Điền Viên Cốc Hương

Chương 12: Khách đến nhà


Đọc truyện Điền Viên Cốc Hương – Chương 12: Khách đến nhà

Từng ngày đi qua như thế. Ngày tháng dài! Ngày tháng dài! Cốc Vũ mỗi ngày đối mặt với củi gạo dầu muối, cuối cùng là đã biết thế nào là dài, sống qua một ngày biết một ngày, ngày bỗng nhiên trở nên dài lê thê. Nàng hy vọng biết bao, xuân đi thu đến, lúa có thể cắt về biến thành gạo, lại không cần nghĩ đến ngày mai ăn cái gì.

Mấy ngày nay, Nhị bá thường mang đồ lại cho, khi là mấy miếng điểm tâm, khi là một bao đường mang từ nhà mẹ đẻ của Nhị bá mẫu, hoặc là một rổ trứng gà, còn có một ít tiền đồng giấu bên dưới. Nhị bá mẫu ở nhà bên kia tuy rằng không làm chủ được, nhưng huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng ở trấn trên, cũng khấm khá, thường tiếp tế tỷ tỷ. Đồ tiếp tế lại bị Nhị bá mẫu lấy một ít cho, nhà Cốc Vũ chỉ đành mặt dày nhận. Mặc dù là cốt nhục chí thân, Cốc Vũ cũng thật sâu cảm động, loại quan tâm đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn làm cho người ta cảm động đến rơi nước mắt. Nàng nghĩ ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp bọn họ.

Cốc Vũ đang ngồi ở trong sân ngẩn người, nhìn cây mới trồng trong sân cao hơn, nghĩ đến hơn phân nửa rau dại ở ruộng pha bên sông cũng mọc ra, trong lòng một trận kích động.

Trong viện xuất hiện ba người, Cốc Vũ cũng không thấy kỳ quái. Nhị thúc công là trưởng bối của Trần gia, Đào trang có họ Trần, họ Lí là thế gia vọng tộc, người hai họ ở chung thật hòa hợp, nếu có tang ma cưới hỏi đều hỗ trợ lẫn nhau, Nhị thúc công ở Trần gia bối phận cực cao, có khách đến cũng không lạ.

Thấy người đến gần, Cốc Vũ ý cười trong suốt đứng dậy, “Các ngươi tìm Nhị thúc công, hắn đi ra ngoài, chắc buổi trưa mới về.”

Người đến có vẻ là cả gia đình, một người nông dân khoảng trên dưới ba mươi tuổi, da đen, nhưng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt rất sắc bén, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận, bên người là một phụ nữ gương mặt tươi cười, tóc chải sạch sẽ, lộ ra đôi má hồng hồng, trên tay là cái rổ, một bé trai khoảng 10 tuổi đứng ở giữa, bộ dạng ngây ngô, nhưng không giống Kinh Trập cũng không giống An Cẩm Hiên, là dạng có mặt mũi, mũi cao miệng rộng, nhưng là lại biểu lộ không khí vui mừng.

Kia phụ nhân lanh lẹ đi tới, nắm tay Cốc Vũ: “Đây là Cốc Vũ thôi, xem lớn nhanh ghê, khuôn mặt trắng hồng, nương của ngươi sắp sinh rồi, mau dẫn chúng ta đi nhìn xem.”

Người phụ nữ có vẻ quen thuộc tự nhiên, vừa vào cửa giống như là đến nhà mình, Cốc Vũ chạy nhanh kêu lên: “Nương, tỷ tỷ, có khách.”


Tiểu Mãn ra cửa, nàng đã từng theo cha đến nhà vài lần, nhưng cũng có chút do dự, thử thăm dò kêu lên, “Giang bá mẫu, Vĩnh Ngọc bá bá…”

Cốc Vũ đang rót nước, nghe tỷ tỷ kêu như vậy, liền rõ ràng, Vĩnh Ngọc bá bá chính là Trần đại bá cha nàng đã nói trước kia. Nàng rót nước vào chén sứ rẻ tiền bưng lên, tiểu tử kia không khách khí: “Ta rót được rồi.”

Cốc Vũ ngây người, Giang thị mở miệng: “Cốc Vũ, đây là Giang Sinh, ngươi đừng coi thím như người ngoài, kệ hắn.”

Trần Giang Sinh nhìn Cốc Vũ ha ha ngây ngô cười, cầm một chén nước đặt ở trên bàn, cũng không uống.

Vương thị theo người sai vặt đi ra, Giang thị chạy nhanh chạy tới đỡ: “Muội tử của ta, có thân mình không nên lộn xộn, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt rồi.”

Vương thị cười: “Tẩu tử hôm nay đến, không có lý nào ta lại trốn ở trong phòng, lại nói cả ngày ở bên trong cũng buồn hoảng.”

Nghe Vương thị nói như vậy, Giang thị không phải người ngoài, vội vàng vào phòng lấy ra một cái đệm giường, kéo một cái ghế dựa lưng qua, “Cũng còn rắn chắc.” Đem đệm giường để lên, xong mới đỡ Vương thị ngồi xuống, tựa hồ trong nhà này nàng mới là nữ chủ nhân.


Vương thị thấy nàng bận rộn tỉ mỉ như vậy, ngượng ngùng đứng lên: “Xem thân mình của ta, tẩu tử đến còn muốn phiền mệt ngươi.”

Cốc Vũ xem diễn xuất của Giang thị thật là thích, không giống Đại bá mẫu khiến người chán ghét, cũng không phải Nhị bá mẫu không nói chuyện, cả người tản ra sức sống, nàng xen mồm nói: “Nương ngài bây giờ chính là bộ dáng thiếu phu nhân.”

Giang thị bật cười vui vẻ, đi lại điểm trán Cốc Vũ, “Ta nhìn ngươi cái quỷ tinh linh, ngày sau nói không chừng chính là mệnh thiếu phu nhân.”

Đang nói chuyện, Lí Đắc Tuyền trở lại. Thấy bọn họ hắn rất cao hứng, kêu Tiểu Mãn đi cửa tiệm mua thịt, Tiểu Mãn khó xử, đứng An không nhúc nhích.

Trần Vĩnh Ngọc ngăn lại, “Được rồi, chúng ta đến cũng là muốn ăn cơm, nên có cầm vài thứ lại góp chung, còn phải làm phiền chất nữ.”

Nói xong, Giang thị lấy từ trong rổ ra thịt, vài cái trứng gà, kêu Tiểu Mãn: “Đi, Tiểu Mãn, chúng ta đi nấu cơm.” Làm khách còn mang theo đồ, nhưng không làm Lí Đắc Tuyền cảm thấy khó chịu, Cốc Vũ trong lòng cười thầm, Vĩnh Ngọc bá bá này thật đúng là biết sống.


Tiểu Mãn đáp ứng.

Trần Vĩnh Ngọc mở miệng nói: “Tuyền, vốn nên qua sớm, chỉ là nương của ta vừa mất mấy ngày trước, nên không thể tới cửa, thật vất vả đến hôm nay, lúc trước nếu không có ngươi ở trong thành đưa thuốc, nương của ta sợ không thể sống đến tuổi này.”

Lí Đắc Tuyền vội lên tiếng trả lời: “Đều là quê nhà hương thân, chỉ là chuyện nhỏ, Vĩnh Ngọc ngươi cũng không nên để ở trong lòng.”

Trần Vĩnh Ngọc lại nghĩ tới cái gì: “Ta cùng nương nói chúng ta cùng nhau lớn lên, sau này ngươi học nghề mộc sống, lập gia đình trong thành, đều vẫn như xưa. Nương nói nhất định phải tới cám ơn ngươi. Mấy ngày trước lúc nàng thanh tỉnh còn nhắc tới lúc chúng ta ra bờ sông chơi, ngươi còn đã cứu mạng của ta…”

Hai người lải nhải liền cười ha ha, dĩ vãng luôn tốt đẹp như thế.

Nói xong chuyện xưa, Trần Vĩnh Ngọc bắt đầu ra chủ ý: “Tuyền, ta nói ngươi được chia ruộng như thế không đủ ngươi làm, nếu muốn đủ sống phải có biện pháp mới được, nghe nói Kinh Trập đã đi tư thục, trước kia ta còn cảm thấy ngày qua khó khăn, trước hết không cần đi học, nhưng vừa vào cửa thấy chữ của đứa nhỏ này, ta liền thay đổi ý nghĩ, vẫn là cho đứa nhỏ đọc sách hiểu lẽ, Giang Sinh cũng đi học qua vài năm, mấy ngày nay nãi nãi hắn đã qua đời nên nghỉ học. Xong chuyện này nên đi cùng với Kinh Trập. Ta cũng không mong hắn làm gì, ngày sau có thể biết chữ là được rồi.”

Lí Đắc Tuyền gật đầu đồng tình.

Trần Vĩnh Ngọc lại nói: “Ta nghĩ tay nghề của ngươi không có đất dụng võ, như vậy đi, ta đi hỏi thăm một chút, nếu có nhà cần làm gia cụ, ngươi nên hành nghề, chuyện gia đình, không cố được còn có ta đây, ruộng pha không trồng được cái gì, ruộng nước của ngươi cũng không nhiều, đến lúc đó nếu ngươi vội, ta tiện thể trồng cấy phụ ngươi.”


Nghe như vậy, Lí Đắc Tuyền càng cảm kích, “Vẫn nhờ Vĩnh Ngọc ngươi lưu ý một chút, ngươi cũng thấy, vợ ta gần đến ngày sinh, trong nhà thật sự khó khăn, như bây giờ trong nhà cái gì cũng không có, chờ mẹ bọn nhỏ sinh con xong, trong vườn cũng ương giống xong, ta yên tâm đi làm gia cụ, không cần làm phiền ngươi.”

Trần Vĩnh Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Như vậy cũng tốt, chờ lúc mẹ Cốc Vũ muốn sinh đứa nhỏ, ta thấy ngươi bên này cũng không có người chăm sóc , Tiểu Mãn còn nhỏ, để nương Giang Sinh qua giúp, nghề mộc việc cũng không phải dễ tìm, tạm thời như thế.”

Lí Đắc Tuyền vui sướng, ngay cả Cốc Vũ ở một bên thấy nhẹ nhõm, nhà bá bá vừa tới, không chỉ có tin tức sinh nở của nương, ngày sau cha cũng có thể đi làm nghề mộc, lại nói ngày sau nếu trong vườn có gì không biết, cũng có người quen hỏi một chút. Hơn nữa còn có nhà Nhị bá bên kia, nghĩ như vậy, Cốc Vũ bớt lo.

Trần Vĩnh Ngọc lấy trong lòng ra một cái bao giấy, đưa cho Lí Đắc Tuyền: “Tuyền, đây là tiền ngươi ở trong thành đưa thuốc, hơn nữa ta cũng không có nhiều, chỉ là một chút tâm ý.”

Lí Đắc Tuyền xua tay, vội vàng cự tuyệt.

Trần Vĩnh Ngọc nổi giận, “Đây chính là nương ta giao phó, ngươi muốn nàng đi rồi cũng không yên sao?”

Nói đến nhường này, Lí Đắc Tuyền đành phải tiếp nhận, mặt lại đỏ.

Ngoài phòng Giang thị kêu lên: “Đến ăn cơm”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.