Đọc truyện Diễn Viên Đa Năng – Chương 59: Ngạn Luật hóa sói như thế nào?
Trước tiên, tôi xin đính chính rằng mình tên là Liêu Nghị Hàn, cao
1m78, con nhà giàu, đẹp trai, thông minh, học giỏi (== tự tin thấy ớn!).
Ngoài ra, tôi còn là một đấng mày râu tâm sinh lý phát triển bình
thường, đầu óc thời trai trẻ cũng vô cùng trong sáng! (thế về già thì
đen thui à? >,>)
Qúa trình “sói hóa” của tôi có lẽ bắt đầu từ năm 28 tuổi. Năm đó “em
gái” Sao Ly lên lớp 8 và bắt đầu những dấu hiệu của một thiếu nữ trưởng
thành. Tôi xin thề với trời đất là tôi sống rất lành mạnh, không rượu
bia thuốc lá, không cờ bạc trai gái,… và tuyết đối là không háo sắc!!!
“Em gái” thiệt là vô tư hồn nhiên, đến mấy chuyện con gái cũng đem ra nói với anh trai. May sao tôi là người vô cùng lý trí, hiển nhiên sẽ
nhìn nhận sự việc bằng góc độ khoa học.
Tôi xin tiếp tục thề rằng tôi luôn luôn cố gắng “tẩy rữa” tâm hồn cho thanh bạch. Lâu lâu nghĩ đến một chuyện gì đó đồi trụy liền tự lên chùa thấp hương xám hối và lập đi lập lại rằng: “Mình là anh trai, Sao Ly là em gái”. Nhưng dối người cũng không thể dối lòng. Tôi biết chúng tôi
khôn có quan hệ huyết thống và tôi biết em là phái nữ, tôi là phái nam.
Quy luật của tự nhiên dù ở nơi nào cũng không thay đổi, nam nữ gần nhau
nhìn theo góc độ khoa học mà nói thì gọi là “sự điều tiết bình thường
của các hoocmôn”. Con người có thể làm chủ lý trí nhưng không làm chủ
bản năng. Tôi thừa nhận mình đã thất bại trong việc xem Sao Ly là cô em
gái!
Tôi đã phát hiện ra tình yêu chân chính chỉ có một mà thứ tương tự
tình yêu có đến trăm nghìn. Đó là lý do vì sao suýt nữa tôi đã cưới
Seliana. Đối với Sao Ly, tình yêu bắt đầu rất đơn giản là mỗi ngày nhìn
em lớn hơn một chút, hiểu biết hơn một chút, nữ tính hơn một chút,… Và
tình yêu cũng từ sự gần gũi gắn bó mà nên. Tôi chưa từng gần ai như vậy, kể cả người chị gái Dạ Trân. Tôi đã nhiều lần nằm bên cạnh em, nghe hơi thở và tiếng khóc của em. Tôi để em ôm mình và gọi liên tục “Mẹ ơi,
đừng bỏ con…”. Em thì lại vô cùng ngây thơ, chưa hiểu được sự nguy hiểm
khi sống cùng một người con trai. Em có thể mặc mỗi cái áo lá chạy lên
chạy xuống hỏi tôi có thấy “cái quần nhỏ màu hồng” của em ở đâu không.
Em có thể ngủ quên trong bồn tắm và không khóa cửa để tôi có “cơ hội”
rinh em về phòng lau khô người rồi còn mặc quần áo cho em!? Em than thở
rằng ngực mình cứ “phồng lên”, đầu ngực lại còn rất đau và đề nghị tôi
“khám” thử (==)
Cha mẹ ơi, tôi bị em “quấy rối” làm mất đi tâm hồn trai tơ ngây thơ vô (số) tội!
Cũng may là khi hết lớp 8 em đã hiểu được mình là một thiếu nữ và anh trai dù sao cũng là đàn ông. Vậy là tôi thoát khỏi thảm cảnh chịu đựng
suốt mấy năm trời. Em bắt đầu có sự kín đáo của con gái. Em đóng cửa
phòng khi đi ngủ, đóng cửa toa let khi đi tắm, tự giặc quần áo trong và
phơi riêng một chỗ. Em không chịu để tôi cắt móng tay móng chân cho nữa. Em phản đổi mỗi khi tôi véo gò má hay hôn lên mũi. Và hiển nhiên là
không bao giờ làm phiền tôi vì mấy chuyện con gái.
Tôi cảm thấy mình bị mất mất.
Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi
Và tôi cảm thấy em không còn gần gũi với tôi như trước
Thiệt là phức tạp cái nội tâm con sói!
Tôi bắt đầu buông thả bản thân và không còn cách kiếm chế suy nghĩ
của mình. Ngoài mặt thì đóng vai “anh trai” nhưng trong lòng đã thầm coi em là một người phụ nữ để yêu đương. Dĩ Linh thông minh không khó nhận
ra tâm trạng phức tạp này. Từ lúc giả làm cô giáo San, Dĩ Linh không
ngừng nghi ngờ và nhắc nhở. “Thần Phong, dù sao anh cũng đang là một anh trai, Sao Ly là con gái mới lớn đừng làm chuyện ngu ngốc tổn thương em
gái anh!”
Nếu không có Dĩ Linh chắc tôi sẽ làm điều gì đó rất tội lỗi. Sao Ly
nào có biết tôi mới là người yêu em trước tiên. Và tình yêu của tôi lớn
dần, trở thành ngông cuồng đến nổi có nhiều lúc tôi muốn biến em thành
“của tôi”. Năm đó em chỉ 17 tuổi và em đã sống chung mái nhà với một
người đàn ông tưởng chừng rất đứng đắn mà hóa ra rất bốc đồng.
Mãi về sau tôi vẫn chưa dám thú nhận về khoảng thời gian khi em 16-17 tuổi. Tôi không muốn phá vỡ hình ảnh một người anh chu đáo, tận tụy mà
em luôn khen ngợi. Sẽ thế nào nếu Sao Ly biết rằng tôi đã nhìn em bằng
đôi mắt nhuốm màu dục vọng? Tôi thích làn tóc em mang mùi hoa thoang
thoảng, thích bờ môi mấp máy đỏ hồng, thích đôi mắt trong veo như nước,
thích đôi bàn tay thuôn dài mà mỗi cử động đều rất mềm mại, thích bóng
dàng mảnh mai, thích những đường cong gợi cảm nhẹ nhàng, thích khuôn
ngực em phập phồng sau mỗi giờ tập thể dục, thích hơi thở gấp gáp tràn
đầy vị thanh xuân khi em chạy hồng hộc tìm tôi khắp trường… Sao Ly đã
biến thành kiểu phụ nữ hấp dẫn như thế đó!
Và tôi hiểu Vương phi ám chỉ điều gì khi bà viết “người mà cậu yêu say đắm”…
Rồi thời khắc quyết định cũng tới. Hoàng đế băng hà và lòng tôi cũng
rũ rượi đau thương. Không phải vì cái chết của nhà vua mà là vì tôi sắp
sửa mất em. Từ nay tôi không còn bị ràng buộc vì rào cản huyết thống kia nhưng tôi sẽ phải đứng cách em một khoảng thật xa. Em là Nữ Hoàng, là
chủ nhân, tôi chỉ là một viên tướng, là kẻ thuộc hạ. Tôi không thể bên
cạnh em như ngày trước, không thể gọi tên, không thể ôm lấy em bất cứ
khi nào tôi muốn.
Tôi đã có ý định sẽ bỏ đi mãi mãi. Tôi quay về Vaiza. Sứ mệnh của tôi coi như đã hoàn thành. Tôi đã bảo vệ em cho tới ngày em tìm lại thân
phận thực sự. Ngày đó Dĩ Linh cũng mua vé máy bay đi theo cho bằng được. Dĩ Linh thuyết phục tôi tiếp tục ở lại, kế thừa phủ tướng, phục vụ
vương quốc. Hóa ra cô nàng cũng là kẻ yêu nước cuồng dại, cũng như cha,
như bà ngoại, như hoàng đế Vaiza, cũng cần đến tôi vì một mục đích nào
đó.
Tuy nhiên tôi đã trở về, không phải vì Dĩ Linh đã thuyết phục được
tôi mà là vì tôi thấy nhớ em. Tôi không còn ham muốn quyền lực và chán
ghét những cuộc đấu đá chính trị. Tôi không muốn làm quan binh gì hết.
Tôi trở lại và nhận chức Tướng quân là để tiếp tục bảo vệ em như một
nhiệm vụ tự nguyện. Tôi biết em hoàn toàn lẽ loi giữa hoàng thất mênh
mông. Tôi sẽ là người đứng cạnh em, thay em giành lấy quyền lực và đưa
em lên vị trí vững vàng. Một ngày nào đó, nếu chẳng may tôi không còn
trên đời này thì em sẽ được an toàn, sống sung sướng với cương vị Nữ
Hoàng.
Trong lúc thực hiện mục đích đó, tôi đã không ngờ một ngày kia chính
miệng em bảo rằng “Em yêu anh”. Thật là giống như một giấc mơ, tôi không hay biết Sao Ly ngây thơ ngày nào rồi cũng hiểu cái gọi là “yêu”. Tôi
hoàn toàn rơi vào bất ngờ, bối rỗi lẫn hạnh phúc. Bà ấy đã đúng. Chúng
tôi là một đôi trời định thuộc về nhau. Tôi yêu em và em yêu tôi, bây
giờ tôi mới thừa nhận cái gọi là sự hoàn mỹ trên cuộc đời này.
Nhưng số phận cũng thật trớ trêu. Ngay lúc chúng tôi hiểu được tấm
lòng của nhau thì lại phải xa nhau. Tôi hẹn em hai tháng mà thầm biết sẽ còn lâu hơn thế. Kết quả là gần một năm và tôi cũng không thể thực hiện lời hứa đến đón em về. Trong giấc mơ tôi chỉ thấy mình em. Mà dường như hình ảnh nào cũng đau buồn, thê lương. Cũng trong thời gian này tôi
nghiệm ra nhiều điều. Tôi chẳng cần gì hết, chỉ khao khát một cuộc sống
đơn giản bên người con gái tôi yêu. Nhưng vì em mang thân phận hoàng đế
nên tôi sẽ là một vị tướng. Em làm vua, tôi mãi mãi bảo vệ vị trí đó cho em. Có thể gần em như trung thần gần quân vương, như thế là đủ lắm.
Ngày tôi tình cờ mở mắt cảm giác như một giấc mộng dài. Tôi nghĩ tới
em trước tiên, tự hỏi mình sẽ nói lời xin lỗi như thế nào, sẽ nói lời
yêu như thế nào, sẽ cầu xin sự tha thứ ra sao,… Thân thể sau một năm
không dùng cũng không còn nghe theo ý muốn của tôi. Mất một lúc mới có
thể tự ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Tôi không gọi ai tới vì tôi
không cần họ. Tôi chỉ muốn Sao Ly. Trên tủ gỗ đặt ngay bên giường là
cuốn Love Story của Erich Segal. Tôi với tay lấy nó lên.
“Love means not ever having to say you’re sorry”
Chắc chắn Sao Ly đã đọc nó cho tôi nghe, câu nói này từng lập đi lập
lại trong giấc ngủ 1 năm của tôi. Tôi ôm sách và ngồi im lặng niệm một
câu thần chú: “Sao Ly, Sao Ly, em ở đâu, hãy đến bên anh…!”
Những ngày sau đó tôi được sống như thiên đường. Em luôn ở cạnh, lột
bỏ dáng vẻ nữ hoàng và tình nguyện làm cô hầu nhỏ của tôi. Sao Ly bỗng
nhiên ngoan ngoãn bất thường, bảo đứng thì đứng, bảo ngồi thì ngồi,
không hề cãi lại hay làm mặt nhăn nhó như ngày xưa. Em im lặng nằm trong lòng tôi, im lặng để tôi hôn lên mái tóc, thậm chí không phản đổi dù
cảm thấy bàn tay tôi đang chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Đôi
mắt em nói với tôi rằng: “Chúng ta rất hiểu nhau, lẽ hiển nhiên là thuộc về nhau, em chấp nhận mọi thứ đến từ anh”.
Lúc nghe được kế hoạch hoán ngôi do Sao Ly và Dĩ Linh bày ra, tôi bị
shock nặng. Tôi cảm thấy bao công sức của mình như bị đổ hết xuống biển. Trong lúc tôi bức xúc chắc là đã khiến em đau lòng. Tôi đã quên mất vì
sao em làm như vậy. Một Sao Ly vụng về, thiếu kiên quyết, hay bị ảnh
hưởng và quen thói dựa dẫm làm sao có thể làm chuyện lớn. Vậy mà em đã
làm được. Từ bỏ Ngai Vàng, chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Em nổ lực
như vậy, kiên trì như vậy và quyết đóan như vậy chẳng qua là để chúng
tôi có thể bên cạnh nhau. Có lẽ đây là lần đầu em phấn đấu vì một mục
đích cụ thể. Tôi không có lý do gì để đánh đổ thành quả của em và không
có lý do gì lấy làm tiếc vì em không còn là Nữ Hoàng.
Sao Ly đã cố gắng như vậy, tôi cũng muốn làm điều gì đó để đóng góp
vào. Thứ tôi làm được chính là tăng tốc cho cái kế hoạch đã định kia.
Nhắc lại chuyện này cũng có chút xấu hổ. Bây giờ tôi bị mang tiếng là kẻ ép hôn, dùng mưu mô để chiếm đoạt một cành vàng lá ngọc của hoàng tộc.
Thôi kệ, xấu tốt gì tôi cũng cướp được nàng công chúa mang về “hang”.
Bây giờ em đã là vợ tôi, tôi sẽ từ từ khoan khoái mà “thưởng thức”. Sau
khi cưới Sao Ly luôn than phiền vì sao nhu cầu của chồng lại cao như
vậy. Thưa phu nhân, em hãy tưởng tượng anh đã nhẫn nhịn từ năm em 14
tuổi đến bây giờ. Theo lẽ tự nhiên anh phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Như vậy tổng kết lại tôi không phải loại đàn ông xảo quyệt mưu mô,
càng không phải loại sói lang khát máu. Chỉ là hoàng cảnh éo le buộc tôi phải hơi thâm độc một chút, hơi tham lam một chút.
Vợ yêu à, đừng có ấm ức nữa, anh thú nhận hết rồi, em phải thông cảm
cho năm tháng làm anh trai của em mà đầu óc không chút yên tĩnh, có thể
gọi đây là giai đoạn tu hành đầy giông tố của anh.
Cuối cùng thì một lần nữa hy vọng em sẽ không nhìn thấy mấy dòng này.
Nếu lỡ may em thấy rồi thì…. Anh xin trịnh trọng cúi đầu chịu phạt
với điều kiện là hình thức “xử phạt’ phải thật gây cấn và địa điểm “xử
phạt” phải là cái giường lớn trong phòng mình!
(T/giả: nhìn đầu nhìn đuôi ông anh này vẫn là con sói, một cơ hội
cũng không bỏ qua. Tác giả vô cùng thương tiếc báo tin và cũng thực lòng chia buồn cùng bạn Sao Ly vì bạn sẽ sống quãng đời con lại như con cừu
luôn bị đàn áp bốc lột! >,