Đọc truyện Điền Viên La Nhiễm – Chương 2121:
“Những thảo dược này bình thường đều có thể hái được ở trong núi, không biết chưởng quầy căn cứ trên điều gì để định giá thu mua?”
“Chúng tôi thu mua dược liệu còn căn cứ vào chất lượng thảo dược mới định được giá, tỷ như loại dược liệu này chúng tôi chỉ thu mua khi đã xử lí tốt.
Các phương pháp phổ biến làm khô thảo dược về cơ bản chia làm ba loại: Phơi nắng, sấy khô trên lửa, phơi khô trong bóng râm.
Quá trình xử lí này nhằm làm khô nước trong cây dược liệu nhưng không được làm mất công dụng cùng màu sắc của thảo dược.
Ngay cả loại loại thảo dược thông thường nhưng cũng cần có những phương pháp khác nhau, tỷ như tam thất này cần phơi nắng hoặc sấy khô trên lửa hoặc phơi khô trong bóng râm giống như hong quần áo.
Hay như cẩu kỉ nếu phơi dưới ánh sáng mặt trời quá gắt thì sẽ ảnh hưởng đến dược tính, sấy khô thì tốt hơn.
Tam thất bình thường sau khi xử lí thì có giá là ba mươi văn một lạng, đối với cẩu kỉ loại thảo dược trong núi là bốn mươi lăm một lạng.
Các loại các thì lúc xem mới định giá được”.
“Được, chưởng quầy, về sau chúng tôi sẽ thường xuyên hái dược liệu mang đến đây, còn hi vọng chưởng quầy nói cho chúng tôi các yêu cầu khi hái hoặc bào chế thảo dược”.
Tuy rằng La Nhiễm nhìn chưởng quầy còn có điều nghi hoặc, nhưng vẫn rất kiên nhẫn, chứng tỏ tiệm thuốc bắc này cũng rất được, ít nhất thái độ cũng tốt.
Chưởng quầy dẫn một tiểu nhị tới tổng hợp cho những người La Nhiễm những điều cần lưu ý đối với thảo dược.
Mọi người chú ý lắng nghe đồng thời cũng hỏi tỉ mỉ một số vấn đề.
Quy ước lần sau nếu có thảo dược thì đem lại đây, La Nhiễm lấy thảo dược ở trong rổ ra đưa cho tiệm thuốc bắc, cảm tạ tiệm thuốc bắc đã kiên nhẫn giảng giải.
Rời khỏi tiệm bãn thuốc, có phương pháp kiếm tiền, tâm tình ba người La Văn Tuyên, La Nhiễm, La Văn Sinh đều tốt.
La Hữu Lễ cười cười nhìn hài tử của mình nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cảm giác rất vui mừng, tùy tiện xem hài tử lăn lộn như thế nào, dù không kiếm được tiền cũng không sao.
Chính mình cũng không kém cho bọn nhỏ một ngụm cơm.
Đằng trước của trấn trên là Tụ Hương lâu, tửu lâu lớn nhất, tửu lâu bình thường đều có bố cục giống nhau, lầu một là bày biện bàn ở trong đại sảnh, lầu hai là phòng bao tương đối thanh tĩnh.
Đứng ở lầu một có một tiểu nhị tiếp đãi khách nhân.
“Tỷ, đây đều là nơi ăn cơm của mấy kẻ có tiền, về sau đệ kiếm tiền cũng muốn dẫn cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ đến đây”.
Mấy người đi qua cửa tửu lâu, truyền đến từng làn từng làn hương thơm.
Tiểu Văn Sinh hấp hấp cái mũi nhịn không được nói.
“Được, cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ chờ Văn Sinh kiếm tiền dẫn đi tửu lâu ăn cơm”.
La Nhiễm nhìn thân hình nho nhỏ mặt non nớt hơi có chút mập, nhịn không được dùng hai tay nhéo nhéo mấy cái.
Không có biện pháp, quái thật, thực đáng khinh mà, luôn nhịn không được đùa giỡn tiểu hài tử.
“Cha, kia không phải là đại bá, đại bá nương cùng Văn Danh ca sao?” La Văn Sin tránh thoát móng vuốt của La Nhiễm chợt quay đầu la to.
Mọi người quay đầu, theo tầm mắt của La Văn Sinh, quả nhiên thấy La Hữu Hiếu, Triệu Thị, La Văn Danh, La Bình, bên cạnh Triệu thị là một phụ nhân trung niên, trong tay còn lôi kéo một tiểu cô nương.
Mấy người hoàn toàn mặc đồ mới, đặc biệt là La Văn Danh mặc áo dài mà văn nhân chuyên mặc, trong tay còn cầm một cái quạt, hơn nữa da mặt còn trắng nõn nà, người La gia đều có gương mặt đẹp, một bộ dáng công tử thanh thoát nhẹ nhàng, một chút cũng không giống dân quê.
Mấy người phỏng chừng từ trong tửu lâu đi ra, hẳn là vừa ăn cơm xong.
La Hữu Lễ nhìn đại ca đại tẩu nhà mình, không có lí do không qua chào hỏi, liền mang theo mấy hài tử quay trở lại đuổi theo bọn họ.
“Đại ca đại tẩu, tại sao mọi người lại ở trên trấn trên”? Cha liền hỏi đại ca đại tẩu lúc nào về nhà.
La Hữu Lễ hướng đại ca mình nói.
“Lão nhị, đệ như thế nào cũng tới trấn trên? Không ở nhà làm việc sao?” La Hữu Hiếu không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp phải người trong nhà như vậy, tâm tình bị ảnh hưởng một chút, ngữ khí không được tốt lắm nói.
“Cha nói đem nông cụ bị hỏng đi tu sửa, không đến ngày mùa lại bị chậm trễ, còn muốn mua mầy cái liềm.
Cho nên cha bảo ta mang mấy hài tử lên trấn trên”.
La Hữu Lễ không nghe ra sự không kiên nhẫn của đại ca, thành thành thật thật trả lời.
“Lão nhị, ca giới thiệu cho đệ một chút, đây là tẩu tử cùng ngoại sinh nữ của Triệu thị”.
La Hữu Hiếu làm như vừa mới nhớ ra giới thiệu cho đệ đệ.
Nguyên lai là người nhà mẹ đẻ của Triệu thị, trách không được một nhà từ tửu lầu đi ra.
Ngoại sinh nữ của Triệu thị kia hẳn chính là nữ nhi của ca ca nhà mẹ đẻ của Triệu thị.
La Nhiễm tinh tế đánh giá một chút, nữ tử khoảng 15-16 tuổi, vóc người cao gầy thon thả, so với La Bình bên cạnh 14 – 15 tuổi cao hơn một chút, lớn lên giống Triệu thị một chút, dùng một từ để đánh giá thì có thể gọi là “gọn gàng”.
Nữ tử xinh xắn đứng ở bên cạnh, sắc mặt ửng đỏ, cũng không nói lời nào, một đôi mắt đẹp còn thường thường quét qua La Văn Danh.
Mà phía sau La Hữu Hiếu, La Văn Danh vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn nhị thúc cùng đường đệ đường muội, trên dưới nhìn lướt qua cách ăn mặc bọn họ, phi thường ghét bỏ.
Cách ăn mặc của một hán tử dân quê, cũng không biết thu thập một chút, muốn quay đầu bỏ đi.
Nghĩ lại thì quay đầu nhìn biểu muội bên kia, nhìn biểu tình của biểu muội liền biết biểu muội trong lòng trong mắt đều là chính mình, căn bản sẽ không chú ý những người khác, còn tốt, không có ở trước mặt biểu muội bị mất mặt.
Lúc La Nhiễm tinh tế đánh giá biểu muội La Văn Danh, La Văn Sinh lôi kéo tay áo nàng nói: “Tỷ, Văn Danh ca cầm cây quạt dường như giống thư sinh trong ca kịch, bất quá, hiện tại trời còn chưa có nóng đâu, vì sao còn muốn dùng quạt”?
“Quả thật hiện tại còn chưa nóng, có thể dùng cây quạt để bắt muỗi đấy”.
La Nhiễm rốt cuộc cũng không thể nói là cầm quạt trông rất cợt nhả lẳng lơ.
“Nhưng mà hiện tại muỗi còn không có nhiều đâu”.
“Hiện tại sắp vào hè rồi, muỗi cũng không ít”.
Hai đứa nhỏ ở một bên nhỏ giọng nói.
Mọi người chào hỏi nhau, La Hữu Hiếu nói: “Nhị đệ, đệ làm xong việc này thì mau về nhà đi thôi, trong nhà nhiều việc”.
“Đại ca, đệ hiểu rồi.
Đại ca đại tẩu khi nào thì về nhà? Khi nào về nhà đệ nói cho cha một tiếng”.
“Hôm nay công việc xong xuôi, chiều nay ca sẽ trở về, các đệ mau về nhà đi”.
La Hữu Hiếu không đợi La Hữu Lễ trả lời, vẫy vẫy tay quay đầu bước đi.
La Nhiễm thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là như vậy.
Cả nhà đại bá đôi mắt có thể dài đến trời, đều không kiên nhẫn với nhà mình, nhưng mà cha của mình vẫn một bộ dáng bình thường không sao cả, căn bản là không có để ý, có lẽ là..
Nhìn cách ăn mặc của nhà đại bá với nhà mình hoàn toàn không giống nhau.
Còn có, nếu mình không nhầm thì hẳn họ vừa từ trong Tụ Hương lâu ra.
Lão cha nhà mình thì cái bánh bao nhân thịt cũng không dám ăn, bọn họ thì lại có thừa tiền đi ăn cơm trong Tụ Hương lâu, nói chung cũng không phải chỉ ở trong Tụ Hương lâu uống trà nói chuyện phiếm.
La Hữu Lễ nhìn sắc trời chắc cũng đã qua giữa trưa, lão đầu bên kia cũng đã sửa xong rồi có thể đi qua lấy.
Dẫn mấy hài tử đi đến đầu đường lấy nông cụ đã sửa xong, lại bảo lão đầu đưa cho mấy cái liềm mới, La Hữu Lễ đi tới cảm tạ rồi trả tiền, đẩy xe ba gác ra bảo mấy hài tử ngồi lên trên.
Văn Sinh rề ra trèo lên, La Nhiễm nghĩ hôm nay đã đi đường khá xa, khoảng vài dặm đường, tiểu thân thể này khẳng định không chịu nổi, cũng trèo lên.
.