Đọc truyện Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên – Chương 73
Tác giả: muanhobaybay
Đứng trước khách sạn Tạ Địch Phi ở, kiến trúc khách sạn có chút cổ kính, nhưng rất long trọng mà xa hoa. Khách sạn 5 sao một đẳng cấp khác. Đoàn phim cô sang đây cũng chỉ có thể thuê khách sạn 2 sao.
Trong lòng Y Trạm có chút bối rối, muốn vào trong, nhưng chân lại không chịu bước tiếp. Cô lưỡng lự rồi quay lại, đi ra công viên gần cạnh. Ngồi xuống ghế đá, cô nhìn xuống chân mình một chút.
Cô cảm giác cô không có can đảm đi hỏi anh, hỏi gì đây “Anh thích tôi à?”. Cảm thấy rất ngốc.
Cô đạp nhẹ bàn chân xuống đất, mắt nhìn lên mũi giày nhung, nơi đó có một bông hoa nhỏ được đính lên trên mũi giày, rất đáng yêu.
Nhớ lại lúc nãy cô đã chọn quần áo như thế nào, thật ngốc quá đi. Cô lựa đi lựa lại không tìm được cái nào thích hợp. Thế là chọn bộ nào mà cô thấy thoải mái nhất.
Một chiếc quần bò bó sát tôn nên đôi chân thon gọn của cô, trên là chiếc áo rộng chùm qua mông, dưới chân là đôi giày nhung năm phân đáng yêu.
Trong cuộc sống của cô, cả đời trước cho tới đời này cô chưa bao giờ lưỡng lự như thế.
Cô thở một hơi dài, ngửa cổ lên nhìn bầu trời bao la trên kia. Bầu trời trong xanh rất cao rất đẹp.
Cô nghĩ tới mình được sống đã cảm thấy rất may mắn rồi. Sao còn lo sợ được mất. Cứ để tự nhiên thôi. Nhưng giờ cô chưa muốn đi gặp anh, có thể sẽ không giống trước kia. Nhưng cứ để… tự nhiên thôi…
Nghĩ vậy cô đứng lên, ra khỏi công viên, đi về hướng khách sạn đoàn phim thuê phòng.
— ——
“Tổng giám đốc, 20phut nữa chúng ta sẽ về tới khách sạn, 7h30 tối nay sẽ tham gia một tiệc rượu tại khách sạn.”
Tạ Địch Phi ngả người, hai mắt nhắm lại, có chút nhức đầu. Nhưng hình bóng cô gái ấy vẫn hiện ra.
Anh thản nhiên “Uh” một tiếng như có như không.
Mở mắt ra, anh nhìn lướt qua bên ngoài… Chỉ là lướt qua, nhưng hình bóng kia…
“Dừng xe.”
Xe dừng lại, anh mở cửa xe đi ra.
“Y Trạm”
Bóng hình cô gái sững lại, nhưng không quay đầu lại.
— —
Có phải tai mình nghe nhầm hay không. Sao anh ấy có thể ở đây, nghe nói anh ấy hợp cả buổi chiều mà.
Có tiếng bước chân đi lại đấy, một cái bóng đen bao trùm phía trước, cô ngước mắt lên.
Ồ hóa ra là anh thật
“Tạ tiên sinh..” cô ngẩng đầu lên nhìn anh gọi.
Bất thình lình anh ôm lấy cô.
Cô giật mình đơ người trong chốc lát, rồi đẩy anh ra.
Anh vẫn gắt gao ôm lấy cô: “Để anh ôm em một chút thôi”
Cô đành ngừng lại.
“Không biết tại sao dần dần anh càng chú ý để ý đến em nhiều hơn. Và càng ngày càng muốn chiếm hữu em về riêng mình. Lúc đầu quả thật anh tìm cách để ở gần em. Nhưng không dám thể hiện sự theo đuổi, vì anh biết em phòng bị với người lạ rất kĩ. Nhưng càng ngày anh càng thấy lo sợ.”
Cánh tay càng siết chặt hơn một chút.
“Lúc nãy nhìn thấy bóng lưng của em, chợt vụt qua. Anh liền rất sợ để vuột mất, nên anh thấy anh muốn tỏ rõ với em rằng. ANH YÊU EM. Thật sự cảm thấy không thể thiếu em được.”
Tạ Địch Phi trở lên hồi hộp và giọng nói kèm theo chút bối rối:
“Anh muốn theo đuổi em.. Được không?”
TIm Y Trạm như lỡ một nhịp rồi lại đập tăng tốc… Đầu óc của cô giờ hỏng rồi, cảm giác bị ngưng hoạt động rồi.
Một Tạ Địch Phi mà cô luôn cảm thấy anh ấy ở rất xa cô, cô cảm giác như không thể với tới. Người ấy lại đang ôm cô, đang thổ lộ với cô.
Không chân thật một chút nào…
Tạ Địch Phi không đợi được câu trả lời của Y Tram. Tâm có chút lo lắng. Chẳng lẽ cô ấy… không muốn.
Nếu bảo Tạ Địch Phi anh buông tay đó là điều không thể…
“Có được không?…” Giọng nói của anh có chút nhỏ dần. Anh từ từ buông hai tay ra, đợi cô đứng vững thì hai tay cũng rời khỏi người cô.
Anh nhìn cô chăm chú, đầu cô đội mũ liền áo, đeo cặp kính râm to bản, che đi nửa khuôn mặt, đầu hơi cúi xuống.
Không biết cô đang nghĩ gì, cô không nói, không nhìn anh, anh chưa bao giờ cảm thấy không nắm chắc thứ gì đến vậy.
—–
Y Trạm ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, nói có chút ngập ngừng:
“Em…em nghĩ chúng ta tạm thời là bạn đã.” Tức là anh không bị từ chối, mà là có cơ hội theo đuổi.
” Em là một minh tinh, nên không thể để lọt tin tức gì ra ngoài rất ảnh hưởng tới sự nghiệp của em.”
Tạ Địch Phi vội vàng cam đoan: “Tất nhiên anh hiểu.”
Y Trạm cười khẽ, “Vậy anh có muốn di dạo chút không, và đi qua chỗ chợ thức ăn bình dân nữa?”
Tạ Địch Phi tất nhiên vô cùng nguyện ý rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Hai người sóng vai đi cùng nhau, rất đẹp đôi đi.
Hai người cùng đi dạo qua mấy con phố, lúc đầu thì còn chút ngại ngùng lên Y Trạm cũng không lên tiếng.
Sau đó đi tới con phố bán thức ăn, cô mua hai xiên thịt nướng thơm nức, đưa cho anh một xiên.
Còn mình thì bắt đầu há miệng ăn ngồm ngoàm, thật ngon.
Anh nhìn cô ăn đến vui vẻ như vậy, cũng há miệng ăn, quả thật không tồi, rất ngon.
Đi được nửa con phố, hai tay hai người cầm đầy thức ăn và một cốc nước chanh lạnh. Ăn đến no căng. Rất vui….
“Reng reng…” Điện thoại của Tạ Địch Phi vang lên.
“Anh nghe điện thoại đi, em mua thêm một xiên kẹo tròn.” Y Trạm chỉ chỉ cửa hàng bán kẹo bên cạnh.
Tạ Địch Phi gật đầu.
“Alo”
“Tổng giám đốc, ngài có muốn tới bữa tiệc không?”
“Không, tôi có lịch khác rồi, tẹo nữa tới đón tôi, địa chỉ….”
Nói xong anh cúp máy.
Thật sự anh rất muốn tuyên bố luôn trước toàn thể thế giới rằng tôi đang theo đuổi cô ấy, tương lai chúng tôi sẽ là một đôi. Nhưng cô ấy còn quá trẻ, lại là một minh tinh nên sự nghiệp của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng.
Anh yêu cô nên anh tôn trọng cô, sẽ bên cạnh cô giúp đỡ cô tiến lên, bay cao bay xa hơn…
Anh nhìn Y Trạm đang lựa một cây kẹo khác. Anh mỉm cười, chưa bao giờ anh cảm thấy mình rất đủ đầy và vui vẻ đến vậy.
“Em chọn cây này đi.”
“Anh thích vị này sao?”
“Anh không thích ăn kẹo, em ăn hết đi.”
Hai người cười nói sóng vai đi trên đường. Cảm giác thật tuyệt vời.
Y Trạm cảm thấy căng bụng rồi, rất hạnh phúc.
Cô liếc sang người bên cạnh, thì bất chợt gặp ánh mắt anh. Hóa ra anh vẫn đang nhìn cô. Một đôi mắt tràn đầy ấm áp cưng chiều và che chở. Cô cười rồi nhìn về phía trước.
Anh rất tốt, cảm giác bây giờ lại rất chân thật.
“Anh goi xe rồi, tẹo nữa chúng ta lên xe anh đưa em về, anh nghĩ em đã rất mệt rồi, nên nghỉ ngơi vì chắc hẳn lịch trình của em rất dày đi.” Nhìn thâm quầng nhàn nhạt dưới mắt cô, anh chỉ muốn lấy tay mình xoa mất màu đó đi. Anh rât muốn có nhiều thời gian ở bên cô, nhưng cô cũng rất mệt. Để cô về nghỉ ngơi.
Y Trạm gật đầu, mồm thì vẫn đang ngậm viên kẹo ngọt ngào.
— —
Về tới phòng, Y Trạm ngã lên giường, sao giờ lại cảm giác như trong mơ vậy.
Cô cười “ha ha” đầy ngốc nghếch.
Một lúc sau cô mới tiến tới tủ lấy bộ quần áo ở nhà đi vào phòng tắm tắm rửa…
Ở bên kia Tạ Địch Phi về tới phòng thì ngồi trên chiếc ghế to, định lấy thuốc lá hút, nhưng lại nghĩ tới ai đó. ANh liền ném điếu thuốc vào thùng rác.
Anh sẽ theo đuổi cô, bằng được thì thôi. CHỉ là anh lại muốn nhìn thấy cô rồi. Anh ngả người ra ghế, cũng tự nở nụ cười với bản thân mình.
Anh muốn đi tắm cho tinh thần minh mẫn hơi, bây giờ anh đang không giống bản thân mình rồi.
— —–
“Em đang làm gì?” Tạ Địch Phi gửi tin nhắn
Y Trạm vừa ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc cho khôm nghe thấy chuông điện thoại báo tin nhắn.
Y Trạm cầm điện thoại lên, nhìn người gửi tin nhắn là Tạ Địch Phi, cười khẽ: “Em đang lau tóc.”
“Um. Em mệt không?”
“Không, em không mệt, em cảm thấy rất vui.”
“Anh cũng vậy.” Rồi một lúc sau lai có tin nhắn tiếp. “Em nghỉ sớm đi, ngày mai chắc hẳn em sẽ rất bận rộn.”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon.”
“Chúc em ngủ ngon. Mong luôn được bên em.”
Mặt Y Trạm nóng lên, “Mong luôn được bên em”, thật là ngọt quá đi. Y Trạm cười khẽ, rồi cầm khăn bông lau tóc tiếp, hát vu vơ vài câu. Giờ mới thấy Y Trạm giống với tuổi trẻ hiện tại của cô.
—-
Tạ Địch Phi cảm thấy thật bất ngờ không ngờ anh cũng có thể nhắn những câu chữ sến như vậy. Tay anh cầm ly rượu lên nhâm nhi, nhìn hình ảnh đang chiếu bộ phim mà Y Trạm thủ vai, hình cảnh nữ hiệp khách, đầy tàn ác, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng lương thiện.
Bên kia Y Trạm đã vùi trong chăn thở từng nhịp đều đặn.
Một giấc ngủ ngon.