Đọc truyện Diễn Viên Lấn Sân – Chương 117: Hoàn
“Trong cảnh tượng như mới ngày hôm qua, cầm trên tay vinh quang của hiện tại và chạy về phương xa của ngày mai.”
Biên tập: Chuối
Tháng 11, tiết trời miền Bắc se se lạnh, Lục Văn và Cù Yến Đình cầm thêm hai chiếc áo khoác dày chuẩn bị bay đến Đài Loan tham dự lễ trao giải.
Dư Hiếu Khanh ra nước ngoài nghỉ dưỡng, không ham tranh giành nên cũng chẳng báo danh vai nam phụ, còn Tiên Kỳ lỡ duyên không thể bước tiếp vào vòng bầu chọn.
Vì vậy về phía diễn viên chỉ có Lục Văn và Đồ Anh chia nhau ra cạnh tranh giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Trước khi lên đường, chị Linh Linh tín tâm đi xin bùa may mắn, cho Lục Văn và Cù Yến Đình mỗi người một lá bùa, chị còn bảo rằng tiệc đưa tiễn phải ăn sủi cảo, nếu trúng sủi cảo có nhân tiền xu thì giấc mơ chắc chắn sẽ thành sự thật.
Lục Văn cắn một miếng suýt thì gãy cả răng, hắn nhả đồng tiền xu ra và bảo: “Vãi, tiền đô cơ đấy.”
Cù Yến Đình cũng cắn phải tiền xu, anh “A” lên rồi rút đồng tiền kẹp giữa hai hàm răng ra: “Của anh là đồng Euro, đắt hơn em.”
Chị Linh Linh không tìm được tiền xu và thế là hộp tiền ngoại tệ phiên bản kỷ niệm trong nhà gặp xui xẻo, có khoảng hơn 40 đồng, dù là thiên sát cô tinh [1] ăn vào cũng nhận được điềm lành.
[1] Thiên sát cô tinh: Người có số mệnh khắc tất cả mọi người, gần ai người đó chết.
Trên đường đến sân bay, răng lợi Lục Văn vẫn còn ê ẩm, sợ mặt bị sưng không được đẹp trai nên khi máy bay hạ cánh xuống Đài Loan, hắn đã quay góc nghiêng về phía phóng viên suốt đường đi, làm cánh truyền thông tưởng hắn bị sái cổ.
Mọi thứ do Ban tổ chức sắp xếp, nghỉ ngơi tại khách sạn, kiểm tra đối chiếu quy trình và chờ Lễ trao giải vào tối mai.
Ban đêm hơi khó ngủ, Cù Yến Đình bèn khui một chai rượu vang đỏ, ngồi bên cửa sổ cụng ly với Lục Văn, rượu tràn vào khoang miệng và thấm trong cuống họng, hơi thở đượm hương cồn phà lên cửa kính vẽ ra lớp sương mù.
Đầu ngón tay vạch nét, Lục Văn vân vê cái sự ướt át ấy và bảo: “Hồi bé bố từng dẫn em đến đây một lần, một tuần sau về nhà, giọng em biến thành giọng Đài Loan.”
Cù Yến Đình đòi nghe: “Em nói một câu cho anh nghe đi.”
“Không nói.”
“Nói đi mà, dầu gì cũng không ngủ được.”
“Anh ăn răng mà phiền rứa!”
Cù Yến Đình cười như nắc nẻ.
Rõ ràng tửu lượng của anh rất cao mà uống hết ly rượu vang bỗng thấy chiếc đèn trên đầu lắc lư.
Anh bèn tựa lên vai Lục Văn và chìm vào giấc ngủ trong men say ngất ngây.
Sáng mai cánh báo chí sẽ phỏng vấn mọi người về bộ phim.
Trong lòng Tôn Tiểu Kiếm bị ám ảnh nặng nề, sáng bảnh mắt đã dựng Lục Văn dậy và đặt ra quy ước: “Hôm nay phỏng vấn, cậu phải biết giữ mồm nhớ chưa.”
Lục Văn đồng ý trong cơn mệt mỏi: “Em biết rồi em biết rồi.”
Tôn Tiểu Kiếm dặn dò: “Nếu hỏi về giải thưởng các kiểu thì phải khiêm tốn, đừng có ba hoa, đừng đùa cợt thiếu nghiêm túc.”
“Vâng vâng, hiểu rồi.” Lục Văn nói: “Em sẽ bảo được tham dự là tốt rồi.”
Thấy thái độ của hắn tạm được, Tôn Tiểu Kiếm bèn dỗ ngon dỗ ngọt: “Nếu hỏi về chuyện liên quan đến thầy Cù thì tuyệt đối không được mập mờ, cậu cứ đánh trống lảng đi, nhớ chưa?”
Lục Văn lầu bầu: “Làm thế liệu có giấu đầu hở đuôi không?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Anh chỉ mong cậu biết đường giấu đi thôi!”
May thay, cuộc phỏng vấn tiến hành theo đoàn phim, có Cù Yến Đình và Đồ Anh ở đây, một người chuyên ngành viết lách, một diễn viên kì cựu, Lục Văn đứng giữa không hề có cơ hội luyên thuyên.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, vài tiếng trước lễ trao giải được phép hoạt động tự do, nghệ sĩ thì về phòng thay quần áo và trang điểm làm tóc, tới gần lúc mặt trời lặn, những chiếc xe ô tô màu đen cùng kiểu tập trung dưới tầng khách sạn.
Trong phòng ngủ treo hai bộ suit màu đen tuyền, một bộ cỡ to và một bộ cỡ nhỏ, khác kiểu dáng và phong cách, nhưng những chi tiết nhỏ như cúc áo kim loại hình elip, cà vạt bằng lụa và thắt lưng thì lại là đồ đôi.
Bộ của Lục Văn là lễ phục đuôi én [1], vạt dưới xẻ tà giúp thân hình hắn cao ráo hơn, áo sơ mi kiểu cổ điển đơn giản, cài cúc xong, hắn thắt chặt cà vạt bằng lụa.
[1] Suit đuôi én:
Cù Yến Đình cũng đã thay quần áo xong, lễ phục không đuôi gọn gàng, bên trong mặc áo sơ mi xếp ly trước ngực, trên cổ thắt nơ bướm cùng màu với cà vạt của Lục Văn.
Mở một chiếc khăn mùi xoa màu lam khổng tước [2], Lục Văn quấn quanh cổ tay Cù Yến Đình và nói: “Gấp hộ em đi anh.”
[2] Màu lam khổng tước:
Cù Yến Đình cúi đầu, cầm chiếc khăn lụa trong tay gấp cho gọn gàng, bỗng nghĩ về bữa tiệc hồi còn ở Trùng Khánh, anh đứng trong sảnh rộng thênh thang gấp khăn tay, gấp xong cũng là lúc Lục Văn bước tới.
Hình như đó là lần đầu tiên Lục Văn ôm anh.
Gấp khăn thành hình đa giác, Cù Yến Đình duỗi tay cẩn thận và tỉ mỉ nhét vào túi áo ngực của Lục Văn, nhưng bàn tay chẳng dời đi ngay mà áp lên lồng ngực ấy.
“Sao thế?” Lục Văn cười bảo: “Anh muốn đòi phần thưởng cho công việc gấp khăn à?”
Cù Yến Đình hỏi: “Thế em có không?”
Lục Văn móc một chiếc hộp trong túi quần và mở ra, bên trong là ghim cài ngực hình chim tung cánh mà hai năm trước hắn tặng Cù Yến Đình, kim cương trong suốt cài lên âu phục đen tuyền, hắn nói: “Đêm nay anh là người rực rỡ và rạng ngời nhất.”
Ưỡn thẳng người, Cù Yến Đình hít sâu: “Chúng ta đi thôi.”
Màn đêm buông xuống tự bao giờ, chiếc xe con màu đen chạy trên đường thong thả, quãng đường không xa, họ thậm chí nghe được tiếng hò reo phát ra từ trong hội trường.
Lục Văn mở lòng bàn tay và hỏi nhỏ: “Căng thẳng không anh?”
“Vẫn ổn.” Cù Yến Đình đặt tay lên, lại sửa lời: “Hình như có hơi hơi.”
Lòng bàn tay áp sát vào nhau, bụng ngón tay khô ráo của Lục Văn lau sạch mồ hôi ẩm ướt trên tay Cù Yến Đình, ánh đèn đằng trước ngày một sáng hơn, lúc xe dừng bánh, mấy chục cái đèn flash chớp nháy vây quanh thân xe tầng tầng lớp lớp.
Cạch, một giây trước khi mở cửa xe ra, họ mới buông tay.
Lục Văn xuống xe trước rồi tự tay mở cửa cho Cù Yến Đình, từ khoang xe tối mù bước đến trước mặt bao người, tiếng thét chói tai ầm ĩ rung trời, họ sóng vai đi trên thảm đỏ dài thật dài.
Người hâm mộ gào tên họ như khách khứa đang hưng chí phấn khởi, MC giới thiệu kinh nghiệm trong nghề của họ như hồi tưởng quá trình quen nhau, Lục Văn và Cù Yến Đình đi hết con đường, dừng bước, không ai bảo ai cùng ngoái đầu nhìn lại.
Thì ra họ đã đi quãng đường dài đến thế, để rồi khi quay người về, họ ký tên lên bức tường thương hiệu.
Bên trong hội trường nguy nga tráng lệ, khách mời lần lượt được dẫn đến chỗ ngồi, từ lúc ra khỏi cửa, Lục Văn đã giữ vững sự nhã nhặn lịch thiệp, sau khi ngồi xuống thì thả lỏng toàn thân, còn định nới cà vạt.
Vị trí chính giữa ngay đằng trước có tầm nhìn rất tốt, Cù Yến Đình nói: “Cầu thang ở bên trái, đi từ đó lên sân khấu.”
“Ừm.” Lục Văn nhìn quanh: “Ớ, đó là đạo diễn Hồ Khánh ư?!”
Cù Yến Đình nhìn theo, quả đúng thế thật, lần duy nhất anh được gặp đạo diễn Hồ Khánh là nhờ Tằng Chấn, lúc ấy anh không bao giờ ngờ sẽ có một ngày được tham gia lễ trao giải với ông.
Có lẽ Hồ Khánh cũng chẳng tài nào ngờ được, Tằng Chấn đứng đầu ngành vừa ngã ngựa, Cù Yến Đình – một người gần như đã buông bỏ giấc mơ lại phất lên như diều gặp gió.
Trong lúc thẫn thờ, MC bước lên sân khấu lung linh rực rỡ, sau đó là tràng pháo tay rộn rã, lễ trao giải Kim Mã truyền hình trực tiếp xuyên bờ biển [3] chính thức bắt đầu.
[3] Xuyên bờ biển tức là truyền hình trực tiếp từ Đài Loan xuyên qua biển đến Trung Quốc Đại Lục.
Ống kính đảo đưa liên tục, người nào người nấy giữ vững trạng thái tốt nhất, Cù Yến Đình ngồi lâu nên đau lưng, thỉnh thoảng khẽ vặn người.
Lục Văn trông thấy thế, chẳng quay đầu sang mà duỗi thẳng một cánh tay kê sau lưng anh.
Cù Yến Đình cứng người, nói nhỏ: “Anh không sao.”
Lục Văn vờ như không nghe thấy, áp tay sau lưng Cù Yến Đình, đúng lúc ấy, camera-man đẩy ống kính tới gần, hắn ngẩng đầu lên, vừa bóp eo cho người yêu vừa nở nụ cười xán lạn với hàng triệu người xem.
Sau khi trao các giải thưởng như Dựng phim và đồ họa xong, trên sân khấu biểu diễn ca khúc gốc của một bộ phim điện ảnh, giọng hát của nữ ca sĩ nhẹ nhàng và đầy nội lực, kết hợp với đoạn cắt trong phim được chiếu trên màn hình.
Lục Văn nói đầy ngưỡng mộ: “Em cũng muốn lên đó hát.”
Cù Yến Đình bảo: “Em hâm mộ với cả những người hát karaoke lộ thiên ở công viên.”
Lục Văn mặc sức tưởng tượng: “Em nghĩ hát ca khúc chủ đề cũng ổn phết đấy, bao giờ tích cóp được vài bài rồi thì em sẽ phát hành hẳn một album nhạc phim gốc.
Và cho bật bài hát của em vào giờ tan tầm ở Hoàn Lục.”
Cù Yến Đình: “…”
Ca nhạc kết thúc, Lễ trao giải đã tiến hành được khoảng một nửa, MC cất lời làm nóng bầu không khí: “Chúng tôi đã mời đạo diễn Hồ Khánh bay từ Mỹ về đây, đạo diễn Hồ, anh biết tại sao không ạ?”
Ống kính đảo xuống khán đài, Hồ Khánh nghiêm túc tôi: “Tôi khá là hot.”
Cả hội trường cười phá lên, MC nói: “Anh không chỉ hot đâu, anh còn là thần tượng và mục tiêu của vô số đạo diễn trẻ tuổi nữa đấy.”
“Anh không cần thổi phồng giúp tôi đâu.” Hồ Khánh đứng dậy, nói bằng giọng Đài Loan: “Nào, nhanh nhanh lên!”
MC nói: “Xin quý vị một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón khách mời trao giải nặng ký, Hồ Khánh, sẽ công bố giải “Đạo diễn mới xuất sắc nhất” của đêm nay!”
Hồ Khánh bước lên sân khấu, nhận lấy tấm thiệp cất giấu cái tên đoạt giải, ông không mở ra ngay, cũng không cười đùa giỡn hớt mà chỉ tay lên màn hình rộng: “Chúng ta hãy cùng xem năm cái tên lọt vào danh sách đề cử nào.”
Năm đoạn cắt lần lượt được chiếu, sau bộ phim thứ tư, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Mạnh Xuân Đài và Đường Đức Âm đứng sóng đôi.
Một trong những cái tên lọt vào danh sách đề cử, “Náu mình”, Cù Yến Đình.
Mấy tháng trước, Cù Yến Đình báo danh giải thưởng bằng tác phẩm đầu tiên anh làm đạo diễn.
Anh cũng không ôm nhiều hi vọng, sau khi được lọt vào danh sách đề cử đã len lén nhấm nháp niềm vui bất ngờ ấy.
Hồ Khánh ghé sát micro và nói: “Chiếc cúp đầu tiên tôi nhận được là giải Kim Mã cho Đạo diễn mới xuất sắc nhất, thực ra muốn đoạt giải thưởng này còn khó hơn cả Đạo diễn xuất sắc nhất, vì chỉ có một cơ hội duy nhất.”
Lần đầu tiên ra mắt công chúng, ai mà chẳng mơ được cả hội trường vỗ tay chúc mừng, Cù Yến Đình mím môi, vỗ tay xong thì đè hai tay lên nhau như đang nén chặt mạch đập thình thịch rộn ràng.
Hồ Khánh mở tấm thiệp ra, chỉ nhìn lướt qua rồi gập lại, ông mỉm cười nhìn những gương mặt tò mò và nói: “Người này và tôi từng có duyên gặp mặt một lần.”
MC phấn khích hỏi: “Có duyên đến thế ư? Vậy hai người đã nói gì với nhau?”
Hồ Khánh đáp: “Tôi hỏi cậu ấy vì sao học chuyên ngành Đạo diễn, cậu ấy bảo đây là khát vọng của cậu ấy, và cũng là khát vọng của cha cậu ấy.”
Xoang mũi Cù Yến Đình cay xè, răng cửa tì lên môi để lại vết đo đỏ, anh muốn khóc quá, bèn nhắm chặt đôi mắt chờ đợi đáp án mình hằng mơ ước.
Hồ Khánh trịnh trọng tuyên bố, người đoạt giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất tại Kim Mã năm nay – “Tên như vần thơ, xin được chúc mừng, Cù Yến Đình.”
Dưới chỗ ngồi thốt lên tiếng hét mạnh mẽ, được bật ra từ lồng ngực Lục Văn, hắn bất chấp tây trang giày da, bất chấp bao người quan sát mà ôm siết Cù Yến Đình.
Cù Yến Đình không thở nổi: “Em đừng…”
Lục Văn gào toáng lên: “Anh đoạt giải kìa! Thầy Cù ơi, anh ơi, cục cưng ơi! Anh đoạt giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất kìa! Tiên sư nó anh là người đỉnh nhất!”
Xương khớp của Cù Yến Đình sắp đứt lìa tới nơi rồi, đến khi Lục Văn thả anh ra thì trên quần áo đã xuất hiện vài nếp nhăn, anh chẳng hơi đâu sửa sang lại nữa, đứng dậy bước về phía sâu khấu.
Trên sân khấu và dưới khán đài là hai thế giới khác biệt, bước lên trên đó là trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn xung quanh.
Cù Yến Đình và Hồ Khánh bắt tay nhau, anh nhận lấy chiếc cúp, khom lưng đứng trước micro.
Tất cả mọi người nhìn anh, còn anh thì ngẩng đầu lên nhìn mái vòm cao cao.
Chẳng biết bố mình có thấy cảnh tượng này không.
Cù Yến Đình bình tĩnh lại và cất lời: “Cảm ơn khởi đầu vừa lòng đẹp ý này, khát vọng của tôi là trên màn ảnh rộng có tên mình, tham vọng của tôi là có ngày đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất.”
Anh điềm tĩnh mà tràn đầy sức trẻ, nhã nhặn mà vang dội mạnh mẽ: “Cha từng nói với tôi, điện ảnh là vũ trụ rực rỡ vĩnh hằng.
Tôi cam lòng nhỏ bé nhưng không muốn mờ nhạt, Náu Mình là tia sáng đầu tiên tôi thắp lên và mong ước của tôi là trở thành một vì sao cháy hết mình mãi cho đến khi lụi tắt trong vũ trụ này.”
Tiếng hít thở chìm nghỉm trong tràng pháo tay như sấm dậy, gương mặt Cù Yến Đình rạng rỡ, anh thấy Lục Văn đứng lên vỗ tay cho mình.
Quay về chỗ ngồi, nhịp tim vẫn chưa chậm lại, trong đầu không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng vừa rồi, Cù Yến Đình sợ mình nằm mơ, bèn cấu tay Lục Văn một cái thật mạnh.
“Áu!” Lục Văn kêu lên: “Vừa mới thăng quan tiến chức đã bạo lực gia đình rồi…”
Khóe miệng Cù Yến Đình cong lên, niềm vui chậm rãi ngấm dần, anh thích đến mức ngây ngất: “Anh đoạt được giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất.”
Lục Văn ghé sát lại nói nhỏ: “Chẳng phải tham vọng của anh là đạo diễn xuất sắc nhất đấy ư, bao giờ về nhà em xóa chữ “mới” giúp anh, thế là biến giấc mơ thành hiện thực.”
Cù Yến Đình tọng cho hắn một đấm vào mạn sườn: “Em lại vui quên lối về có phải không?”
“Toàn nói cái chuyện đương nhiên, người yêu em đoạt giải cơ mà.” Lục Văn vô tư hết nấc: “Nhà mình có một người đoạt giải là được rồi, thú thật bây giờ em muốn đi dạo chợ đêm hơn.”
Cả hai bắt đầu bàn chuyện cúp cua, khi quay lại nghe chương trình tiếp thì giải Quay phim, Hiệu ứng hình ảnh và Thiết kế võ thuật đã trao xong, Lục Văn nói: “Hai bọn mình trông giống bạn cùng bàn nhở?”
Cù Yến Đình bảo: “Anh đổi ý rồi, thời cấp 3 anh không muốn gặp em nữa.”
“Vì sao chứ?” Lục Văn nhăn nhó: “Anh đoạt giải rồi thì thay lòng đổi dạ ư?”
Cù Yến Đình nghĩ, nếu thời đi học gặp phải Lục Văn thì chắc mình thành cái ngữ nói chuyện trong giờ học, hẹn hò lúc tan học và chuyên đưa nhau đi trốn, chả bao giờ làm bài tập về nhà mà suốt ngày chỉ cười hềnh hệch, có lẽ mình không đỗ nổi Đại học mất thôi.
Tiết mục ca nhạc xen kẽ, rồi đến giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Lễ trao giải dài miên man và quá long trọng làm khách mời bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi vào nửa sau của buổi lễ.
Giải thưởng cho kịch bản phim, âm thanh và bài hát lần lượt được trao, gần đi đến hồi kết, mọi người lại khôi phục vẻ phấn chấn.
Giải thưởng được mong chờ nhất trong mọi Lễ trao giải là “Ông vua Bà hoàng trên đỉnh vinh quang”, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã đánh thức cả hội trường và tuyên bố thời khắc hứng khởi nhất của đêm nay đã đến.
MC nói: “Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Ảnh đế Kim Mã của đêm nay.”
Chẳng biết là trùng hợp hay cố tình sắp đặt mà hai khách mời trao giải có một người là diễn viên phái thực lực từng đoạt giải Ảnh đế và người còn lại là Cù Yến Đình vừa đoạt giải.
Ngoài thân phận đạo diễn mới, Cù Yến Đình còn là biên kịch nổi tiếng, anh từng hai lần lọt vào đề cử Kịch bản gốc xuất sắc nhất, nhưng đêm nay là lần đầu tiên tham dự Lễ trao giải.
Lại đứng trên sân khấu lần thứ hai, Cù Yến Đình căng thẳng hơn cả trước đó, anh đưa tấm thiệp cho khách mời còn lại và nói: “Xin mời.”
Người đó mở ra xem và cười hỏi: “Đạo diễn Cù, anh có ứng cử viên nào thích hợp không?”
Cù Yến Đình giữ nụ cười vừa phải, không trả lời thẳng: “Tôi nghĩ trong lòng mỗi người có một ứng cử viên thích hợp.”
Người đó lần lượt giới thiệu tên năm diễn viên theo danh sách đề cử, tới cái tên thứ 5 là Lục Văn, anh nói: “Đạo diễn Cù, Lục Văn nói anh là Bá Nhạc của cậu ấy, vậy anh dành cho cậu ấy bao nhiêu lòng tin?”
Lần này Cù Yến Đình không nói lảng nói tránh, anh đáp: “80%.”
“Khá cao nhỉ?”
“Bất kể có đoạt giải hay không thì tôi luôn dành 80% lòng tin cho cậu ấy.”
“Vì sao thế?”
Cù Yến Đình nói: “Hơn một nửa lòng tin xuất phát từ sự quý mến của tôi dành cho cậu ấy hiện nay và tin tưởng sẽ không ngừng phát triển vì tôi luôn mong đợi vào tương lai của cậu ấy.”
Lục Văn không chắc mình có đỏ mặt hay không nhưng hắn thấy nóng lắm.
Màn hình rộng chiếu các vai diễn lọt vào đề cử, “Náu mình” chọn đoạn kết phim, Mạnh Xuân Đài rút súng lục và đặt tay lên cò, tìm kiếm cơ hội tái sinh trong nỗi nản lòng thoái chí.
Tiếng “đoàng” vang lên, trong hội trường dần im ắng, khách mời cất tiếng đọc: “Giải Kim Mã năm nay, người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là ——–”
Trái tim Cù Yến Đình đương căng chặt, người nọ chợt im bặt và đưa tấm thiệp cho anh trong bầu không khí hồi hộp nghẹt thở.
Anh duỗi hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhận lấy và ghé lại gần micro, ngón tay run run lúc mở thiệp ra.
Như mỗi lần gọi “Nam chính” trong phim trường, như mỗi lần mắng “Đồ ngốc” ở nhà, cái tên từng bật thốt vô số lần, vào lúc này bỗng nóng rẫy như hòn than, Cù Yến Đình nghẹn ngào đầy kiềm chế, khẽ gọi xuống dưới khán đài: “Lục Văn, lên đây nào.”
Lục Văn ngồi đờ trên ghế, sửng sốt mất hơn 10 giây, ống kính sắp dí sát vào mặt hắn đến nơi rồi.
Lục Văn ngơ ngác, chẳng biết mình lên sân khấu kiểu gì, chẳng rõ mình đứng trước micro làm sao, mãi đến lúc nhận cúp cọ phải tay Cù Yến Đình, hắn mới dần dần hoàn hồn.
Hắn há miệng, đầu óc trống rỗng, quên sạch những câu phát biểu cảm tưởng mà mình chuẩn bị từ trước.
Cù Yến Đình nhắc nhỏ: “Hết lòng tin vào bản thân.”
À đúng rồi, Lục Văn siết chặt micro, tôi là một kẻ hết lòng tin vào bản thân…!Hắn nghĩ vậy nhưng câu từ cứ kẹt trong cổ họng.
Thực ra hắn không hề tự tin, có những lúc hắn thấy mình là một kẻ quá đỗi kém cỏi, chẳng làm nên trò trống gì chứ đừng nói tạo ra món quà bất ngờ cho thế giới.
Tâm nguyện thuở ban sơ của hắn không hề cao thượng, diễn viên chỉ là một công việc hắn buộc phải rẽ sang, không thất trách là được rồi.
Người ủng hộ hắn phải chăng đã từng rất mệt mỏi, vì hắn luôn gây phiền phức và không bao giờ chịu rút kinh nghiệm.
Với lòng bạo dạn và lì lợm, hắn lần mò, va quệt và vấp ngã để đi đến tận bây giờ.
Không thể thốt lời hay ý đẹp đã biên soạn sẵn sàng, Lục Văn lẳng lặng suy tư, cứ thế này mãi thì e rằng sẽ gây ra sự cố trên sóng truyền hình mất, hắn nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nghĩ ra cảm tưởng muốn nói.
“Mạnh Xuân Đài luôn luôn hèn nhát, còn tôi thì rất mực can đảm.
Nhưng vào phút cuối cùng Mạnh Xuân Đài đã hết sức can đảm, vậy tôi cũng phải can đảm đến phút cuối cùng.”
Lục Văn dứt lời quay người, tầm mắt mờ nhòe, hắn nhìn Cù Yến Đình và cúi đầu hôn lên chiếc cúp, dòng nước mắt nóng hổi lăn dài, hắn cất giọng trầm lắng: “Cảm ơn anh đã ở bên em.”
Lễ trao giải đã đi đến hồi cuối, Lục Văn và Cù Yến Đình nắm tay nhau mãi cho đến khi kết thúc.
Buổi lễ vừa kết thúc thì cánh truyền thông lập tức ùa vào, cả hai đều ngớ người và bị vây chặt trong vòng tròn micro mà vẫn đáp lời hoặc mỉm cười với thái độ hết sức dễ chịu, nhưng thực ra không nói câu nào có ích hết.
Tôn Tiểu Kiếm thì sướng phát điên, bỏ rơi Lục Văn trốn vào nhà vệ sinh gọi điện về cho gia đình: “Con thành công rồi! Dẫn dắt Ảnh đế, quen biết đạo diễn lừng danh, bao giờ về con sẽ viết ngay một cuốn tự truyện về Người đại diện vàng trong làng giải trí!”
Phố xá bên ngoài hội trường rộn ràng hối hả, hàng xe con màu đen cùng kiểu dáng nổ máy rền rĩ trong bóng tối, lúc đến chỉnh tề, lúc về lộn xộn, mỗi chiếc xe đều được dán nhãn.
Lục Văn và Cù Yến Đình đi ra, đứng trên bậc thang tìm kiếm xe của họ.
Trong đám đông có người vẫy tay, Cù Yến Đình nói: “Đạo diễn Hồ gọi anh.”
Lục Văn thả anh ra: “Thế anh có muốn qua đó không?”
“Có chứ, anh qua chào hỏi đã.” Cù Yến Đình nói: “Em lên xe chờ anh nhé.”
Lục Văn cởi áo đuôi én, bước đến bên đường nhìn hết một lượt nhãn dán trên cửa xe, cuối cùng cũng thấy xe của đoàn phim “Náu mình”, hắn mở cửa bước vào ghế sau.
Bằng một cách hết sức đột ngột, tài xế quay đầu lại nhìn hắn chăm chăm tận bốn, năm giây.
Không phải tài xế lúc đến, Lục Văn búng tay giữa không trung và nói: “Bác tài, tôi đẹp trai quá làm anh ngơ ngác à?”
Theo yêu cầu của công việc, tài xế xác nhận: “Anh thuộc đoàn phim Náu Mình ạ?”
Lục Văn gật đầu, cầm chai nước Perrier mở nắp ra uống hết nửa chai, sau đó ôm gối mềm vân vê vần vò chờ khoảng 10 phút.
Một bóng người từ xa tới gần, lần này tài xế đã chuẩn bị sẵn sàng, bước xuống xe mở cửa.
Cù Yến Đình đứng bên ngoài không khỏi sửng sốt, Lục Văn quay đầu nhìn anh, cầm nửa chai nước mà tim đập rộn ràng, một người bên trong và một người bên ngoài so găng hồi lâu trong Lễ trao giải tại Đài Loan.
Lục Văn hoảng hốt hỏi: “Có nhẽ nào em lại lên nhầm xe?”
Sân bay Giang Bắc, Trùng Khánh, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với một hiểu lầm siêu bối rối đã là chuyện của hai năm trước, Cù Yến Đình chẳng biết nghĩ gì mà bỗng rơi nước mắt.
Anh ngồi vào trong xe, sát gần Lục Văn và nói: “Lần này anh cho phép em quá giang.”
Chiếc xe phả làn khói trắng trong đêm đen và vững vàng lăn bánh chạy trên phố dài, Lục Văn và Cù Yến Đình đương mải mê trò chuyện, giọng nói nhỏ dần, cuối cùng không nghe rõ nữa.
“Bỗng dưng anh nghĩ đến một câu nói của Márai Sándor.”
“Đó là ai vậy?”
“Một nhà văn.”
“Ồ, ông ta nói gì?”
– —- Cuộc sống là thước phim về chuỗi các sự kiện bất ngờ.
Từ khi Lục Văn lên nhầm xe của Cù Yến Đình, đến lúc họ sóng vai ngồi kề sát.
Trong cảnh tượng như mới ngày hôm qua, cầm trên tay vinh quang của hiện tại và chạy về phương xa của ngày mai.
…!
Chúi: Cảm ơn những người bạn đã yêu thích câu chuyện này, thích một Lục Văn ngáo ngơ hay tự tìm rắc rối, thích một thầy Cù chín chắn thận trọng cuối cùng gặp Lục Zăn thì đổi sang chơi ver nũng nịu, hay thích một ông bô cao – giàu – đẹp như Lục Chiến Kình thương con nhưng không thể nói lời muồi mẫn.
Nói chung là thế..