Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 10


Đọc truyện Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên – Chương 10

Tầm mắt của bảo vệ an ninh tòa nhà đã nhìn về bên này vài lần, nếu không cô vẫn sẽ tiếp tục đi lại ở chỗ đó, đoán chừng sẽ có người muốn đi đến gặp cô giao lưu tâm sự mất ….

Mà cô cũng đã lục tung tất cả các tư liệu sẵn có nhưng không có một người nào có thể giúp cô đi vào trong.

Toàn bộ thiết bị giám sát được lắp đặt màn hình màu, sử dụng hệ thống quản lý tiên tiến nhất của nước Đức, hệ thống điều khiển tự động tòa nhà lắp đặt của nước Mỹ cùng với hệ thống chống trộm báo cảnh sát, hệ thống đọc thẻ gác cổng tự động của Singapore, hệ thống tuần tra điện tử tự động lắp đặt của nước Mỹ.

Toàn bộ hệ thống an ninh tuần tra liên tục hai tư trên hai tư.

Lắp đặt đủ loại thiết bị, có thể nói tiểu khu này nếu chẳng may có con muỗi nào bay vào thì chỉ còn thiếu mỗi việc xét xem nó là giống đực hay giống cái nữa thôi.

Bàn tay Y Trạm xoa xoa nơi đầu gối hơi tê dại, cô hiểu rất rõ an ninh của khu chung cư này nghiêm ngặt đến mức nào, bất kỳ một phóng viên muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng tìm cách lẻn vào được, nhưng mà cô cũng không ngờ được rằng sẽ có ngày bản thân phải đứng bên ngoài tìm đủ mọi cách để có thể đi vào trong …

Cô không có người thân, mối quan hệ với người quản lý trước cũng không tệ, bạn bè trong giới giải trí cũng không phải không có, nhưng mà …

Cuộc sống liên tục có những thay đổi, nếu như một người bị qua đời ngoài ý muốn, sau một khoảng thời gian bỗng dưng có một người xa lạ từ đâu nhảy ra kêu gào: Tôi chính là người đã chết kia!

Cô suy đoán mọi người sẽ cho rằng đầu óc của người đang kêu gào chắc chắn có vấn đề, đồng thời sẽ không thèm so đo tính toán mà trực tiếp gọi điện cho bệnh viện số tám của thành phố.

Bệnh viện số tám của thành phố có khoa thần kinh rất nổi tiếng.

Nghĩ vậy, Y Trạm quyết định sẽ cất giấu bí mật này thật tốt.

Mà hiện tại, trước khi Y Trạm rời đi để tránh khỏi tầm mắt quan sát đầy nhiệt tình của bảo vệ khu chung cư.

Cô chỉ mới vừa quay đầu lại, không ngờ lại nhìn Nanh Vuốt.

Nanh Vuốt là chú chó Thẩm Từ Chiêu nuôi ở kiếp trước, do cô bất ngờ nhặt được, lúc đó chú chó nhỏ chưa được hai tháng, đôi mắt nhỏ tròn vo vô cùng đáng yêu, Y Trạm chỉ cần cho nó ăn sữa tươi là chú chó nhỏ vẫy đuôi đi theo cô, thấy vậy Y Trạm lập tức bế nó về nhà nuôi.

Mãi đến sau này, chú chó nhỏ càng ngày càng lớn thì Y Trạm mới biết Nanh Vuốt là một con Hắc Bối, lại còn thuộc dòng thuần chủng, lúc nó còn nhỏ thường hay rúc đầu vào lòng cô nũng nịu, chỉ trong chớp mắt khi nó đứng lên đã vượt qua một mét, nhìn rất oai phong lẫm liệt.

Hắc Bối là chủng loại cảnh khuyển, thông minh uy vũ. Lượng vận động cũng rất lớn, mỗi lần Y Trạm phải đi quay phim không ở nhà sẽ mời một người đến chăm sóc cho nó.

“Nanh vuốt.”

Hắc Bối nghe được có tiếng người gọi, do dự trong giây lát, sau đó vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng đang được người khác đeo vào cổ.

Y Trạm vuốt bộ lông trên thân chú chó: “Nanh vuốt, chị nhớ em muốn chết.”


Hắc Bối chạy quanh người Y Trạm một vòng rồi nhanh chóng nhào lên cơ thể của cô, con vật khổng lồ “Ô ô” làm nũng …

Cô nuôi Hắc Bối từ nhỏ đến lớn đều thích làm nũng, không hề chú ý đến thân thể to lớn của chính nó.

Một lúc sau, Y Trạm mới nhận ra được một điều, Nanh Vuốt nhận ra linh hồn của cô? Nhưng cô cũng không hề suy nghĩ quá nhiều mà trong lòng cô hiện giờ vô cùng cao hứng

Đúng lúc này, người đang trông Nanh Vuốt đi đến, hướng về phía Y Trạm nói lời xin lỗi và muốn đem chú chó lôi đi, nhưng không hiểu sao Hắc Bối không phối hợp nhất định không chịu đi.

Y Trạm mở miệng đề nghị: “Không bằng giao chú chó này lại cho tôi đi.”

“Cái này không thể được.”

Dường như Nanh Vuốt cảm nhận thấy có gì không ổn nên nhất định muốn đi theo Y Trạm, người chăm sóc không thể làm gì khác hơn đành phải báo tin cho người đại diện của Thẩm Từ Chiêu.

Nửa tiếng sau, Vương Ngọc chạy đến.

Y Trạm không ngờ sẽ gặp lại người đại diện cũ của cô trong hoàn cảnh này.

Vương Ngọc hoài nghi quan sát Y Trạm.

“Cái này, là do trước kia tôi có cùng nó chơi đùa, Nanh Vuốt biết tôi mà.” Dù sao nó còn muốn theo cô kia mà, chú chó sẽ không có gì phản đối.

Mặc dù cô gái trẻ đang đứng trước mặt rất xa lạ, nhưng lâu lắm rồi Nanh Vuốt không có vui vẻ như thế này, mỗi lần được dắt đi dạo xong, từ thang máy đi ra đều không muốn quay vào nhà, bộ dáng giống như là đang đợi chủ nhân quay về.

Cả ngày đều biểu hiện nản lòng, dáng vẻ không vui.

“Chị yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.” Y Trạm tiếp tục nói thêm.

Theo tình hình hiện nay, bất kể là ai cũng không thể kéo nổi Hắc Bối đi, dù sao cân nặng của chú chó này cũng phải tám mươi cân, bản thân nó cũng rất mạnh nên không thể dùng sức mạnh để xử lý tình huống.

Mà nó nhất định muốn đi theo cô gái này, hết cách rồi, Vương Ngọc không thể làm gì khác hơn dành nói với người chăm sóc lên trên phòng lấy toàn bộ thức ăn cho chó xuống đưa cho Y Trạm.

Đồng thời, Vương Ngọc trực tiếp lái xe đưa Y Trạm và Nanh Vuốt về đến tận nơi, tận mắt chứng kiến nơi ở của cô gái này bao gồm biệt thự và sân vườn, gia cảnh cũng không tệ. Lúc này, Vương Ngọc mới thấy yên tam rời đi.

Đây là Y Trạm muốn nuôi chó, cô phải cố gắng thay người đã khuất chăm sóc nó thật tốt.


Lúc Y Trạm dắt theo Nanh Vuốt đi vào trong nhà, nhìn thấy hai mẹ con Y Lan Khê và Mộ Vũ Trạch đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.

Bạch Bình nhìn thấy một con chó lớn như vậy, hét lên một tiếng.

“Mau chóng đuổi con chó này ra ngoài, trông nó thật hung dữ lại còn dơ bẩn, sẽ không cắn người đấy chứ!”

“Đây là con chó của một người bạn, tạm thời tôi sẽ nuôi nó một thời gian, chú chó này rất nghe lời, hơn nữa nó cũng đã được tiêm phòng cẩn thận.”

Bạch Bình cảm thấy ghê sợ bịt mũi: “Sao con không giống như Lan Khê, nuôi một sủng vật nhỏ nhắn đáng yêu một chút hay sao?”

Theo thói quen Bạch Bình nói những câu đả kích Y Trạm để nâng cao con gái của bà ta, không buông tha bất cứ cơ hội nào.

Từ bỏ nuôi chó sao? Thật xin lỗi, Y Trạm suy nghĩ một chút, điều cô yêu thích nhất vẫn là nuôi chó của mình.

“Tiểu Trạm, em nhanh bảo con chó này ngồi xuống.” Mộ Vũ Trạch nhìn sắc mặt bạn gái anh ta thay đổi, vội vàng mở miệng.

Y Trạm vuốt ve bộ lông của Nanh Vuốt làm cho trở nên hoạt bát hơn, sau đó ngay trước mặt một đám người … chạy một vòng.

Bạch Bình có chút sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau tránh né: “Y Trạm, thế nào mà con chó này lại không chịu nghe lời?”

“A, thường thường loài chó này có thói quen đứng, mà mọi người lại bắt nó phải ngồi xuống, cho nên nó không vui.”

Y Lan Khê liếc mắt nhìn: “Dù sao cũng chỉ là một con chó, nghe không hiểu tiếng người.”

Y Trạm cười một cái: “Đúng vậy, cho nên em đây chưa bao giờ tính toán gì với nó cả.”

Nanh Vuốt: “Ô ô” hai tiếng tỏ vẻ kháng nghị! Chó cũng có quyền lợi của loài chó!

Y Trạm vuốt ve bộ lông của Nanh Vuốt trấn an: “Chị chỉ nói tùy tiện một chút, mà em lại không hiểu tiếng người, vậy thì nghĩa là … Chị không nói chuyện cùng em.”

“Thái độ này của con là thế nào? Dì phải nói cho cha con biết mới được.” Bạch Bình nghe ra trong câu nói của Y Trạm như muốn ám chỉ điều gì đó, rốt cuộc không nhịn được nữa đứng phắt dậy.

Trái lại, giọng nói của Y Trạm vẫn lạnh nhạt: “Dì Bạch, dì nên tao nhã lại một chút đi, như vậy cha tôi mới có thể thích dì hơn một chút.”


Mộ Vũ Trạch nhíu mày: “Y Trạm, em lại dám dùng thái độ này để nói chuyện cùng với người lớn trong nhà hay sao?”

“Em đây tài hèn sức mọn, hà cớ gì phải tính toán đến thế?”

Trên cõi đời này mặc dù có người nên bị ăn mắng, nhưng cũng có người không đáng để mình phải dùng hết tâm sức ra mà đối đãi.

Nói đến cùng rồi, Y Trạm dắt mang theo Hắc Bối đi ra ngoài tản bộ, ném lại cả một đám người phía sau lưng.

Hai mẹ con Y Lan Khê không hiểu thế nào, Bạch Bình mở miệng hỏi: “Y Trạm vừa mới nói cái gì? Không phải là con bé đang chửi chúng ta đấy chứ?”

Mộ Vũ Trạch phản ứng lại: “Không có …. Không có gì.”

Đương nhiên là anh hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Y Trạm.

Những lần trước, chỉ cần anh đứng ra lên tiếng ngăn lại thì Y Trạm sẽ dừng lại, gương mặt phừng phừng tức giận rồi bỏ đi. Nhưng mới vừa rồi, anh nhận ra bản thân cũng đã bị cô xếp vào cùng phe đối lập.

Những lời nói vừa nãy ám chỉ nhiều đối tượng, đương nhiên cũng bao gồm cả anh trong đó.

Toát ra từ đôi mắt của Y Trạm tất cả đều là ý lạnh, anh không còn là một người đặc biệt trong lòng cô nữa rồi …

Bỗng dưng, trong lòng Mộ Vũ Trạch cảm thấy có chút mất mát.

Y Trạm đẩy cửa ra, phát hiện thấy trong phòng thu âm đã có người đến.

Y Lan Khê đang xem phim điện ảnh, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, chẳng lẽ, diễn viên chính là cô ta….

Chẳng qua vừa hay Y Tram lại biết nguyên nhân, ở kiếp trước cô đã nhận đóng diễn viên chính bộ phim điện ảnh ‘Sóng ngầm’, tạo hình của vai diễn này vô cùng phù hợp với cô, không may cô lại xảy ra tai nạn giao thông bị qua đời. Đương nhiên, đạo diễn đoàn làm phim phải tìm kiếm diễn viên khác thay thế.

Y Lan Khê lại được mệnh danh là ‘Tiểu Thẩm Từ Chiêu’, cũng là một trong những đối tượng được đạo diễn đoàn làm phim cân nhắc.

Y Trạm lại nhớ đến ở kiếp trước, lúc Y Lan Khê đối mặt với truyền thông khi liên quan đến việc được mệnh danh là ‘Tiểu Thẩm Từ Chiêu’ có ý kiến gì không, lúc đó vẻ mặt của Y Lan Khê tỏ ra khó xử và cảm thấy uất ức nói: Mặc dù ảnh hậu Thẩm là thần tượng của cô nhưng cô không hề cố ý bắt chước, điều cô muốn làm chỉ là vì niềm đam mê của bản thân, hy vọng mọi người có thể nhận ra sự khác nhau.

Thì ra đây chính là muốn làm vì niềm đam mê của bản thân … Linh hồn chính chủ đang ẩn núp trong cơ thể khác, chính là Y Trạm đứng ở chỗ này ngũ vị tạp trần.

Y Trạm cảm giác bản thân không được tự nhiên cho lắm, giống như đang xâm phạm trái phép.

Lúc đầu, vì cô muốn thoát khỏi vẻ bề ngoài cũng như hạn chế bộc lộ khí chất, không biết đã phải từ bỏ bao nhiêu bản lĩnh cũng như thực lực, vậy mà lại còn có người cố tình bước chân vào vòng tròn đó, phá hỏng kế hoạch được vạch ra …

Y Trạm nhìn thấy vậy vội vàng khép cánh cửa phòng thu âm lại, cuối cùng không nói câu nào mà bỏ đi.

Cô thấy không cần thiết phải để cho người khác nhắc nhở.


Hàng ngày Y Trạm đều dắt theo Nanh Vuốt đi dạo quanh khu biệt thự, hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có, chẳng qua là bộ phim ‘Cây Trâm Phượng’ giành được nhiều thắng lợi lớn, đại khái cô lại bắt đầu bận rộn, có kỳ hạn nửa tháng để tuyên truyền.

Nghĩ đến việc có thể không có nhiều thời gian quan tâm đến Nanh Vuốt, cho nên Y Trạm quyết định mang chú chó này về nhà, không ngờ lại gặp ngay Mộ Vũ Trạch.

Mộ Vũ Trạch suy nghĩ một chút, chủ động nói: “Tiểu Trạm, em không nên để con chó này ở lại nhà, sợ rằng lúc em không có ở đây nó sẽ cắn người.”

Y Trạm nghiêm túc lắc đầu một cái: “Nanh Vuốt đối xử với người ngoài rất hiền hòa, điều em lo lắng hơn chính là sợ nó bị người ta cắn lại.”

Mộ Vũ Trạch: “…..”

Nói gì vậy.

Dần dần Mộ Vũ Trạch thăm dò tính cách Y Trạm thông qua phương thức nói chuyện, cũng vẫn như trước đây không còn che giấu điều gì.

Nhưng mà bây giờ lại khiến cho người đối diện không biết nói thế nào để phản bác lại.

Y Trạm đưa Nanh Vuốt về đến nhà thì nhận được điện thoại, quản lý chung của đoàn làm phim yêu cầu cô cung cấp số đo cơ thể cho trợ lý thiết kế trang phục, để bên kia chuẩn bị trang phục đóng phim thật tốt.

Dù sao cũng là bộ phim nói về thời quốc dân, không cần thiết phải đo chính xác theo yêu cầu, chỉ cần có số đo cơ bản là được.

Y Trạm nằm ở trên giường soạn nội dung tin nhắn, sau đó nhấn nút gửi đi.

Hoàn tất quá trình, Y Trạm lại muốn nằm nghỉ ngơi một lát, khoảng hai phút sau, điện thoại di đông phát ra tiếng nhạc thông báo có cuộc gọi đến.

Hiển thị cuộc gọi đến: Triệu Tư Niên.

Sao anh ta lại gọi điện thoại đến vào giờ này kia chứ?

Y Trạm yên lặng ấn nút chờ cuộc gọi, sau đó mở phần thư mục tin nhắn xem lại tin nhắn mà cô vừa gửi đi.

Nội dung: “Ba vòng 36, 24, 38, chiều cao 168, cân nặng 43 kg, anh dựa theo thông tin này mà làm thôi.”

Người nhận tin: Triệu Tư Niên.

Thời gian: 21:53 phút

Y Trạm: “……”

Cô có thể thu hồi lại tin nhắn được nữa không …. Một đồng cho một tin nhắn? Cô nguyện ý bỏ ra một trăm đồng để rút được tin nhắn về.

Đúng là, đọc đi đọc lại cô càng cảm thấy giống như một ám hiệu: Anh có thấy hài lòng, có thấy thỏa mãn hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.