Đọc truyện Diễn Viên Đa Năng – Chương 9: Ai có quyền ra lệnh?
-Ối! Tờ bướm gì trong hộc bàn của tớ thế này?
Mạn Mạn vừa ngồi xuống đã reo lên. Tôi cũng kiểm tra ngăn bàn của mình. Có một tờ quảng cáo
-Trời đất quỷ thần… “Quá Mèo Đen, một địa điểm giải trí lý tưởng cho
các bạn trẻ…” Mình nhớ không lầm thì nó là quán bar mà, phát tờ rơi giới thiệu quán bar trong trường cấp 3 á? Chẳng còn ra thể thống gì!
Mạn Mạn xé toẹt tờ giấy ra làm đôi rồi làm tư sau đó ném trở vô hộc bàn.
-Ế nè nè Sao Ly! Sao bồ không làm theo tui đi! Có gì đâu mà đọc!
Tôi lơ đãng nói
-À… mình thấy cách bài trí của quán này hay đó chứ… không biết nó nằm ở đường nào ha…
Tơi lật mặt sau tìm cái địa chỉ in nổi bên góc trái. Chỉ vừa đọc xong thì Mạn Mạn giật phắt lại
-Bộ định tới hả? Nói cho bồ hay, những nơi như thế này rất là nguy
hiểm đối với tuổi chúng mình, ở đó ẩn chứa nhiều tệ nạn xã hội, hành
tung của chúng phức tạp không đoán trước được. Bài báo số ra vừa rồi đã
đăng tin….
Mạn Mạn lại bắt đầu nói không ngưng nghỉ. Cô lôi tư vô số bằng chúng
để làm rõ giả thuyết của mình. Nào là một vụ giết người đẫm máu trong
quán bar, đường dây mua bán ma túy sử dụng quán bar làm nơi giao hàng…
Tất tần tật những tin tức từ năm rồi, tháng trước đến mới ngày hôm qua…
Sao bạn ấy nhớ hay thế nhỉ?
Tôi ngồi đó ráng nuốt nước bọt để nghe. Mỹ Lạc đang im lặng đọc báo
nãy giờ cũng ngước mặt lên ra hiệu cho tôi chặn họng Mạn Mạn lại nhưng
may thay, lúc ấy cô San bước vào lớp. Dù muốn hay không Mạn Mạn cũng
phải ngưng bài diễn văn hết sức trôi chảy của mình.
-Ê Sao Ly… tối qua mấy giờ anh bồ về?
-Một giờ sáng…
-Ố ồ, thế… trạng thái lúc về thế nào?
-Lạ lùng!
-Hở? Là sao?
-Tớ chẳng biết nữa… nhưng mà thôi, bồ chớ có hỏi nữa, tớ đã nói là giữa họ không có gì đặc biệt mà…
Hôm nay tâm trạng cô giáo hình như không được vui. Cô chẳng thêm vào
cái ví dụ dí dỏm nào cho bài giảng của mình. Mặt cô cứ hầm hầm nhìn lên
bảng rồi lại nhìn cuốn sách cuối cùng thì nhìn học sinh. Có vài ba lần
ánh mắt cô chạm vào tôi nhưng rất nhanh sau đó cô lờ đi tất cả. Khi tiết học kết thúc cô cũng ôm sách vở ra khỏi lớp rất nhanh, cứ như thể cái
phòng học làm cô thấy khó thở vậy… Giờ giảo lao được nhóm ba đứa chúng
tôi tận dụng xuống thư viện tìm sách. Mạn Mạn xí được một quyển bài văn
mẫu hay và đọc mãi miết. Tôi dạo quanh những kệ sách giải Toán để tìm
xem có cuốn nào hường dẫn các dạng nâng cao trong sách giáo khoa hay
không. Khu vực cho bộ môn toán nằm ở phía cuối khu vực sách học sinh.
Thư viện chia làm 2 phần một cho giáo viên có cửa dành riêng và một cho
học sinh. Chúng tôi không được phép vào xem sách của các thầy cô mà chỉ
lẫn quẫn trong khu của mình. Hai cái thư viện độc lập này được ngăn ra
bởi một bức tường gỗ ván mỏng ọp ẹp. Tôi tựa lưng vào bức tường đó và
nhón chân nhìn lên cao mong tìm được cái gì đó khả quan. Bỗng nhiên một
giọng nói quen thuộc cất lên từ sau tấm gỗ:
-Được rồi San à… em làm ơn im đi, anh đã nghe câu này lần thứ 100 rồi!
Giọng cô giáo San đáp lại vừa lánh lót vừa cứng rắn.
-Em cứ phải nhắc anh hoài vì rõ ràng anh chẳng tiến bộ hơn!
Ngạn Luật đáp lại vẻ cam chịu
-Anh biết mà, anh đang cố đó chứ!
Cô San thở dài
-Sẽ tốt hơn biết bao nếu anh chịu cho em biết cô bé là ai!
Một sự im lặng kéo dài sau đó. Đến giây thứ 60 anh trai tôi trả lời
-Dĩ nhiên là em gái anh rồi…
Có tiếng cười mỉa mai
-Ồ vậy à? Cứ cho là vậy đi… thế thì vấn đề là anh không hành động đúng với chức trách “làm anh” của mình!
-San à… chúng ta… đừng nói chuyện này nữa có được không?
Anh trai tôi nài nỉ thống thiết nhưng cô San thì vẫn cứng cỏi đáp
-Không! Em nói ra vì em lo cho cô bé chứ không phải lo cho anh… dù
sao thì nó cũng đã xem anh như người anh thực sự và hành xử đúng với vai trò cô em gái rồi. Nhưng anh lại làm trệt hướng cảm xúc của mình… em
nói cho anh hay, Sao Ly cũng sẽ thay đổi nếu anh cư xử kì quặc… Cuối
cùng thì trò chơi “anh-em” của anh sẽ ra sao đây?
Thật tình thì tôi chả hiểu họ đang bàn về vấn đề gì. Giọng cả hai
càng lúc càng nhỏ như sợ ai nghe thấy. Tôi phải áp tai vào tường chăm
chú nghe mới không bị sót chữ nào. Đang nói về anh em tôi thì bỗng nhiên cô San chuyển đề tài
-Còn nữa, anh biết rõ mình là ai mà! Trong hoàn cảnh hiện tại anh không có ý nghĩ sẽ quay về sao?
-Anh không biết, anh chưa suy tính nổi…
-Haizz… hay là anh còn lo cho cô em gái cưng của anh? Thiệt tình, nói tới đây em tức chết được… Anh có chịu nói ra con bé là ai không? Em hỏi anh lần 1000 rồi thì phải!
-Hớ hờ… nếu thế thì cố đến 1001 đi!
Giọng Ngạn Luật nửa thật nửa đùa
-Anh thiệt là… Được rồi, cứ cố giấu đi! Em không tin mình tìm không ra câu trả lời…
-Thôi xin em đó… làm ơn đừng có manh động! Sớm muộn gì em cũng sẽ biết thôi… nhưng anh cầu cho ngày đó đừng bao giờ xảy ra!
-Này… có phải… liên quan đến… “chuyện lớn” không?
-Ha ha… em cứ đùa! Liên quan gì chứ?…AW!
Hình như cô San vừa ngoéo mặt Ngạn Luật một cái làm anh la lên
-Suỵt, nhỏ thôi chứ. Muốn bị để ý à?
-Hớ hờ…. em lôi anh vào cái góc khuất này thì không bị nhìn thấy mới lạ… Bây giờ thì xong chưa? Anh muốn đi ăn cơm!
-Trốn hả? Chưa xong đâu!
Tôi nghe một cái “chụt” như người ta muốt cây kẹo muốt sau đó là tiếng cười khúc khích của cô
-Em dám làm vậy ở nơi công cộng à?
-Chớ sao? Trước sau gì anh cũng là của em mà!
Ngạn Luật cười khẩy
-Uhm… Điều đó chỉ đúng khi anh trở lại thôi… nếu không thì còn lâu em mới có được tôi, tiểu thư kiêu kì ạ!
Giọng nói của anh có vẻ hâm dọa nhưng cô San thì cứ cười khì khì. Sau đó họ đi đâu mất tôi cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ nghe lén hòan hảo của
mình. Trong đầu tôi bây giờ linh tinh những thông tin và những giả định. Vì sao cô ấy cứ hỏi mãi anh hai tôi là ai? Sao cô ấy không chịu tin tôi là em gái của anh chứ? Chẳng lẽ…
Ngạn Luật đã không cho tôi biết cô với anh ràng buộc với nhau bằng
mới quan hệ gì và hình như anh cũng không kể cô nghe điều tương tự về
tôi. Nhưng tại sao? Vì sao họ lại thân thiết nhau đến thế chứ? Cái cách
họ nói chuyện cứ như tôi không là em của anh ấy vậy! Rốt cuộc là chuyện
gì? Ngạn Luật có ý muốn đi đâu khi anh nói “quay về”? Tối qua chẳng phải anh bảo tôi đừng rời xa anh sao, vậy mà bây giờ anh ấy định đi đâu mà
không có tôi à?
Lòng tôi bỗng nhiên nặng trĩu. Ước gì tôi có thể hỏi anh và ép buộc
anh giải thích… Tôi ghét lắm cảm giác sống giữa những điều không biết…!
-Sao Ly à! Em học bài chưa mà nằm ường ra đó thế?
-Chưa… em không thích học…
Ngạn Luật từ trong phòng tắm bước ra, đầu tóc còn rỏ nước
-Ái chà! Ngon quá ta? Công chùa lười học, tắt Ti vi và lên học bài ngay!
Anh hai ra lệnh nhưng tôi cốc cần nghe
-Em nói là em không muốn học mà! Học trong miễn cưỡng sẽ chẳng có hiệu quả đâu!
Chẳng thèm nhắc lại Ngạn Luật đi tới và tắt ti vi đi mất. Tôi bật dậy ngay
-Ớ! Không được tắt!
Anh khoanh tay trước ngực nghiêm mặt
-Ở nhà ai là người lớn hả?
-Anh lớn. Nhưng em cũng lớn rồi
Ngạn Luật trừng mắt giận dữ
-Nếu em biết mình đã lớn thì cư xử như người lớn đi chứ!
-Cái đó anh không cần nhắc!
-Gì? Tại sao anh lại không cần nhắc? Rõ ràng là em vẫn còn trẻ con lắm… em phải biết nghe lời người lớn hơn chứ!
-Em không nghe!
Mặt anh chuyển sang màu đỏ
-Ở ĐÂY AI LÀ ANH HẢ?
Tôi gân cổ cãi quát lại
-ANH ĐỪNG Ỷ ANH NUÔI EM THÌ ANH CÓ THỂ RA LỆNH!
Lúc tôi biết mình đi quá xa thì đã muộn mất rồi. Lời nói đã thốt ra
thì không thu vào được. Anh hai nhìn tôi hoang mang vô cùng. Đó có thể
xem là một sự xúc phạm… Tôi lấy 2 tay bụm miệng lại, nước mắt chực trào
ra… Lại thế nữa rồi, tôi lại hỗn xược với anh một lần nữa. Không biết
nói gì tôi quay đầu chạy vội về phòng lòng cảm thấy hối hận vì đã nói
năng ngu ngốc hết sức. Khi bước lên bật thang cuối cùng thì tôi bị chặn
lại bởi một sức mạnh lớn hơn sức của tôi nhiều lần. Anh hai nắm chặc
cánh tay tôi và lôi ngược lại
-Sao Ly! Khoang đi đã…
Tôi miễn cưỡng dừng chạy chờ nghe một trận mắng mỏ nhưng không, anh
hai chẳng nói gì cả. Anh chỉ dịu dàng lau nước mắt cho tôi thì thầm
-Công chúa mít ướt mà cũng biết cãi vã với anh sao?
Cổ họng tôi nghẹn lại.
-Anh xin lỗi… em đừng khóc nữa mà… Được rồi, anh công nhận là em lớn
rồi và em có thể làm điều mình muốn. Anh sẽ không ra lệnh nữa… em nói
đúng:”Anh không có quyền ra lệnh”
Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh. Ngạn Luật bậm môi và vầng trán
nhăng lại. Mắt anh hiền làm sao! Hít một hơi đầy lòng ngực tôi mới run
rẩy đáp
-Anh có quyền ra lệnh… vì… anh là anh trai của em! Nếu không phải thì…
Tự nhiên tôi lại đặt ra cái giả thuyết “không phải”. Tôi cảm giác anh hai vừa giật mình một cái. Dù rất mất bình tĩnh tôi vẫn cố nói hết câu
-… Nếu không phải thì…. Anh vẫn có quyền ra lệnh…
Ngạn Luật nhìn tôi dò xét thật lâu. Tôi biết mình vừa để lộ một chút
tâm tư trong câu nói đó. Từ hoài nghi anh hai chuyển sang vẻ trầm ngâm
-Thật ra… Sao Ly à… anh không có tư cách để bắt làm làm cái này,
không làm cái kia. Ngược lại em có khả năng yêu cầu anh làm theo ý em…
Tôi lại tiếp tục hả miệng như con ngóc. Anh hai đang nói cái gì thế nhỉ?
-Ý anh là… em cần biết tự đề cao mình hơn nữa… rồi cũng có một ngày em ra lệnh cho người khác!
Hai anh em tôi đứng nhìn nhau một cách ngớ ngẩn.
-Ờ…ừ…à…. Thế tức là nếu bây giờ em yêu cầu anh sẽ làm theo hả?
Sau 2 lần chớp mắt Ngạn Luật cắn môi vẻ đề phòng
-Còn phải xem điều em yêu cầu là gì đã…
Chỉ chờ có vậy tôi hớn hở bảo
-Anh à! Làm tóc cho em nữa nha!
Ngạn Luật nhìn tôi trân trân. Nét mặt không biểu cảm gì cả. Thất vọng tôi làu bàu
-OK…không thì thôi…
Anh hai bỗng bật cười
-Chỉ thế thôi hả? Được rồi… anh đồng ý nhưng với điều kiện em ngoan ngoãn vào học bài!
Bao giờ cũng thế anh ấy luôn đính kèm một điều kiện cho bất cứ việc gì. Ngạn Luật sống theo quan điểm “Có cho có nhận”