Đọc truyện Điền Viên Cốc Hương – Chương 350: Cô nương hái sen
Cốc Vũ tự mình tính toán từng chi tiết nhỏ nhặt, tay cầm bút trên giấy bay nhanh. Viết xong đọc lại từ đầu đến đuôi một lần nữa, càng cảm thấy có thể làm, chờ việc này thành công là cả thôn trang thậm chí những vùng phụ cận Liễu Bá Tử cũng thu lợi, cũng sẽ không có bao nhiêu gian khổ, chủ yếu là mối sinh ý này toàn thôn trang già trẻ lớn bé đều có thể ra sức, huống hồ phiêu lưu thật nhỏ, sinh ý có thể lâu dài.
Có chút lo lắng, Cốc Vũ cầm một chồng giấy đi tìm Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang thương nghị trước, nếu bọn hắn thông qua sẽ đi khuyên phục mọi người. Có bọn họ thì thuyết phục sẽ dễ dàng hơn, dù sao loại hình du lịch này ở nơi đây vẫn là quá mức mới mẻ độc đáo, ai có thể tin tưởng sẽ kiếm được bạc.
Cốc Vũ gặp hai người, cũng không quản nhiều, mở miệng thao thao bất tuyệt, “… Đến lúc đó từng nhà sẽ chờ thu bạc, cô nương quanh vùng ước gì được gả tới đây.”
Nàng vừa nói vừa cười, đổi lại là sự trầm mặc nhưng nàng không lo lắng, chẳng lẽ bọn họ cảm thấy làm như vậy có chút kỳ lạ? Tiếp theo mình nên làm cái gì bây giờ?
Trần Vĩnh Ngọc vỗ bàn cười ha ha, “Diệu a, diệu! Cốc Vũ, chủ ý này tốt. Ta thấy người đến thôn trang chúng ta ngày càng nhiều, cho bọn họ vào là chúng ta dùng đạo đãi khách, nhưng nếu quá nhiều người tới nơi này, không chừng sẽ ăn không tiêu. Năm nay người đến đông như vậy, dù có để ý canh chừng thì rừng cũng sẽ bị đạp hư một ít, mà không thể cho người trực suốt. Làm như vậy có vẻ như chúng ta keo kiệt mà chúng ta cũng không có nhiều công phu như vậy. Ta còn đang lo chuyện này, hiện tại thì tốt rồi. Ta cảm thấy có thể làm. Bọn họ đến một chuyến cũng cần tiền đi lại, ăn cơm ở trọ cái gì mà không là bạc? Huống hồ đến cũng vì bản thân coi trọng, đâu có nghĩ đến hồ sen bên Liễu Bá Tử. Kêu người dắt đi cũng không tốt.”
Lí Đắc Giang là người linh hoạt, nhiều năm mua bán mài luyện ra, hi hi ha ha cười, “Nhưng phải cẩn thận tính toán mới được, chỉ sợ thôn trang sẽ có người chỉ trỏ. Tuy nói là một vốn bốn lời, chẳng qua là của thôn trang, thỉnh người đến, muốn xây dựng như lời Cốc Vũ nói nào là ngắm cảnh các, nhà thuỷ tạ gì đó đều cần bạc, còn có thuyền nhỏ đúng không? Chỉ sợ bọn họ không chịu ra…”
Không thấy con thỏ không thả chim ưng, huống chi còn là tình trạng như vậy. Dĩ nhiên Cốc Vũ cũng nghĩ tới điểm này, “Ta nghĩ, lúc đầu bạc do chúng ta ra, dù sao mấy năm nay dựa vào thôn trang chúng ta cũng kiếm được chút bạc, coi như là thời cơ hồi báo hương thân. Đến lúc đó nếu không thành, các hương thân sẽ không có câu oán hận. Nếu thành coi như có một chuyện tốt, về sau…”
Lí Đắc Giang và Trần Vĩnh Ngọc không có ý kiến gì, chẳng qua cách nói của Cốc Vũ rất mới lạ, từ buổi sáng nói đến giữa trưa, ăn cơm xong tiếp tục tán gẫu, đến buổi chiều Cốc Vũ mới nói đến thao tác cụ thể, tỷ như hướng dẫn du lịch. Nàng định đem lộ tuyến định xuống trước, sau thỉnh thiếu niên nam nữ có bộ dáng tuấn tú. Dù sao nam nữ có khác, nàng không muốn mạo hiểm. Tiểu Bình có thể trông coi tiểu nàng dâu khuê nữ, như Thống Tử có thể vừa chèo thuyền vừa giảng giải, tóm lại hết thảy đều phải chuẩn bị tốt, đến lúc đó tùy cơ ứng biến luôn không sai.
Lí Đắc Giang như nghĩ tới cái gì, vội nói ra như sợ sơ ý thì chủ ý sẽ bay đi, “Lần trước Kinh Trập dẫn người về, nói là tìm thanh tĩnh địa phương dụng công, còn ở tại thôn của chúng ta thôn một thời gian, lại sợ phiền toái chúng ta không tiện ở lâu. Ngươi nói nếu chúng ta ở ven rừng dựng một ít nhà gỗ nhỏ, vừa thanh tĩnh vừa thoải mái, đến lúc đó có thể cho người ta ở một thời gian ngắn, mang theo gã sai vặt cũng tốt không có cũng tốt, dù sao không phải có tửu lâu sao? Cái gì đều có sẵn, lại không giống trong thành ồn ào ầm ĩ, ta nghĩ hẳn sẽ có người đến, như vài người bạn của Kinh Trập lần trước…”
Mắt Cốc Vũ sáng lên, Nhị bá là người có khiếu kinh doanh a. Còn không phải là nghỉ phép sơn trang sao? Tìm một thanh u địa phương dụng công đọc sách khảo công danh, đi vào thâm sơn cùng cốc cũng không có phương tiện, ngốc ở trong thành thì quá mức ầm ĩ, vừa khéo Đào trang, xài một chút bạc là được; hơn nữa đến lúc đó sẽ có tửu lâu đều phương tiện, lại không có ràng buộc ở nhờ ở thân bằng gia quyến, thật là diệu pháp.
Trần Vĩnh Ngọc kích động muốn hành động ngay, “Như vậy, ta đi qua Liễu Bá Tử bên kia nói chuyện, bọn họ giữ rừng chúng ta không cần ra khí lực, lại nói nhìn xem coi thiếu cái gì.”
Cốc Vũ ha ha cười, “Bá bá, không vội. Ngươi hãy nghe ta nói, bước đầu tiên chúng ta cần phải thuyết phục già trẻ lớn bé trong thôn trang của mình, tiếp đến là tìm Liễu Bá Tử bàn bạc, sau đó chúng ta lại phân thành mấy tổ nhỏ, tiếp đón hay tiễn khách cần phải dạy đỗ. Muốn xây phòng này nọ trong rừng cũng cần bàn tính cẩn thận, đến lúc đó thiếu cái gì chúng ta sẽ mua thêm, thỉnh tiểu dượng ra mặt, chúng ta muốn dựng thật nhiều lầu các…”
Trần Vĩnh Ngọc phục hồi tinh thần lại, không cảm thấy mình lỗ mãng, sang sảng cười to, “Ta ngồi không yên, vẫn là Cốc Vũ nghĩ chu toàn, bước này bước tiếp đều nghĩ thông. Chúng ta nếu làm không xong thật sự là già đi.”
Việc thuyết phục mọi người thôn trang giao cho Trần Vĩnh Ngọc đi làm. Phần thỉnh người có thể cho Lí Đắc Giang đi, còn có tứ thúc trong cửa hàng. Nàng tin là trong thời gian ngắn nhất sẽ làm cho mọi người chấp thuận, không cần mình quan tâm. Với uy tín của Trần Vĩnh Ngọc ở thôn trang, thuyết phục mọi người chẳng phải là việc khó, huống chi sự việc này đối với bọn họ chỉ có lợi không có phiêu lưu gì, phản đối cũng không có căn cứ, cứ thực hành là được, hàng năm phân cho mỗi nhà một phần tiền lãi nhất định, làm việc lại có tiền công. Nhiều việc như vậy sẽ tìm được việc thích hợp cho mình. Nếu Đào trang tốt lên, Cốc Vũ không muốn đi Vân Châu.
Đương nhiên, hiện tại chỉ là một ý tưởng thô sơ giản lược thôi. Nàng bất quá dựa vào chút kiến thức của mình kiếp trước, nhưng muốn phó với thực tiễn vẫn cần mọi người nỗ lực. Dù sao nơi này không là kiếp trước, hoàn cảnh rộng rãi, các phương diện đều phải cân nhắc, vạn nhất không thành là đổ sông đổ biển, công không còn tổn thất bạc. Chẳng qua Cốc Vũ hiểu rằng trên đời này chưa từng có bữa tối miễn phí. Vì tương lai thôn trang, nàng nguyện ý dùng năng lực hữu hạn của mình đánh bạc một lần.
Buổi chiều, Trần Vĩnh Ngọc kêu đương gia mỗi hộ tới nhà bàn chuyện.
Giang Thị cũng cùng Hứa Thị thảo luận chuyện này. Hạ Xuyên sửng sốt ở kế bên, mắt sáng lên.
Bên ngoài thái dương sáng rỡ. Cuối hè vẫn nóng, Cốc Vũ thấy đã là buổi chiều, mình chèo thuyền đi hồ sen Liễu Bá Tử cũng cần chút thời gian, lúc trở về vừa vặn ăn cơm chiều.
Tất nhiên nàng không chèo nổi xuồng gỗ này, cũng may Trần Giang Sinh vừa vặn đi tới. Trần Giang Sinh sắp làm cha nhưng vẫn còn tính trẻ con, người tráng kiện không ít, mơ hồ có thể thấy bộ dáng mập mạp hồi nhỏ. Cốc Vũ từ nhỏ lớn lên cùng hắn, tất nhiên không khách khí với hắn, kêu hắn trực tiếp khiêng xuồng tới bờ sông, còn mình thì đội một cái mũ mềm.
Giang Thị cười ha ha, “Cốc Vũ đội mũ này thực đẹp, về sau cũng làm vài cái cho chúng ta đội.”
Hứa Thị thấy cũng khen ngợi, nghe xong lời của Giang Thị giễu cợt nàng: “Đã già sắp làm nãi nãi còn đùa như trẻ con.”
Nói đến mũ này là Cốc Vũ kêu tiểu dượng làm. Hắn dùng những lát tre mỏng tỉ mỉ làm thành một cái khung, mặt trên đắp mấy tầng vải. Ở mặt trên Tiểu Mãn thêu các loại hoa cỏ, rất là thú vị.
Nghe Giang Thị, Hứa Thị nói như vậy, nàng chỉ cười cười, theo Trần Giang Sinh ra cửa.
“Cốc Vũ, ngươi đi một mình?”
“Ân.”
“Hay là ta kêu nương ta đi cùng ngươi. Sông nước ngươi một bé gái như thế nào cho phải. Đáy sông rất nhiều bùn, lần trước thôn trang có mấy đứa bé đi bơi lội, suýt chút bị bèo phía dưới quấn lấy, may mắn kịp thời kéo lên. Tuy hôm nay trời trong, nhưng rủi mưa to nước dâng quýnh quáng lên…”
Cốc Vũ trợn trắng mắt, trong lòng biết hắn quan tâm mình nhưng sao lại nói thành như vậy, “Trần Giang Sinh!”
Trần Giang Sinh ngẩn ra, ngưng câu chuyện, buồn thanh nói: “Thế nào?”
“Ngươi còn chưa làm cha đã lải nhải như vậy, nếu về sau…”
Mặt Trần Giang Sinh đỏ lên lại không biết nói gì. Cốc Vũ xem ở trong mắt, ngưng cười.
Bờ sông không xa, rất nhanh đã đến. Trần Giang Sinh buông xuồng xuống, ở bên bờ lau mồ hôi.
Đột nhiên một bóng dáng tròn trịa chạy tới, “Nhị tỷ!”
Cốc Vũ thấy là Hạ Xuyên, không biết vì sao hắn nóng vội như vậy, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe bọn hắn nói, ngươi muốn kiếm đồng tiền lớn có phải không?”
Cốc Vũ không biết nói gì. Thấy hắn kích động như vậy, trong lòng biết tính tình của tiểu tham tiền này không thể sửa đổi được trong phút chốc, cũng may nàng cũng không thấy Hạ Xuyên như vậy có gì sai. Hắn nghĩ mỗi một người kiếm tiền bất quá vì cuộc sống của mình càng thêm tốt, chẳng lẽ bởi vì lúc hắn còn trong bụng mẹ đã nhận được nỗi khổ không tiền, mới sinh ra tâm tư như vậy? “Không phải là ta kiếm đồng tiền lớn, là nếu chúng ta khai phá thôn trang, toàn bộ thôn trang cùng nhau kiếm tiền.”
Hạ Xuyên đưa tay chỉ nói, “Nga, vậy không phải bây giờ ngươi đi nghĩ biện pháp kiếm tiền sao? Mang ta đi.”
Cốc Vũ không biết lấy cớ gì gạt đứa trẻ qua một bên. Với tính tình hiếu động của hắn, đến hồ sen vạn nhất bị té xuống nước, mình gà mờ không biết bơi làm sao cứu hắn, “Ngoan, ngươi đi về trước. Không phải ta đi kiếm tiền, ngươi từng gặp qua đi kiếm tiền như vậy sao?”
Hạ Xuyên xem cũng giống, lại không chịu đi.
Trần Giang Sinh đón ánh mắt Cốc Vũ, ôm cổ Hạ Xuyên, “Đi, các thúc thúc nhóm ở trong nhà ta đang thương lượng đại kế kiếm tiền. Ta mang ngươi đi coi một cái.”
Nghe thế Hạ Xuyên nửa tin nửa ngờ đi theo Trần Giang Sinh.
Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm lại phát sầu. Chiếc xuồng cách bờ sông mấy thước, nàng dùng hết sức cũng không nhúc nhích, kéo cũng không có động tĩnh gì, thật là hết chỗ nói. Chẳng lẽ phải đi kêu người lại?
Không nói gì lau mồ hôi, lại nghe tiếng vó ngựa truyền đến, rồi thanh âm vang lên, “Cô nương đi hái sen?”
Cốc Vũ trước kinh sau hỉ, nhìn gương mặt phong trần mệt mỏi kia, không biết vì sao hắn lại gấp gáp về đây, đau lòng nói không nên lời, lại tiếp lời hắn: “Công tử đường xa mà đến, có thể trợ giúp ta một tay?”
Lời còn chưa dứt, An Cẩm Hiên từ trên ngựa nhảy xuống, cả người bụi đất, đem xuồng đẩy về phía sông, rồi đi tới, “Cô nương có nguyện ý mang theo một tùy tùng không? Ngẫu hứng hái sen, chèo thuyền trợ hứng, mặc cho sai phái.”