Đọc truyện Điền Viên Cốc Hương – Chương 292: Rốt cục đi
Một đám vô cùng náo nhiệt đang chuẩn bị ăn, bởi vì Phan Phú Quý đều đứng lên, ánh mắt đa số ngơ ngác. Người đầu tiên nhận ra Phan Phú Quý biết chuyện trong nhà, tại kia thấp giọng nói với người kế bên, hơn nữa bên cạnh còn có Lí Đắc Hà, hai phen ba bận là biết người trong cửa hàng là Phan gia.
Nhìn thấy có náo nhiệt, ánh mắt là lạ nhưng vẫn ra oai nói, “Ta nói đại cháu, ngươi ······ ngươi bắt ta đến nơi đây làm gì?” Phan Phú Quý làm như không nghe thấy những lời bàn tán, mặt mũi không thể làm cơm ăn hay làm bạc, tuy lúc này mình không muốn tới, nhưng đã tới cũng không sợ, rất trấn định.
Đại Lâm thở hổn hển, xem ra kéo một người đàn ông tới có chút cố sức, lại giận không thể át hắn, “Không phải là ngươi đuổi khuê nữ ngươi ra khỏi nhà sao? Sao lại không biết ta tìm ngươi làm gì?”
Nghe xong lời này Cốc Vũ vỗ trán. Đại ca! bộ dạng này không được nhưng tốt xấu gì coi như Đại Lâm có tiến bộ, còn biết bắt người tới, Cốc Vũ không để ý sẽ giúp hắn một phen. Tóm lại mở mắt gút cần một quá trình, một khi mở miệng, Phan Phú Quý có thể tìm rất nhiều cớ.
Quả nhiên vẻ mặt Phan Phú Quý đáng thương hề hề, “Đại cháu, đây là chuyện trong nhà ta, với ngươi không có quan hệ gì chứ?”
Đại Lâm sửng sốt, “Sao nàng chạy đến chỗ ta? Sao lại không có quan hệ.”
Phan Phú Quý cũng không nóng nảy, ngồi dưới đất thậm chí còn có vẻ thích ý, bộ dáng vô lại, ánh mắt gian tà đánh giá cửa hàng, không che giấu được sắc mặt vui mừng, thậm chí còn ôm quyền chẳng ra gì nhìn đám thợ mộc sư phụ cười nói: “Các ngươi nhìn một cái, khuê nữ lớn không thể quản, nàng chạy một cái đã không có bóng dáng, ta không quản được, lại nói các ngươi có hôn ước nàng không chạy đến ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?”
Đại Lâm nghẹn lời, mặt đỏ bừng, bàn tay to nắm chặt, trợn mắt nhìn.
Đám thợ thủ công đều ở mười dặm tám thôn, lúc Đại Lâm và Tiểu Mãn thành thân làm ầm ĩ một trận, dĩ nhiên là biết, giờ phút này nghe Phan Phú Quý nói như vậy, sắc mặt những người đó không thích hợp, mặc dù Phan Phú Quý không có ý khác, cũng không có lỗi gì, ở cùng Đại Lâm lâu như vậy, đều biết bản tính của hắn, có chút không đành lòng nhìn người nọ kiêu ngạo hống hách như vậy.
Người nhận ra Phan Phú Quý mở miệng, “Lời của ngươi không đúng, nếu con ngươi có hôn ước phải đưa bằng chứng mới được, bằng không hôm nay chạy dến nói có hôn ước, ngày mai chạy đến nhà khác nói có hôn ước. Đại Lâm là người thực thành, chuyện này hắn không chịu nổi, huống hồ khuê nữ chưa xuất giá, ngươi tự làm chủ mặt dày mày dạn chạy tới ở nhà người khác thật không thấy nhiều, gia giáo nhà các ngươi thật sự tốt! Không nghĩ cho con gái mình sau này phải làm mai, ngươi cũng không ngẫm lại?”
Cốc Vũ nhìn thoáng qua hán tử, gầy gò nhưng nói ra lời rất hợp tâm ý của mình, điều làm rõ không nói, bỗng chốc khởi ra thủ đoạn nham hiểm của Phan Phú Quý, cuối cùng còn có ý hỏi ngươi cảm thấy thanh danh khuê nữ trọng yếu, hay những thứ khác trọng yếu.
Nàng không khỏi thầm than một tiếng tỷ phu, học đi học đi, đây mới là bộ dáng đương gia tác chủ.
Quả nhiên Phan Phú Quý trầm mặc, tựa hồ đang cân nhắc, ánh mắt gian tà nhìn khắp cửa hàng, lắc đầu cười khổ, “Ta có biện pháp gì, nếu lúc trước nói tốt đá kết thân, bây giờ sẽ không có chuyện phiền lòng như thế này. Khuê nữ lớn không giữ được người, là ta không có bản lĩnh, nếu lúc trước trong nhà không có trở ngại sẽ không hủy Đại Lâm như vậy. Hiện tại ta trong ngoài không được lòng người, ngươi nhìn một cái, khuê nữ lại oán ta hận ta, ta giữ nàng ở nhà nàng lại không chịu lập gia đình, ta để nàng ở ngoài ngươi lại nói như vậy, đâu còn đường sống cho người nghèo chúng ta.”
Xem ra là muốn để nàng lại ở trong này, thừa dịp lên làm lão bản nương cửa hàng sao? Còn luôn miệng nói những lời này, nói Đại Lâm coi trọng gia sản Tiểu Mãn sao? Mình là loại người nào, tưởng người khác đều như mình, thật chỉ có hắn thôi.
Mọi người không biết nên nói gì, đột nhiên thanh thúy thanh âm vang lên, “Chẳng lẽ bây giờ còn muốn làm đôi vợ chồng hoạn nạn sao?”
Là Cốc Vũ, sắc mặt Đại Lâm khổ sở.
Phan Phú Quý thấy có người theo phe mình, là ước gì, “Dĩ nhiên là như vậy, khuê nữ của ta, ta hiểu, không phải là người chịu khổ, chỉ cần cùng Đại Lâm cháu…”
Cốc Vũ không đợi hắn nói hết, hèn mọn cười, quả nhiên là thế, còn chuyện nhà Đại Lâm đến Đào trang tị nạn thì sao? Nói đến cùng là ngại bần yêu phú mà thôi, người như thế cũng dễ đối phó. Nếu lúc này Đại Lâm hai bàn tay trắng, không tin hắn còn để khuê nữ hắn ở lại, rõ ràng muốn cửa hàng.
Cốc Vũ quét nhìn đám người một vòng, đột nhiên cười nói: “Như vậy a, thật sự là cảm động lòng người nha.”
“Ai nói là không chứ? Khuê nữ ta là đứa ngốc, ta đã mắng nàng, nào ngờ nàng ở nhà nói, đã có hôn ước, sinh là người Đỗ gia chết là quỷ của Đỗ gia, nếu không để nàng đi, nàng… nàng sẽ không sống! Ngươi nói ta làm sao bây giờ? Đành phải để nàng đi, là phúc là khổ tự mình chịu.”
Cốc Vũ chỉ sợ hắn không nói như vậy thôi, “Nga, như vậy a. Cũng tốt, mọi người đều đây chứng kiến, đã nói như vậy, Đại Lâm ca ngươi mau thu dọn đi. Tiền công trong cửa hàng ta tính toán đưa cho ngươi. Ra ngoài nếu không có chỗ đi, ngươi có thể tới nhà nhạc phụ tương lai, dù sao cũng có thể chịu khổ, tình nghĩa này có phải thật khiến người ta cảm động sâu sắc vô cùng không?”
Đại Lâm nghe Cốc Vũ nói như vậy có chút gấp, “Ta khi nào thì ······” chưa nói xong đã bị Tiểu Hà đá một cước, cũng không biết có hiểu hay không, nhưng không nói chuyện nữa.
Phan Phú Quý còn chưa từ bỏ ý định, “Này… Không phải là cửa hàng của ngươi?” Nói xong cảm thấy mình lỡ lời, “Còn có thể đi Đào trang, khuê nữ gả ra ngoài ······ “
Tiểu Hà ở một bên xem coi như rõ ràng lời Cốc Vũ nói, muốn để Đại Lâm một nghèo hai trắng xem khuê nữ hắn còn muốn đi theo không, liền tiến lên một bước cười hì hì nói: “Ai, không thể nói lung tung, mẹ ta nói, nhà ở Đào trang không thể cho ai. Lúc nàng ở Đỗ gia thôn, chúng ta không có cha, người trong tộc không chứa chấp, lúc đó không phải các đuổi chúng ta đi sao? Có nhà của mình đương nhiên thoải mái hơn, nhà đó do Đào trang xây lên, nương ta ở không có vấn đề, ta và ca ca ta thành gia lập thất thì nhà đó không thuộc về chúng ta, nên không thể trở về. Hay là để ca ta đi Đỗ gia thôn bên kia, nhà chúng ta còn có một túp lều.”
Mặt Phan Phú Quý lúc xanh lúc trắng, khẽ cắn môi tựa hồ không quá tin tưởng.
Lí Đắc Hà ở một bên tức giận nói: “Ngươi tưởng cửa hàng này là của hắn? Ngươi tùy tiện nghĩ có thể hiểu rõ, hắn bất quá là học đồ, cha vợ có hai con trai, đến phiên hắn hưởng sao? Còn có, bọn họ trở về đây, chỉ có vài năm thời gian có thể xây lớn như vậy?”
Phan Phú Quý nghĩ đúng là lý lẽ này. Náo cả nửa ngày thì ra hắn đương gia, rốt cuộc không được gì cả, thật đã tính sai.
Vài thợ thủ công bắt đầu nói, lời khó nghe gì đều nói hết.
Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, là Phan Xuân Hoa đã cố nén giận, “Phụ than, ngươi thật nham hiểm! Ép buộc khuê nữ của mình như vậy, người ta rõ ràng có hôn ước, lúc tìm tới cửa ngươi không tiếp, bây giờ muốn khuê nữ của mình tới cửa, kết quả là người ta đã có vợ có con, ta ở đây tính là gì? Ô ô ······ ta cũng không quản nhiều như vậy, thủ đoạn xấu này ngươi cũng nghĩ ra, còn muốn ta chuốc say hắn để trong nhà thấy, ta thật sự làm không được, chia rẽ người ta làm gì, ngươi có biết ta ở đây lâu như vậy, mỗi ngày ta đều nằm ác mộng, đứa nhỏ máu chảy đầm đìa kia bắt ta…”
Phan Xuân Hoa càng nói càng gấp, bụm mặt chạy ra ngoài.
Phan Phú Quý không quá tin tưởng lí do thoái thác vừa rồi, thấy nữ nhi của mình phá rối còn muốn đi, không nghĩ nhiều, vội níu lại, “Sao ngươi có thể bỏ đi như vậy, không công tiện nghi người ta!”
Nói xong lại quay đầu nhìn Đại Lâm, vẻ mặt bất cứ giá nào, “Trong sạch của khuê nữ ta đều bị ngươi hủy, nếu ngươi không cho bạc, ta liền… ngươi không xong với ta.”
Đại Lâm mở to hai mắt nhìn, cảm tình vài ngày nay mình còn tội nghiệp người ta, giờ phút này không có ai tội nghiệp mình, “Ta hủy trong sạch của nàng lúc nào? Ta ······ ta cho tới bây giờ không có, ta cho nàng bạc kêu nàng đi, chính nàng nói không có chỗ đi, lại ······ “
“Ngươi, hỗn tiểu tử này, ta quản ngươi nói trên trời dưới đất gì, về sau khuê nữ ta gả không ra, ngươi chỉ có thể nhận bút trướng này, bằng không đi cáo nha môn cũng là ngươi chịu thiệt!”
Một sắc nhọn thanh âm cuồng loạn tức giận mắng, “Ngươi cáo nha môn! Thật sự là ăn mỡ heo mông tâm, giờ thì tốt lắm, khuê nữ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi dễ nhìn không? Giờ phút này còn muốn dùng nàng đổi bạc, lương tâm ngươi bị chó ăn rồi hả.”
Phan Xuân Hoa cố kéo chạy ra cửa, Phan Phú Quý còn muốn cứng rắn chống đỡ, đã thấy bên ngoài vài người đàn ông đi vào, cũng không nói chuyện, kéo hắn ra ngoài.
Một phụ nhân với khuôn mặt buồn khổ đi vào, chính là người vừa mắng, nhìn người trong phòng với vẻ mặt không được tự nhiên.
“Thẩm, sao bây giờ ngươi mới đến?” Đại Lâm như là tìm được cứu tinh.
Sắc mặt phụ nhân ngượng ngùng, “Đại cháu, ta muốn gọi thêm vài người tới, sợ không làm gì được hắn, ngươi quá nôn nóng dám đến trước, may mắn đến kịp.”
Nói xong cũng không có người để ý nàng, tự mình đứng đó một lúc lâu muốn nói lời xin lỗi, lại không biết mở miệng từ đâu, biến thành một câu: “Thật sự không có mặt mũi nói cái gì, kéo hắn về đi, qua hai ngày tới tạ lỗi các ngươi.”
Dứt lời xoay mình bỏ chạy. Tiếng khóc náo cũng dần yếu đi.