồi.

Cù Yến Đình rót đầy nước vào bình tưới, bước đến tưới hoa và hỏi: “Sao mặt mày bí xị thế kia?”
Lục Văn nói: “Tiểu Phong ở đây thì tối nay em không được ngủ với anh rồi.”
Cù Yến Đình đùa bảo: “Thế em đuổi nó đi đi.”
“Em nào dám, mấy khi cậu ấy về.” Lục Văn moi móc nguyên nhân gốc rễ: “Em thấy tất cả là tại anh, đường đường biên kịch lừng danh mà ở cái nhà hai phòng ngủ một phòng khách, giờ thì hay rồi, người thân chả có chỗ mà ngủ.”
Cù Yến Đình không thèm phản bác: “Thế lát nữa em về Tử Sơn à?”
Lục Văn ngẫm nghĩ và đáp: “Về Nam Loan vậy, lâu rồi chưa gặp bố em, xem xem bố có khỏe không.”
Hai người đang nói chuyện thì trong phòng khách bỗng vang lên tiếng thét ầm ĩ, Nguyễn Phong cầm điện thoại xông tới, gào mồm: “Anh Lục Văn! Sao anh phải đăng ảnh Tư lệnh Hoàng hả!”
“Sao nào, vi phạm quyền chân dung của nó à?”
Lục Văn mở weibo ra, chẳng ngạc nhiên mấy với đống bình luận ùn ùn kéo tới, nhưng ấn vào top comment chợt hú hồn —–
Đây là con mèo của Nguyễn Phong đúng không?
Ghế sô pha cũng giống ghế sô pha của Nguyễn Phong!
Mèo vàng của bạn, bạn trai?
Hoa sen Tịnh Đế sau khi đóng máy thì chơi mèo với nhau tại tổ ấm tình yêu?
Những bình luận như thế càng ngày càng nhiều, Lục Văn ấn vào trang cá nhân của Nguyễn Phong, thì ra hắn đã đăng cả đống ảnh Tư lệnh Hoàng… Mèo, sô pha, kệ để cây cảnh, song cửa sổ sau lưng, theo cách nói của giang cư mận thì phải gọi là “Bằng chứng thép”.
Lục Văn và Nguyễn Phong nhìn nhau, hai người họ ở trong nhà của Cù Yến Đình, dùng mèo của Cù Yến Đình, chẳng ngờ tạo ra hiệu ứng tâm đầu ý hợp, như keo như sơn, xấu hổ quá đi mất.
Hai người đứng cạnh nhau cúi gằm, cảnh tượng giống y hệt lúc chịu thẩm vấn ở phòng khách sạn 6207, Cù Yến Đình mệt lòng nói: “Đừng tỏ ra tội nghiệp nữa, giải tán cho anh!”
Nguyễn Phong kiếm cớ đi tắm chạy vào nhà tắm, Lục Văn cầm áo khoác lên: “Thời gian không còn sớm nữa… Em về nhà thăm cha già đây.”
Cù Yến Đình cũng chỉ dữ được 5 giây, tiễn hắn ra cửa, anh nói kháy: “Ra ngoài cẩn thận bị chụp, đừng để người ta bóc tổ ấm tình yêu của Hoa sen Tịnh Đế các em.”
Trước khi đóng cửa, Lục Văn đính chính rằng: “…Sao Văn Cù mới là thật!”
Chẳng mấy chốc tài xế đã đến, Lục Văn bước vào xe, người toàn lông Tư lệnh Hoàng quay về Nam Loan. Rào chắn nâng lên, tòa nhà đằng xa sáng đèn, chị Linh Linh nghe thấy tiếng bèn ra đón.
Lục Văn xuống xe bước lên con dốc và hỏi: “Bố em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Chị Linh Linh đáp: “Đang bơi kìa.”
Phía đông tầng một là bể bơi trong nhà với nhiệt độ không thay đổi, Lục Văn dạo này bận quá không có thời gian tập luyện, bèn thay quần áo bước tới.
Mặt hồ xanh thẫm nổi bọt nước lăn tăn, Lục Chiến Kình đang bơi ếch giữa hồ, đường cong cơ bắp căng chắc mượt mà, không hề giống trạng thái của một người trung niên. Lục Văn cởi áo choàng, không kiểm tra nước mà nhảy thẳng xuống.
Hắn được Lục Chiến Kình dạy bơi vào năm 4 tuổi, được ông nâng lên đạp nước, ngơ ngơ ngáo ngáo học xong. Ngoài bơi ra thì còn có bắn cung, bóng đá, cưỡi ngựa, golf, nguyên lý phi hành, đa số những thứ mà một cậu bé cảm thấy hứng thú đều nhờ Lục Chiến Kình dạy hắn cả.
Hai bố con đã từng bên nhau đầy thân thiết, từ bao giờ dần trở nên lạnh nhạt? Vì hắn không thích học hành, cả thèm chóng chán, hay là phản nghịch tuổi dậy thì?
Lục Văn vừa suy tư vừa bơi hết một vòng, chạm vào thành bể ngoi lên mặt nước, vẩy đầu. Lục Chiến Kình tựa thành bể nghỉ ngơi, sau đó chống hai tay lên bờ, nhấc người rời khỏi bể bơi.
Lục Văn xoay người nằm nhoài trên bờ và nói: “Bố không bơi nữa à?”
Lục Chiến Kình khoác áo choàng, nằm xuống ghế cạnh bể, rót một ly Whiskey có đá và bảo: “Con về làm gì?”
“Đây là nhà con, về nhà cần lý do à?” Tiếng nói của Lục Văn quanh quẩn trong không gian rộng rãi: “Bố, con cũng khát.”
Lục Chiến Kình cầm một chai nước có ga trong thùng đá ném cho hắn. Lục Văn đón lấy vặn nắp, tu ừng ực mấy hớp, hắn gợi chuyện: “Bố xem phim chiếu mạng của con chưa?”

Lục Chiến Kình đáp: “Xem sơ sơ.”
Lục Văn không thắc mắc ông nói thật hay giả, sau lưng, gợn sóng ánh sáng lăn tăn, hòa cùng ánh đèn chói lóa làm hắn ngẩn ngơ, bờ môi vô thức mấp máy: “Con diễn ổn đấy chứ nhỉ.”
Lục Chiến Kình đáp “Ừ”.
“Được bố công nhận chẳng dễ tí nào.” Lục Văn nói: “May mà thành tích của bộ phim khá tốt, nếu không thì chẳng biết con có dám về không nữa.”
Lục Chiến Kình nói: “Mặt dày thế kia có gì mà không dám.”
Lục Văn cười ngu, nhưng giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Thực ra con luôn muốn làm được chuyện gì đó thành công để chứng minh cho bố thấy, cho bố sáng mắt ra, ai bảo bố suốt ngày coi thường con.”
“Với cái tính của con thì chẳng lạ gì.” Lục Chiến Kình nâng cốc uống cạn: “Thế giờ đã làm được chưa?”
Lục Văn lắc đầu: “Cũng chẳng thích thú gì cả, vả chăng con nhận ra rằng, thứ mà trong lòng con mong đợi nhất là được bố công nhận và bố có thể tự hào nói với người khác rằng, con của tôi thế này thế nọ.”
Hai bên im lặng một lúc, Lục Chiến Kình đột nhiên hỏi: “Buổi tối đi đâu vậy?”
Lục Văn không nói dối mà đáp: “Nhà thầy Cù ạ.”
Lục Chiến Kình lại hỏi: “Đến đó làm gì?”
“Ăn cơm.” Lục Văn trả lời: “Ban đầu định ngủ qua đêm mà em trai anh ấy đến nên con đi về.”
Tiếp tục rơi vào lặng thinh, xung quanh chỉ còn tiếng nước chuyển động nhỏ nhẹ, “rào rào”, Lục Văn vịn thành bể lên bờ, bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lục Chiến Kình.
Hắn giở khăn lau mặt, nói như đang tán gẫu: “Bố, nếu con không phải người như bố nghĩ thì bố có chấp nhận không?”
Lục Chiến Kình cầm cốc, hỏi bằng ngữ điệu trần thuật: “Ý con là gì?”
Lục Văn nói: “Trước đây bố không đồng ý cho con đi hát, con không nghe, sau này không đồng ý cho con làm diễn viên, bước vào giới giải trí, con cũng không nghe, chưa bao giờ con sống đúng như kỳ vọng của bố.”
Thực tế thì Lục Chiến Kình luôn luôn là người thỏa hiệp, Lục Văn cúi đầu lau tóc, bây giờ hắn không thấy sợ nhưng giọng nói rầu rĩ: “Nếu con gây ra chuyện trái ý bố hơn cả, liệu một ngày nào đó bố có bộc phát dữ dội không nhỉ.”
Lục Chiến Kình nói: “Con lại dây vào chuyện gì nữa hả?”
Lục Văn hiểu ông đang tránh nói vào trọng tâm, ông đang dùng giọng điệu bình thản để lướt qua ám hiệu và lời thú nhận của hắn, nhưng hắn không hùa theo, dù bị đập tiếp, bị đạp xuống hồ cũng không sao cả.
“Con dây vào một người.” Lục Văn nói: “Có lẽ con sẽ ở bên anh ấy cả đời.”
Áo choàng thấm nước ướt cả mảng, dán lên cơ thể trĩu nặng, ngón tay Lục Chiến Kình miết hoa văn lồi lõm trên cốc rượu, đoạn chậm rãi đặt xuống, như thả chú chim ưng non ra khỏi vòng tay một cách đầy đắn đo.
Ông đứng dậy bỏ đi, giọng nói trầm lắng chao đảo và rơi xuống: “Con ở bên ai thì cũng là con của bố.”
Chúi: Ụ A Ụ Chú Lục là ông bố của năm.
Bố Phí Nguyên đánh hắn một trận, bố mẹ Đinh Hán Bạch đuổi anh ra khỏi nhà, bố mẹ Cố Chuyết Ngôn chuyển hắn đi nơi khác. Vậy mà Lục Chiến Kình, đánh con như cơm bữa, vào lúc come out lại bình tĩnh và nói rằng con mãi là con bố. Tất nhiên tại thời điểm hiện tại ông chưa chấp nhận ngay, nhưng mấy chương sau thôi sẽ có sự chạm mặt giữa bố chồng và con dâu =)))))
Preview chương 83:
“Đừng nhìn anh chằm chặp nữa.” Không chịu nổi nữa, anh nói.
Lục Văn không thèm nhúc nhích: “Có gì phải ngại, chuyện thân thiết hơn đã làm cả rồi cơ mà.”
Lục Văn ngửa mặt nói: “Hôm nào ở nhà chỉ mặc mỗi áo sơ mi cho em ngắm được không? Nếu nấu cơm thì đeo thêm tạp dề, tưới cây bị ướt cũng không được thay, lúc ngồi xổm xuống cho mèo ăn —-“
“Em mà còn quấy nữa thì biến ra ngoài.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.