Điền Viên Cốc Hương

Chương 317: Vào An Cư


Đọc truyện Điền Viên Cốc Hương – Chương 317: Vào An Cư

An Cẩm Hoa uống chút rượu, choáng váng lảo đảo đi vào trong nhà.

Trong lòng nghĩ trở về chung quanh cũng là trống rỗng, không dễ chịu, lảo đảo va trúng gì đó, đang muốn trách cứ gã sai vặt, đã thấy một phụ nhân quyến rũ ở giữa sảnh đường, chạy tới đỡ mình, “Gia, sao uống nhiều như vậy, cũng không để ý đến thân mình.”

Nói xong, lại phân phó nha đầu, “Còn không đem canh tỉnh rượu tới.”

An Cẩm Hoa mới ra là Tề Thị, tựa hồ không giống với, vẻ mặt như mừng như giận nhìn mình, lại mang theo nét đau lòng, trong lòng không khỏi ấm áp, cầm tay nàng.

Tề Thị thấy hắn như thế, đỡ vào phòng, tự tay dùng khan nóng lau mặt cho hắn, xong mới khuyên nhủ: “Cha nói bên kia đã nói chuyện với Tạ lão bản bọn họ, nói ngươi không cần lo lắng, bên Nhị đệ cũng không gì cùng lắm thì, An Cư không lên được thì chuyện sau này đi một bước tính một bước. Nếu không vì thân mình ta không tốt, sợ trở về gay phiền toái cho gia, cũng nên sớm một chút trở về mới đúng.

Nói xong, đưa ra bộ dáng tự trách.

An Cẩm Hoa càng áy náy hơn, thì ra nàng không trở lại vì bị bệnh, vậy mà mình không để ý tới.

Kiều ma ma ở một bên cũng đau lòng phu nhân của mình, “Điều này sao có thể trách phu nhân được. Ngày ấy… trở về sau đo người bị bệnh đến hồ đồ, còn muốn hỏi bên này có việc gì hay không······ “

An Cẩm Hoa nhìn, quả nhiên sắc mặt vàng như nến.

Tề Thị cười cười, “Gia không nên gấp gáp, hiện tại đã khoẻ nhiều, bên ngoài lời đồn khẩn cấp, ta nghĩ Hoa muội muội một mình ở bên ngoài, ngài phải đối mặt với nhiều việc như vậy, vốn nghĩ làm chủ đón vào, lại sợ nàng đa tâm, người xem ······ chung quy cũng là người một nhà.”


An Cẩm Hoa đâu còn gì để nói, trong lòng không lý do an định lại. Tề Thị vốn dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, chuyện của Hoa Ti Nhu giải quyết không xong bên ngoài lời đồn truyền đầy đủ chi tiết, hắn không muốn quản bất cứ cái gì nữa.

Lúc này, Tề Thị vừa trở về, trong lòng liền yên ổn. Nàng còn nói muốn đón Hoa Ti Nhu, có nàng quản lý, mình đối phó bên ngoài là được. Huống hồ nàng còn nói chuyện này không tổn thương gân cốt, sợ cái gì nữa.

Trong lòng khoan khoái không chỉ một chút, tỉnh táo không ít đối với Tề Thị cười cười, “Thật sự là làm khó ngươi.”

Lòng Tề Thị có chút nhàn nhạt thất lạc, quay đầu qua một bên, thấy Kiều ma ma nhìn mình, thầm nói thì ra cũng không khó khăn gì, chỉ cần ở trước mặt hắn nói ra mọi suy nghĩ là được, vì thế tươi cười lại trở về trên mặt, “Giữa vợ chồng đâu cần nói mấy thứ này. Lúc này ta về nhà, nương cũng nói sống với nhau không thể quá mức kiêu căng, một chút ủy khuất không chịu nổi, mà ngày lại dài như thế thì sao qua. Lần trước cũng vì ta quá giận, có thế này…”

Kiều ma ma ở một bên âm thầm sốt ruột, thầm nghĩ sao Tề Thị lại nhắc đến chuyện hôm đó.

Đang khẩn trương, chợt nghe An Cẩm Hoa nói ngược lại: “Đều do ta không chu toàn. Lúc trước định nói với ngươi, sau đó lại kéo dài. Vốn là ta làm chuyện hoang đường liên luỵ ngươi, nghĩ để ở bên ngoài ai ngời lại tìm đến, về sau…”

Hôm qua Tề Thị nghe mẫu thân của mình nói phải rộng lượng, nàng suy nghĩ kỹ, người luôn thay đổi, cho nên nàng đánh bạc một phen, nói mình kỳ thực cũng không hơn gì An Cẩm Hoa, cũng sẽ tin. Lúc này là lúc nên tỏ thái độ, “Gia! Ngươi ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu tin được ta, bên Hoa muội muội giao cho ta, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, lại nói đã có con với ngài, dù thế nào cũng không thể nuôi ở bên ngoài, để ở nhà dạy dỗ.”

An Cẩm Hoa lắng nghe. Lời nói không nhanh không chậm, mỗi một câu đều nói đúng lòng của mình, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, mỗi một cái đều như được gió xuân ấm áp thổi qua, vô cùng thoải mái.

Kết quả, dĩ nhiên là đáp ứng.

Khóe miệng Tề Thị vểnh vểnh lên, ánh mắt loé lên một tia hàn ý.


Sáng sớm hôm sau, Tề Thị mang theo kiều ma ma, phía sau là nha đầu gã sai vặt, ngồi nhuyễn kiệu ra cửa. Kiệu phu thuần thục khiêng trên đường, thừa dịp trên đường huyên náo còn trò chuyện vang vang, “Ai, ta nói với ngươi, sớm hai ngày cầu được một phương thuốc, dùng tắc kè ngâm rượu, thích hợp nhất cho chúng ta dâng lên cho chủ gia.”

“Ta cũngnghe qua phương thuốc này…”

Rốt cục cũng đến phố Trường Đình phụ cận Sừng Dê Hạng. Nơi này có tòa nhà An Cư, Hoa Ti Nhu, được dàn xếp ở đây.

Tề Thị vịn tay Kiều ma ma xuống kiệu, đi tới cửa, ngón tay nhéo nhéo, “Ma ma, lần này làm khó ngươi.”

Nhiều người nhiều miệng, Kiều ma ma vỗ vỗ mu bàn tay Tề Thị, nhẹ nói một câu, “Xem nãi nãi nói kìa.”

Nha đầu bên cạnh lên gõ cửa, tiểu nha đầu mở cửa thấy là Tề Thị, không quan tâm quay đầu chạy.

Kiều ma ma quát bảo ngưng lại, “Dã nha đầu từ đâu đến? Nhìn thấy phu nhân không hiểu phải hỏi lại dám chạy như vậy, xem không đánh gãy chân của ngươi!”

Một phụ nhân trang điểm đi ra cười, “Đây là nha đầu gia vừa mua, không hiểu quy củ.”

Tề Thị biết ma ma này, trong lòng cười lạnh. An Cẩm Hoa đối với nàng rất để bụng, lão nhân trong phủ cũng phái ra. Nếu mình không theo lời nương nói không chừng sẽ chịu thiệt.


Nghĩ như vậy, Kiều ma ma đã cùng phụ nhân nói chuyện, “······ gia cũng không đành lòng nàng bên ngoài chịu khổ, phu nhân cố ý tới tiếp…”

Cả ngày Hoa Ti Nhu rửa mặt bằng nước mắt, thần trí có chút không tỉnh táo, An Cẩm Hoa còn kêu mình mình khuyên nhủ, nhưng dâu nghe lọt tai. Không là muốn con rồi muốn nương, cả ngày ngơ ngác, bà tử đã sớm hối hận. Nghe Kiều ma ma nói như vậy, phu nhân lại đích thân đến, nàng còn lo lắng gì, hy vọng nhanh chút tiếp trở về miễn cho ở bên ngoài xảy ra chuyện gị mình đảm đương không nổi.

Hoa Ti Nhu cúi đầu ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, miệng không biết nhắc tới cái gì.

Thế nên Tề Thị cùng Kiều ma ma vào cửa cũng không biết.

Tề Khưu khụ khụ hai tiếng, Hoa Ti Nhu ngẩng mặt đánh giá một chút, rồi thần sắc đại biến, lúng ta lúng túng kêu, “Phu… Phu nhân.”

Tề Thị tươi sáng cười, đi qua kéo tay nàng, “Muội muội, thật sự là làm khó ngươi. Lần trước vội vàng gặp mặt, thật sự ta ăn mỡ heo mông tâm, có thế này ······” nói xong rất ngượng ngùng.

Kiều ma ma vội quỳ gối trên đất, “Là lão nô không có quy củ, lễ này cho ngài nhận. Muốn đánh hay không sẽ do ngài, ngàn vạn lần chớ trách phu nhân nhà chúng ta.” Nói xong giương tay tự tát mình hai bạt tai.

Hoa Ti Nhu chưa từng gặp qua chuyện như vậy, vội tới ngăn đón, Kiều ma ma cũng không dừng tay. Trong lúc nhất thời tay chân nàng không biết để đâum, mềm yếu kêu một tiếng tỷ tỷ, thấy Tề Thị không phản đối, mới nói: “Khi đó cũng là ta không đúng, ma ma giáo huấn một chút cũng nên, sao có thể quỳ trên mặt đất?”

Bộ dáng ôn nhu yếu đuối, Tề Thị cười lạnh một tiếng, bộ dáng vừa thấy đã thương này, sao An Cẩm Hoa chịu được, lại nở nụ cười, “Chỉ cần muội muội ngươi không trách tỷ tỷ là được. Kỳ thực lòng chúng ta đều như nhau, chính là hy vọng gia có thể tốt, trước kia bên người không có ai, ta lại tuổi trẻ không biết sự, không phải không biết tha người.”

Tâm Hoa Ti Nhu loạn lên, vội nói: “Mộc đại ca ······ gia nói phu nhân hiền lành nhất…”

Nói chưa dứt lời đã âm thầm hận chính mình.

Tề Thị cắn chặt răng, Mộc đại ca ·… Hừ! Thân thiết như vậy, hắn thích cửa nhỏ nhà nghèo sao? Toàn là thứ không bỏ lên được mặt bàn, từ chỗ nào học được, cũng không sợ ghê tởm người. Nghĩ vậy nhưng trên mặt không có chút phản ứng nào, vẫn như cũ áy náy nhìn Hoa Ti Nhu.


Kiều ma ma còn quỳ trên mặt đất, Hoa Ti Nhu nhịn không được liên tục cầu, Tề Thị mới chuẩn, “Muội muội chính là người hào phóng đầu tiên ta gặp. Nô tài là để hầu hạ chúng ta, chúng ta hầu hạ gia, không thuận thì tát một cái là được!”

Hoa Ti Nhu không biết nên tiếp thế nào, chân tay luống cuống, đôi mắt phủ sương nhìn Tề Thị.

Nói đến chuyện đón về, sắc mặt Tề Thị mới hòa dịu một ít, nở nụ cười, “Nói đến cùng vẫn là gia không hiểu lòng ta. Ta ước gì có muội muội trở về nói chuyện với ta, hắn lại đem ngươi cất giấu. Đứa nhỏ sinh ở bên ngoài, bị khổ không it. Nếu ta biết, muội muội phải trước giường hầu hạ mới là lẽ phải. Xem này, gầy thành như vậy…” Nắm tay Hoa Ti Nhu, hai giọt lệ rơi xuống.

Hoa Ti Nhu nghĩ đến thời điểm trước và sau khi sinh Thiên Nhi, không phải là chịu khổ sao, sắc mặt ảm đạm.

Lại bị Tề Thị khuyên nhủ, trong lòng thoáng hơn, lại nhớ thương Thiên Nhi, “Hôm nay…”

Tề Thị thấy nàng buông lỏng, không ngừng cố gắng, “Hôm nay dĩ nhiên là An Cư chúng ta, nhưng Thiên Nhi trọng yếu, muội muội ngươi không thể xuất hiện như vậy. Cả nhà chúng ta trở về bàn bạc kỹ hơn mới được. Nói đến không sợ ngươi chê cười, người ta nói miệng tỷ tỷ không hiền lương, thứ hai muội muội là công thần của An Cư chúng ta, đâu có đạo lý ở bên ngoài, ba là cũng muốn giúp gia. Bên ngoài lời khó nghe nào đều nói, nếu muội muội chối từ, tỷ tỷ ta sẽ không quay về, ở lại làm nha đầu chải đầu đổ nước cho muội muội, chỉ cần trong long muội muội thoải mái.”

Hoa Ti Nhu kinh hãi, sau đó nước mắt cảm động chảy xuống. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không có người nói với mình những câu này? Từ lúc vào trong thành, lúc nào nương cũng canh chừng mình, sợ sai lầm vào cửa An Cư. Lần này nàng trở về nghĩ kỹ, lúc trước còn cảm thấy mình xin lỗi bên kia, hiện tại xem ra hoàn toàn không là như vậy, bằng không vì sao đều nói An Cư không tốt thế nào, phu nhân ác độc ra sao. Xem thành ý của người ta, hành động này, đâu là người không biết buông tha. Nói đến cùng, bọn họ bất quá là muốn giữ Thiên Nhi lại thôi, vậy mà lừa gạt mình khổ sở.

Kiều ma ma giỏi nhất là nhìn sắc mặt người, mắt thấy sự việc đã thành, vội nháy mắt nha đầu bên người, tự mình tiến lên, “Hoa cô nương, để lão nô đỡ ngài trở về.”

Tề Thị hất tay nàng ra, “Muội muội, ở cùng với tỷ tỷ, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Bước chân Hoa Ti Nhu không tự chủ đi theo.

Hoa Ti Nhu ngu ngốc, đến chết sẽ không biết chết như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.