Điên Vì Yêu [cổ Đại - Ngược] Full

Chương 42 (hết)


Bạn đang đọc Điên Vì Yêu [cổ Đại – Ngược] Full – Chương 42 (hết)

Có vẻ hôm nay cũng không có động tĩnh gì từ Bắc Lỗ, mọi chuyện dường như trời yên biển lặng, nội thương của Hàn Phong cũng dần khôi phục, sự việc có chuyển biến tốt chăng ? Vì sợ Bắc Lỗ lại thừa nước đục thả câu nên cả đoàn quân càng phải chú ý, việc cung cấp lương thực cũng như nước uống đều phải rất cẩn thận, Uyển Lam dùng châm thử độc với lại một số kiến thức về độc dược mà nàng đã học được ở Dược Quốc, nàng cẩn thận kiểm tra nguồn suối, khi đã thấy an toàn liền cho một ít vào bình. Phi Tuyết ngồi cạnh bên, vô tư nhìn Uyển Lam thăm dò:

– Hàn vương phi! Một mình cô ra đây lấy nước không sợ Bắc Lỗ sẽ tấn công dùng cô để uy hiếp Hàn vương gia sao ?

Uyển Lam làm sao không biết chứ, cô cùng lắm cũng chỉ biết dùng độc để phòng thân, làm sao có thể chống lại được âm mưu ác độc của Bắc Lỗ được chứ.

– Cả doanh trại chỉ có thể dựa vào nguồn nước này để duy trì, cô yên tâm ở đây gần quân doanh chỉ có vài bước, bọn chúng cũng không có cơ hội để bắt tôi đâu. Với lại, có cao thủ như giáo chủ Anh Túc ở đây sự an toàn càng nhân lên gấp bội, đúng không ?

Hạ Lan Phi Tuyết cười cười:

– Quá khen rồi nhưng cẩn thận vẫn hơn, chúng ta về doanh trại thôi!

Uyển Lam gật gật đầu, vừa đứng lên thì có khoảng 2 tên mặc áo đen xuất hiện, bọn chúng không nói gì liền tung một phát, một làn bột màu tím hòa trong gió. Uyển Lam nhận ra được đây là hương độc liền phất tay 1 cái, 1 làn hương từ trong ống tay áo bay ra như một làn khói huyền ảo, đó chính là thuốc giải các loại độc tạm thời do chính nàng điều chế ra:

– Cẩn thận! Đây là khói độc.

Phi Tuyết vốn là cơ thể bách độc xâm nhập, có vẻ như 2 tên này dường như chỉ là muốn bắt Uyển Lam, khói độc này cũng chẳng có thể làm hại được nàng, nàng liền vung kiếm chém vào một trong hai tên. Hai tên đó đánh trả được một lúc thì lại kiếm đường thoát thân, thi triển khinh công đến một nơi khác, Hạ Lan Phi Tuyết nhất thời muốn tra rõ Bắc Lỗ đang tính gì liền đuổi theo nhưng Uyển Lam lại ngăn lại:

– Cô đừng đuổi theo thì hơn! Có lẽ bọn chúng đang có âm mưu khác.

Phi Tuyết gấp rút nhìn Uyển Lam:

– Cô mau về doanh trại báo cho Hàn Vương Gia và Đông Phương Ân, ta sẽ không sao đâu dù gì ta cũng biết võ công, bọn chúng không làm gì được ta đâu.

– Nhưng …

Chưa kịp nói xong thì thân ảnh đó đã biến mất, không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi, Uyển Lam quyết định thật nhanh về doanh trại, biết đâu sẽ còn kịp cứu trợ cho Phi Tuyết.

Phi Tuyết đuổi theo được một lúc thì lại chẳng thấy hai tên đó đâu, cô nhìn quanh chỉ quanh chỉ thấy toàn là trúc, tiếng gió xào xạc mang lại cảm giác hoang vu âm trầm đến đáng sợ, sương mù xuất hiện như mờ như ảo, không phân biệt được đâu là phương hướng. Phi Tuyết ngồi xuống nhắm mắt lại để tĩnh tâm xác định được phương hướng, có lẽ nàng đã bị lạc vào Trúc Tuyệt Trận. Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị trúc tấn công và đã thương nhưng còn nàng thì khác, có trận pháp nào nàng chưa thử qua chứ. Nhưng được một lúc thì dường như mọi chuyện đã quá trở nên khó khăn, Phi Tuyết nhìn quanh, tại sao vẫn không tìm ra được phương hướng chứ ? Rõ ràng Trúc Tuyệt Trận không phải là một ca khó đối với nàng, vậy thì lý do vì đâu ? Một tiếng nói vang cả khu rừng được cất lên khiến Phi Tuyết chú ý:

– Ta nên gọi ngươi là giáo chủ Anh Túc hay là Hoàng hậu Dược Quốc đây ? Ngươi bất ngờ vì sao không thể thoát ra được đúng không ?

Phi Tuyết liền nghĩ đến một cách liều mình phá trận pháp, phá trận này chỉ cần dùng 1 phần công lực cộng với tuyệt chiêu mà sư phụ chỉ dạy thì có thể thoát ra rồi. Vận dụng nội công nhưng sao công lực của nàng càng ngày càng yếu đi, không thể nào phá trận được.

– Ngươi đừng hoang phí công lực nữa, nội lực của ngươi đã bị ta phong tỏa hết rồi, trừ phi giải được trận bằng không ngươi chịu chết đi.

Từng lá bùa chú rơi xuống bao quanh nàng, nàng thiết nghĩ chỉ có thể thu phục nàng chắc hẳn không phải người tầm thường, ngoại trừ sư phụ còn ai có thể chứ ? Phi Tuyết tức giận:

– Là ai ? 

Một người phụ nữ với mái tóc đen dài, trên đầu chỉ vỏn vẹn một cây trâm bạch ngọc, vận một bộ đồ màu đen, đôi chân mày hơi xếch lên mang một vẻ đầy yêu ma. Phi Tuyết chợt nhận ra người này chính là người đã hủy hoại sư môn, chính là sư thúc của nàng, bí mật tu luyện võ công tà đạo nhằm thống trị Tiên Cảnh Sơn nhưng cuối cùng lại bị đuổi khỏi sư môn, vạn kiếp không được bước vào Tiên Cảnh Sơn nửa bước.

– Sư thúc, là người sao ?

– Phải, là ta thì sao ? Chỉ bằng ngươi mà có thể đấu lại với ta, ngươi đúng là đang nằm mơ.


Phi Tuyết thật không ngờ lại đụng mặt nhau như thế này, rõ ràng là âm mưu từ trước, Bắc Lỗ có một cao nhân như vậy đứng đằng sau quả thật là tâm kế. Phi Tuyết nàng dù thua cũng không chịu nhục. Nội lực, võ công của nàng đều đã bị phong tỏa hết rồi, muốn thoát cũng không được, đành phải bị bọn chúng lôi đi.

Khi Hàn Phong và Đông Phương Ân đến nơi đã không thấy bóng dáng Phi Tuyết đâu. Trong lòng Đông Phương Ân sao cứ cảm thấy không yên ? Phi Tuyết! Nàng đang ở đâu chứ? Theo tính toán của hắn thì có lẽ nàng đến đây mới đúng chứ, không lẽ đã tính sai chỗ nào ? Tìm khắp cả khu rừng cũng không thấy bóng dáng, chợt một cái chuông nhỏ còn vướng lại trên lá trúc làm cho hắn chú ý, cái chuông này là của Phi Tuyết, tiếng chuông trong gió hay mỗi lần nàng cử động nó đều sẽ vang lên rất lạ tai. Nắm chặt cái chuông trong tay Đông Phương Ân không khỏi lo lắng, hắn là đang rất lo cho nàng, cho thê tử của hắn, hắn sợ sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa:

– Đông Phương huynh! Ta thấy chúng ta nên quay về bàn tính lại thì hơn.

Đông Phương Ân dù rất muốn đi tìm Phi Tuyết nhưng lý trí hắn vẫn còn mách bảo rằng hắn sẽ tìm ra cách để cứu Phi Tuyết nhanh nhất có thể. Vừa về đến doanh trại, có cấp báo rằng Bắc Lỗ đang ứng chiến, sẵn sàng đợi quân ta. Điều này đều chứng minh giả thuyết Phi Tuyết bị bắt là đúng, cả hai cùng nhìn nhau rồi gật đầu quyết định ra ứng chiến. Uyển Lam cẩn trọng nhắc nhở:

– Hai người phải cẩn thận, phải thật sáng suốt, biết không ? Phải bình an cứu được Phi Tuyết, nhất định phải trở về!

Hàn Phong nắm chặt tay của Uyển Lam:

– Nàng ở doanh trại tuyệt đối đừng ra ngoài, ta không muốn nhìn nàng gặp nguy hiểm.

Uyển Lam gật đầu nhu thuận khiến cho Hàn Phong an lòng, cả hai cùng dẫn quân xuất phát. Trận chiến này cũng phải đến hồi kết rồi, hai nước giao tranh không tránh khỏi thương vong, Bắc Lỗ vẫn còn một chiêu thủ đoạn cuối cùng, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Chủ tướng Bắc Lỗ liền phẩy tay một cái, hai bên ngừng giao chiến,Phi Tuyết liền xuất hiện, nàng đang bị bao vây trong trận pháp đầy huyền ảo, Đông Phương Ân liền xúc động:

– Phi Tuyết! 

Lúc này Phi Tuyết dường như đã sức tàn lực kiệt, trận này không chỉ giam giữ nàng mà còn hút đi hết sinh lực của nàng. Nàng chỉ dám gọi khẽ:

– Ân…

Chủ tướng Bắc Lỗ đắc ý liền đưa ra điều kiện nếu Dược Quốc đồng ý chia phân nửa giang sơn liền thả Phi Tuyết. Phi Tuyết liền giương đôi mắt đầy lệ khó xử nhìn Đông Phương Ân, nàng muốn chạm tay ra ngoài nhưng lại bị bức tường trận pháp vây quanh, hất ngược nàng vào trong, khiến cho nàng thổ huyết nhưng vẫn gắng gượng:

– Không… được… Ân

Càng nhìn Phi Tuyết yếu đuối Đông Phương Ân càng chịu không nổi liền cắn răng đưa ra quyết định: 

– Được! Ta đồng ý, ngươi mau thả nàng ra.

Một giao ước được đưa đến cho Đông Phương Ân, hắn đã thực sự rơi vào khó xử, hắn làm vậy có đúng không ? Nhưng giờ phút này hắn nhận ra người đang bị giam giữ kia quan trọng với hắn như thế nào ? Nàng thật sự đã lay động đến trái tim hắn, hắn nhận ra hắn đã yêu nàng rồi, chỉ cần có nàng thôi là đủ. Hàn Phong đặt tay lên vai Đông Phương Ân như ngầm bảo là hãy cân nhắc nhưng Đông Phương Ân đã nhận thức rõ hắn là thực đang làm gì á, cầm ấn ngọc nhấn vào trong tờ giao ước, biết bao nhiêu nỗi niềm trong hắn:

– Ngươi có thể thả nàng ra được chưa ?

Chủ tướng Bắc Lỗ đắc ý khóe miệng nhếch lên cười khinh bỉ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra hắn đã dùng đúng kế rồi. Một lát nữa thôi, cả Vân Quốc cũng sẽ chấp thuận với điều kiện của hắn cho mà xem. Đông Phương Ân cùng Hàn Phong bất mãn với Bắc Lỗ, bọn họ là muốn gì mà còn chưa thả Phi Tuyết chứ. Một lát sau, mọi sự chú ý lại dồn vào người một cô nương, không ai khác chính là Uyển Lam, Uyển Lam nhìn về phía bên kia có phu quân của nàng đang đứng, nàng không sợ đang ở trong phe địch mà hét lớn về phía Hàn Phong:

– Thiếp không sợ chết! Chàng đừng lo cho thiếp.

Một cái tát rơi vào mặt nàng khiến cho Uyển Lam choáng váng nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi, bên này Hàn Phong lòng như lửa đốt, hắn lại để nàng gặp nguy hiểm rồi, Uyển Lam ta xin lỗi nàng, hắn không ngại cầm kiếm tiến về phía trước, nhưng thanh đao trong tay của Bắc Lỗ lại nhanh hơn đã cạnh kề trên cổ của Uyển Lam:

– Nếu ngươi tiến về một bước ta liền sẽ cho nàng ta chết không nhắm mắt.

– Không được! Ngươi không được làm hại nàng.


– Nếu ngươi đồng ý thả những tù nhân của Bắc Lỗ và 10 thành phía tây, hàng năm tấn cống cho Bắc Lỗ trân châu và những thứ quý hiếm. Ta sẽ thả nàng ta.

Hàn Phong suy nghĩ 10 thành phía tây giá trị không nhỏ, cũng là một phần của giang sơn Vân Quốc, hắn không thể tùy tiện giao cho người khác khi không có thánh chỉ, như vậy chẳng khác nào là bán nước, nhưng người quan trọng nhất trong lòng hắn đang gặp nguy hiểm, người mà hắn đã thề là sẽ đối tốt với nàng cả quãng đời còn lại, hắn phải làm sao ?

– Phong, chàng đừng vì thiếp mà mang tội phản nghịch, thiếp nguyện lấy cái chết để trọn trung với nước, trọn nghĩa với chàng để chàng không khó xử.

Nói xong Uyển Lam liền xoay người một cái khiến cho vết thương trên cổ ngày càng nặng thêm, máu càng ngày càng nhiều, thấm ướt cả vai nàng, Uyển Lam mệt mỏi nhắm chặt mắt lại, giọt nước mắt đọng trên mi giờ đang rơi trên gương mặt trắng ngần ấy. Hàn Phong hét lớn:

– Không! 

Vừa lúc đó một thân ảnh áo đen xuất hiện điểm nguyệt Uyển Lam, tạm thời máu cũng đã ngưng chảy. Bà ta nhìn những người đau khổ vì tình trước mắt liền cười lớn:

– Các ngươi đều là một lũ ngu muội, ta thật không tin trên thế gian này còn có thể tồn tại chân tình.

Bà ta chỉ vào Hàn Phong liền nói:

– Ngươi có dám vì nàng ấy chấp nhận điều kiện Bắc Lỗ không ? nàng ta hy sinh thân mình để giúp ngươi tận trung với nước, đổi lại ngươi đã làm được gì ?

Bà ta nói đúng, cũng tại hắn đắn đo nên Uyển Lam mới ra cớ sự này, hắn nắm chặt bàn tay đưa ra quyết định:

– Được, ta đồng ý! 

Lại là một tràng cười từ người phụ nữ đó, mục đích của bà ta là gì chứ. Sau khi đã kí vào giao ước, bà ta liền dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn vào người đang nằm trên xe ngựa, bà ta thật muốn biết đôi mắt kia nếu không thuộc về chủ nó nữa liệu sẽ như thế nào, hơn nữa bà ta phát hiện đôi mắt của Uyển Lam rất đẹp, rất thích hợp dùng để luyện Nhãn lực cũng rất tốt. Uyển Lam lờ mờ tỉnh dậy, nàng vẫn chưa chết sao ? Nhưng chưa kịp làm gì thì cả bầu trời như tối om trước mắt nàng, một nỗi đau thình lình cướp đi ánh sáng của nàng. Một tiếng hét kinh hoàng làm ngưng động cả thời gian và không gian:

– Á!  mắt của ta ……

Nàng chỉ kịp nói có mấy chữ liền ngất liệm, Hàn Phong liền xông tới bên cạnh nàng, dù quá trình đó có gian nan tới đâu, bao nhiêu lưỡi kiếm, đao cứ liên tục tấn công vào người chàng, khi chàng đến được bên Uyển Lam, liền dùng sức vung kiếm giết hết những người bên cạnh, ôm chặt Uyển Lam vào lòng:

– Ta đến rồi! nàng sẽ không phải sợ nữa, ta đến rồi…

Cứ như vậy Hàn Phong ôm Uyển Lam, nàng là sinh mệnh của hắn, là ánh sáng của hắn. Bàn tay của Uyển Lam  từ từ cử động nhẹ, Hàn Phong nắm chặt tay Uyển Lam, hắn nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn, hắn nói:

– Ta và nàng sẽ mãi mãi bên nhau, sống cùng sống, chết cùng chết! 

Nói đoạn hắn toan lấy kiếm tự vẫn thì một bàn tay yếu ớt như lay động hắn:

– Chàng phải sống…. Tiểu Thiên cần chàng …. Chàng không được…

Hàn Phong rơi nước mắt, hắn thật không muốn mất nàng lần nữa đâu:

– Nhưng một mình ta sống cũng không ý nghĩa gì nữa, ta và Tiểu Thiên đều cần nàng.


– Phong, thiếp mệt quá, thiếp muốn… ngủ.

Hàn Phong gào lên, nỗi đau này ai thấu chứ:

– Không!!!

Đông Phương Ân cũng nóng ruột không kém, hắn nhanh dùng khinh công đến giải cứu Phi Tuyết nhưng dường như không có gì  có thể phá được tường trận này cả, hắn xót xa khẽ gọi:

– Tuyết Nhi!

Phi Tuyết nở nụ cười, nàng đưa tay như muốn chạm vào Đông Phương Ân nhưng vẫn là không được, lần đầu tiên nàng nghe được hắn gọi nàng là Tuyết Nhi triều mến như vậy, như vậy là quá đủ rồi. Người phụ nữ tà đạo đó vẫn không tha cho bốn người bọn họ, bà ta sẵn sàng thành toàn cho bọn họ chết có đôi có cặp để không có kẻ thương người nhớ, âm dương cách biệt nữa.

– Các ngươi đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, ta không có hứng để xem, chi bằng ta thành toàn cho tất cả các ngươi.

Nói xong bà ta liền vung chưởng hướng vào  bốn người họ nhưng lại không thành công vì có người lại xuất hiện ngăn cản:

– Sư muội! Lâu quá không gặp.

– Sư tỷ rãnh rỗi không lo quản lý Tiên Cảnh Sơn, lại đến đây quản chuyện của ta, thật là không phải phép à ?

– Ngươi còn dám nói, lén lút luyện võ công lại theo ma đạo, tâm bất chính mới bị đuổi khỏi sư môn. Lại còn gây hại cho thiên hạ, hôm nay coi như ta thay thiên hành đạo.

Nói về võ công thì quả thật một chín một mười nhưng có điều, võ công của sư phụ ở Tiên Cảnh Sơn hơn hẳn còn về người phụ nữ thần bí này do đang luyện một loại thần công gọi là Nhãn Lực nên cũng chưa thể phát huy hết công lực. Hai bên cứ gây chiến với nhau được một lúc thì có vẻ như người phụ nữ áo đen đã gục ngã, liền ôm ngực mà thổ huyết, bà ta rất tức vì nếu luyện Nhãn Lực sớm hơn một chút có lẽ đã có thể thành bá chủ. Cuối cùng, một chưởng nữa vào đầu bà ta nhằm phế hết đi võ công và sinh mạng của bà ấy, sức tàn lực kiệt chỉ có thể trân mắt nhìn người khác hiên ngang bước đi, và cuối cùng bà ta vẫn là người thua cuộc, Bắc Lỗ thừa dịp thất thế đành phải rút quân

Phi Tuyết hi vọng chớm nở, cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài, thật là tốt:

– Sư phụ!

– Con đừng nói nữa cẩn thận dưỡng thương, Hoàng thượng, ta có thể nhờ người đưa Phi Tuyết lên Tiên Cảnh Sơn không ? Trên đó có đồ đệ của ta, hãy đưa nó đến động Tiên Băng động, nơi đó sẽ giúp cho nó hồi phục.

Đông Phương Ân gật đầu, nhưng nhìn về hai vị bằng hữu của hắn liền ái ngại.

– Người không cần lo, ta sẽ giúp cho bọn họ.

– Vậy làm phiền người!

Sau khi Đông Phương Ân đi thì Hàn Phong vẫn như chưa thức tỉnh, vẫn còn ôm Uyển Lam trong lòng, đôi mắt thất thần nhìn về nơi xa. Sư phụ của Phi Tuyết lắc đầu:

– Một cuộc tình vốn dĩ rất đẹp sao lại trở nên bi thương như thế này. 

Khẽ cầm tay Uyển Lam bắt mạch, phát hiện mạch tượng nàng vẫn còn động nhưng hơi yếu.

– Hàn vương gia! Người để ta xem thử

Cho Uyển Lam uống một viên thuốc để cầm máu và giữ lại mạch tượng bình ổn cho nàng. Hàn Phong sốt sắng:

– Đôi mắt của nàng ấy có thể chữa không ? Nếu không có thể  lấy mắt của ta

Sư phụ của Phi Tuyết dùng tay bàn tay  cùng với tiên lực của mình để thử  trong sự mong đợi của Hàn Phong. 


Một năm sau:

– Phong! Chàng đâu rồi!

Hàn Phong vội vã nắm tay của Uyển Lam:

– Ta ở đây, nàng đừng sợ!

Cũng đã một năm rồi, có lẽ cũng dã đến thời hạn gỡ đi vải băng trắng trên gương mặt của Uyển Lam. Hàn Phong dìu Uyển Lam ngồi vào ghế, bàn tay vẫn không rời tay nàng:

– Thiếp sẽ bình phục đúng không ?

Có lẽ một năm nay nàng mang hi vọng quá nhiều nhưng có phải hi vọng càng nhiều thì sẽ thất vọng nhiều không ?

– Tiên sư phụ đã nói khi đến thời điểm, người sẽ xuất hiện giúp cho nàng lấy lại ánh sáng nàng đừng quá lo nghĩ.

Uyển Lam gật đầu nhẹ, nàng mong từng ngày từng giờ. Riêng Hàn Phong biết rằng năm đó Tiên sư phụ đã dùng cả tiên lực để có thể chữa lành đôi mắt cho Uyển Lam đồng thời cũng đem khế 2 ước đã kí với Bắc Lỗ đưa lại cho hắn, hắn cũng dám cưỡng cầu điều gì nữa, hắn tin Tiên sư phụ. Tiên sư phụ từng nói số mệnh đã cho 4 người bọn họ gặp gỡ tức là cái duyên, bốn sinh mạng này được liên kết với nhau, nếu 1 trong 4 người có chuyện thì 3 người kia cũng sẽ ảnh hưởng.

Tiếng nô tài báo lại có một vị sư thái đến phủ, Hàn Phong lập tức vui mừng dìu Uyển Lam ra đại sảnh. Hắn kính trọng hữu lễ với Tiên Sư phụ

– Hàn vương gia! Ta đến đây để thực hiện lời hứa. Hàn Vương phi, sau khi tháo băng người hãy từ từ mở mắt ra.

Uyển Lam gật đầu, mọi người trong phủ  ai nấy cũng đều hồi hộp chờ đợi, cầu mong sự may mắn đến với vương phi của họ. Uyển lam từ từ mở mắt ra, trước mắt nàng từ một làn mờ ảo nay đã thấy rõ được sự vật, hơn nữa trước mắt nàng giờ là người nàng yêu nhất  “Hàn Phong”. Nàng đưa tay khẽ chạm vào gương mặt của Hàn Phong, khẽ gọi:

– Phong! thiếp nhìn thấy rồi, thiếp lại có thể nhìn thấy chàng và Tiểu Thiên rồi.

Nói xong cả hai ôm nhau trong niềm hân hoan và hạnh phúc. Cả phủ đều vui mừng vì rốt cuộc vương gia và vương phi của họ cũng đã có thể bình an và hạnh phúc bên nhau. Hàn Phong nhìn quanh để tạ ơn Tiên Sư phụ nhưng người lúc nào đã rời khỏi phủ, cũng không ai thấy người đã đi lúc nào.

Lúc này bên Dược Quốc cũng nhộn nhịp không kém, Phi Tuyết khoanh tay vẻ mặt tức giận nhìn Đông Phương Ân:

– Chàng luôn ăn hiếp ta!

Đông Phương Ân ôm Phi Tuyết từ phía sau, hôn lên má nàng một nụ hôn:

– Ta đâu có! Là do nàng quyến rũ ta.

Phi Tuyết phồng má:

– Chàng không biết xấu hổ, lợi dụng lúc ta không chú ý liền hôn ta trước mặt bao nhiêu người còn nói ta quyến rũ chàng.

Đông Phương Ân cười cười, chịu nhận thua:

– Có như vậy mà đã xấu hổ rồi, ta nói nàng biết mỗi ngày mỗi ngày ta đều sẽ hôn nàng như vậy.

– Chàng đó, sắp làm phụ thân rồi mà còn …

– Hài nhi ngoan, để phụ hoàng thương mẫu hậu con nha.

Trong cung ai không biết hoàng thượng chỉ độc sủng hoàng hậu, quyết không nạp thêm phi tần. Quả là chuyện hiếm có trong lịch sử. Một kết thúc trọn vẹn cho các cặp đôi yêu nhay đúng không ạ ?

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.