Đọc truyện Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên – Chương 70
Diễn viên cúi chào cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm, khán giả nhiệt tình cổ vũ, ba phút sau, đạo diễn phải ra tới lần thứ hai nói lời cảm tạ.
So với dự đoán, diễn xuất còn thành công hơn, rất nhiều người không lập tức rời sân, vẫn đắm chìm trong nội dung kịch bản.
Ở phía sau sân khấu, Y Trạm đang tháo trang sức, Lâm Phỉ và Từ Tố tìm qua, theo sau còn có Tạ Địch Phi đang cầm bó hoa.
“Chúc mừng em, so với anh nghĩ, thì còn giỏi hơn nhiều.” Tạ Địch Phi tặng hoa cho Y Trạm.
“Cảm ơn.” Y Trạm nhận hoa nói.
Tuy đối với những lời khen ngợi cô đã sớm không còn cảm giác, nhưng lại từ miệng đối phương nói ra, mà giọng nói lại rất nghiêm túc, khiến mặt cô liền nóng lên.
Trình độ học vấn của cô không cao, quản lí tài chính tài sản cũng không am hiểu, luôn cảm thấy quá phiền phức, không bằng diễn xuất luôn trực tiếp, tóm lại mỗi người có một khả năng riêng đi.
Đời trước cô cũng tham gia kinh doanh bất động sản và nhà hàng, cũng được lời một khoản, nhưng phần nhiều do đối tác quản lí.
Mỗi lần Y Trạm thấy Tạ Địch Phi xem thị trường chứng khoán, tuy không hiểu, nhưng cảm giác Tạ tiên sinh rất lợi hại, người đàn ông này không chỉ đẹp trai, lại rất có đầu óc, nhưng cực kì khiêm tốn.
Là loại hình cô chưa từng gặp.
Như thế nào nhỉ, ở trước mặt anh, cô sẽ tự nhiên nói năng ôn nhu nhỏ nhẹ, khí chất của anh ảnh hưởng đến người chung quanh.
Nói đi nói lại thì, kỳ thực ban đầu Thẩm Từ Chiêu thành tích học tập cũng không tồi, sau khi tốt nghiệp trung học, đứng vị trí trong tốp ba trăm, toàn thành phố có hơn mười bạn thí sinh.
Lên cao trung, thành tích của Thẩm Từ Chiêu đứng thứ sáu mươi, trên một ngàn rưỡi người, nhưng sau đó cô vẫn phiền não, vì sao cô đã cố gắng như vậy mà vẫn có nhiều người ưu tú hơn.
Không thể trở thành người giỏi nhất.
Nếu như thi không được đứng nhất, không có thư thông báo đỗ đại học cùng học bổng, sau này đi học không có tiền e là không lạc quan.
Hoan cảnh lớn lên khiến cô lo nghĩ nhiều hơn các bạn khác.
Thẩm Từ Chiêu khi đó, sau khi học xong ở trường, liền chạy khắp nơi làm thêm, sau đó có người nói cô xinh đẹp như vậy sao không đi làm người mẫu, tiền kiếm được sẽ nhiều hơn.
Y Trạm liền tham gia phỏng vấn làm người mẫu cho một tạp chí, sau đó có người bạn là nhiếp ảnh gia, trời xui đất khiến mà cô lại tới đoàn kịch làm nhân viên hậu trường, khi đó cô chỉ nghĩ là học hỏi được thêm và có thể tích cóp thêm ít tiền.
Sau đó xảy ra chuyện, tốt nghiệp trung học xong cô không thể tiếp tục học lên đại học, mà lại từ hậu trường chuyển đến trước ống kính, tham gia vào vòng giải trí.
Con đường này cô vừa đi cũng là mười năm, không ai đứng ở sau lưng để cô dựa vào, cho nên cô cũng chưa bao giờ quay đầu lại xem, mà chỉ có thể nhìn thẳng và tiến về phía trước.
May mắn là, công việc này, so với nhiều người cô làm khá tốt.
Cuộc sống, là nhiều khi không có lựa chọn, con người chỉ có thể vứt bỏ thành kiến tranh thủ làm việc tốt nhất, như thế mới có thể sống tốt hơn.
An Bác Dung thong dong tới chậm, anh đương nhiên biết Tạ Địch Phi, nhưng mà cũng chỉ là đã từng thấy qua, hai người không tính là quen.
Vốn hai người không có giao thiệp, nhưng trong tay đối phương mang hoa, đâm vào mắt anh.
Tên này, chắc chắn rắp tâm bất lương với Y Trạm! Hơn nữa người có tâm cơ sâu như thế đang cầm hoa tới! Sao anh lại không nghĩ đến tặng hoa chứ!
Mặc dù An Bác Dung không thiếu bầu bạn, nhưng phần lớn là anh tỏ vẻ có hảo cảm, với cả đều là họ chủ động dán vào.
Cho nên… Anh chưa bao giờ theo đuổi con gái, hoặc là kinh nghiệm lấy lòng con gái, anh thấy, chỉ cần tặng đồ thì phái nữ sẽ vui vẻ.
Đó là tác phong nhất quán của anh, mà cũng rất hiệu quả.
Cho nên anh mới nghĩ tặng cho Y Trạm cái gì đó.
Uống một bụng nước biển, anh tức giận, thiếu chút nữa là muốn ra tay đánh người.
Nửa đường An Bác Dung gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý mang một bó hoa to tới, sao anh có thể kém tên kia chứ.
Anh cũng muốn tặng hoa!
Trợ lý rất nhanh chóng, ngay lập tức đi tới cửa hàng hoa, vốn định nghe theo ông chủ mua 999 bông hồng, nhưng bó lớn như thế phải mấy người ôm, nghĩ lại hẳn ông chủ không rõ tình huống, cho nên trợ lý liền quyết lấy 199 bông, cũng là một bó hoa rất lớn rồi.
An Bác Dung ôm hoa, tràn đầy trước ngực.
An Bác Dung ôm bó hoa hồng rực tiến vào, trong nháy mắt cả hậu trường liền nhìn anh.
Đàn ông anh tuấn, bó hoa lửa đỏ, kiều diễm như thế, rất khó để mọi người không chú ý.
“Tặng em.” An Bác Dung đưa bó hoa ra phía trước.
Y Trạm giật mình, sao lại khoa trương thế này.
Cô rất muốn làm bộ như không quen biết đối phương…
Thảo nảo mà hôm nay ngồi an tĩnh như thế, hoá ra là chờ đến sau đó phóng đại chiêu,… Cô thật sự muốn ném cả người và hoa ra ngoài…
Thấy Y Trạm chậm chạp không nhận, An Bác Dung xong nói: “Sao em nhận hoa anh ta tặng, mà lại không nhận hoa anh tặng.”
Biểu hiện trên mặt có vài phần miễn cưỡng cùng mất mát, cố gắng cười.
Khoé môi Tạ Địch Phi nhếch lên.
Y Trạm: “…..”
Có thể giống nhau sao? Tạ Địch Phi là tặng bó hoa vừa vặn, bên trong là mấy bông hồng cam champagne, xung quanh là một vòng hoa trắng nhỏ tí như những ngôi sao, bên ngoài bọc một lớp giấy màu xanh, tinh hoa thanh nhắc khiến người nhìn thoải mái.
Còn An Bác Dung tặng một bó hoa to lửa đỏ, chút khiến người khác đau mắt, chắc là do xem phim thần tượng nhiều.
Dù sao trước nhiều người như vậy, Y Trạm không thể làm mất mặt An Bác Dung, và cũng không muốn gây sự chú ý: “Cảm ơn An tổng, ngài để ở một bên đi.”
An Bác Dung đem bó hoa để ở một bên, sắc mặt liền tốt hơn một chút: “Chúc em diễn xuất thành công, mời cả Từ đạo diễn cùng Lâm Phỉ ăn mừng thôi.”
An Bác Dung cũng học thông minh hơn, biết nếu anh chỉ mời Y Trạm hai người ăn cơm, chắc chắn đối phương sẽ không đi, cho nên tuy không cam lòng, tăng thêm hai cái bóng đèn, nhưng cố ý bài trừ một người khác ở đây.
Y Trạm do dự một chút, quay đầu nhìn Tạ Địch Phi.
Tan Địch Phi cười cười, tuy bị xa lánh nhưng một phần cũng không để bụng.
“Anh phải trở về xem Snow và Nanh Vuốt, em đi ăn cơm với mọi người đi, vậy anh đi trước nhé, gặp lại sau.”
Lời ngầm: Anh đi về chờ em.
“Vâng.” Y Trạm gật đầu.
Lâm Phỉ ngửi thấy mùi thuốc súng, nhìn Tạ Địch Phi xoay người rời đi, còn có mặt An Bác Dung hả hê được như ý, cô nghĩ chắc An công tử còn chưa biết, Y Trạm và Tạ Địch Phi là hàng xóm, mỗi ngày hai người đều gặp nhau, Tạ Địch Phi còn nuôi chó giúp Y Trạm…
Tuy hai người đương sự không cảm thấy gì khác lạ, nhưng cô thân là một người đứng xem, luôn cảm thấy hai người quá thân thiết, sớm vượt qua quan hệ hàng xóm thông thường.
Nghĩ đến chút chuyện ngày trước của An Bác Dung, Lâm Phỉ quyết định tạm thời không nói cho An Bác Dung biết, cứ để anh ta đắc ta thêm nữa đi.
Cô muốn chọn thời cơ tốt nhất, để cho đối phương một kích trí mạng.
Ai bảo trời sinh phụ nữ đã thù dai.
Hôm nay Tạ Địch Phi không bảo lái xe đưa tới, mà là anh tự lái xe tới, đến bãi đậu xe, anh bất ngờ thấy một người.
Mộ Thần đã đợi một lúc lâu, anh đang nghĩ chắc đối phương sẽ không tới, vừa do dự định đi, cuối cùng người ấy cũng tới.
Bây giờ cách thời gian kết thúc khoảng bốn mươi phút, cho nên trên bãi đỗ xe rất trống trải, cũng không có người nào, anh liếc mắt liền thấy được đối phương, trong lòng anh ngẩn ra.
“Tạ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, thật đúng dịp a.” Mộ Thần cười chào hỏi.
“Phải, thật khéo.” Thanh âm Tạ Địch Phi nhàn nhạt.
“Xe của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi đã gọi điện cho trợ lý, nhưng không biết vì sao cậu ta lại chậm chạp chưa đến.”
“Như thế sao.” Thanh âm Tạ Địch Phi không có gì thay đổi, mở cửa xe ngồi lên.
Phản ứng của đối phương rất bình ổn, Mộ Thần hoàn toàn không phân tích được đối phương đang nghĩ gì, nhưng việc đã đến nước này, bất luận thế nào anh cũng phải thử một lần.
Ít nhất cho tới giờ, đối phương không hề có biểu hiện phản cảm với anh, anh nghĩ, chắc hẳn trời sinh đối phương tương đối lạnh lùng…
“Tạ tiên sinh, ngài có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường không? Tôi là đồng nghiệp với Y Trạm, tuy tôi biết thế này rất đường đột, nhưng xe của tôi…”
Con ngươi đen thẫm của Tạ Địch Phi nghiêm túc nhìn chăm chú vào Mộ Thần, tim Mộ Thần đập chậm một phách, nói thế nào nhỉ…
Ánh mắt của đối phương khiến Mộ Thần như bị vạch trần hết thảy.
“Có thể.” Tạ Địch Phi phun ra hai chữ, vô cùng ngắn gọn.
Nếu như trước đây, anh sẽ không bao giờ đồng ý, anh không muốn dính vào phiền toái không cần thiết, nhưng mà đối phương vừa nhắc tới Y Trạm.
Y Trạm sẽ ăn cơm cùng An Bác Dung, đột nhiên anh cũng không muốn nhanh trở về nhà, mặc dù biết hai người không trở thành gì của nhau, ăn cùng hai người còn có người khác nữa, nhưng tâm trạng của anh vẫn có chút không tốt.
Mộ Thần không nghĩ đối phương sẽ đồng ý, anh dửng sốt mấy giây mới phản ứng kịp, sau đó cửa xe ngồi vào, trong lòng liền thở phào.
Nhà trọ của Mộ Thần rất gần, lái xe chỉ tầm mười phút là đến, hơn nữa không phải giờ cao điểm, kỳ thực là chưa đến mười phút.
Xe dừng lại.
Mộ Thần quay đầu cười hỏi: “Tạ tiên sinh muốn lên ngồi một chút uống cốc nước không? Hôm nay rất cảm ơn anh.”
“Không cần.” Thanh âm nhàn nhạt, Tạ Địch Phi còn lộ ra chút tự phụ.
Mộ Thần ngồi trong xe không nhúc nhích, mấy giây sau, rốt cục hạ quyết tâm.
Tạ Địch Phi cảm giác được có cánh tay đặt lên đùi mình, sau đó dời lên trên một chút.
Anh nhíu mày, một tay giữ chặt không cho tay kia làm loạn.
Hết chương 42.