Điên Vì Yêu [cổ Đại - Ngược] Full

Chương 17


Bạn đang đọc Điên Vì Yêu [cổ Đại – Ngược] Full – Chương 17

Đoàn sứ giả Dược Quốc đang tiến về phía hoàng cung trong sự hiếu kì và hân hoan của dân chúng. Từ rất lâu, Dược Quốc là một nước tuy nhỏ về lãnh thổ nhưng người dân Dược Quốc luôn lấy hoà khí làm trọng, hoà nhã hiếu khách, không thích chiến tranh. Họ có trang phục riêng, văn hoá riêng, do vậy nên đoàn sứ giả Dược Quốc đến kinh thành khiến cho mọi người không tránh khỏi tò mò. Đông Phương Ân ngồi trên kiệu lớn nhiều người khiêng, hôm nay hắn mặc triều phục của Dược Quốc, gương mặt bình tĩnh đến sắc lạnh mang vẻ uy phong của thái tử. Trong triều đình, hoàng đế Lý Hàn Vũ ngồi trên ngai vàng, màu vàng uy nghiêm, sáng chói của long bào cộng với hào quang khiến cho Dược Quốc thán phục bội phần. Xưa nay Vân Quốc lãnh thổ rộng lớn, quân đội tinh nhuệ, khiến cho các nước lân bang thật thấy sở hãi và cũng ngầm khâm phục tài trị nước của hoàng đế Vân Quốc. Hoàng cung Vân Quốc quả thật là không thể xem thường, rồng vàng được nạm trên cột đình, quân lính đi tuần khắp các cung viện cho thấy sự xa hoa, lộng lẫy của Vân Quốc. Đông Phương Ân hữu lễ với hoàng đế xong thì được hoàng đế Vân Quốc Lý Hàn Vũ mở yến tiệc chiêu đãi. Từ chối chính là thất lễ nên Đông Phương Ân đành phải nán lại tham gia yến tiệc.

Buổi tối tại hoàng cung, cung nữ cùng thái giám tất bật cho yến tiệc. Đến khi hoàng thượng đến thì tất cả lập tức hành lễ rồi đâu lại vào đó, Hàn Phong và Uyển Lam cũng vừa đến và ngồi vào chỗ, phía trên là Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu, phía dưới là hoàng thất và đại thần cùng các phi tử của hoàng đế. Đông Phương Ân ngồi đối diện với Uyển Lam, hắn khá ngạc nhiên vì Uyển Lam cũng xuất hiện ở đây, hôm nay nàng thật lộng lẫy, trên đầu cái trâm ngọc hoạ tiết cầu kì bắt mắt, cùng với triều phục gấm hoa đỏ khiến cho hắn không thể rời mắt. Hàn Phong thấy nãy giờ Thái tử Dược Quốc cứ nhìn Uyển Lam không rời nên sinh chút căm ghét, hắn đưa mắt sang nhìn Uyển Lam thì thấy nàng không một chút cảm xúc, cứ nhìn vô thức vào một nơi nào đó, như là không quan tâm đến ai. Bỗng thái hậu lên tiếng đề nghị:

– Hàn vương phi! Ta nghe con có tài ca vũ chi bằng hôm nay biễu diễn cho mọi người cùng xem.

Uyển Lam đang vô hồn thì nghe lệnh thái hậu truyền xuống. Chả là hôm nay nàng không có tâm trạng để hiến vũ nhưng đây là thái hậu, nếu nàng viện cớ từ chối e là phạm tội khi quân:

– Vậy để mọi người chê cười rồi! Uyển Lam xin phép được hiến vũ.

Đông Phương Ân nãy giờ nghe như chết lặng. Nàng ta là Hàn vương phi sao ? Tiểu Lam! Ta lại đến trễ rồi sao ? Nhưng Đông Phương Ân không vì vậy mà chán nản, chàng cũng tình nguyện gảy đàn cho Uyển Lam. Mọi người đều vỗ tay tán thưởng, vương phi của Vân Quốc biểu diễn tài nghệ cùng thái tử Dược Quốc, cho thấy mối giao hảo của Vân Quốc và Dược Quốc càng tốt đẹp hơn rồi. Uyển Lam hướng Đông Phương Ân gật đầu cười nhẹ:

– Thái tử! Mời.

Đông Phương Ân bắt đầu ngồi vào đàn, tiếng đàn du dương thánh thót, trên sân khấu một cô nương tựa như tiên nữ đang nhẹ nâng mình theo điệu nhạc. Nếu không phải một người là thái tử Dược Quốc, một người là Hàn vương phi e rằng mọi người sẽ nói họ là một cặp tình nhân hạnh phúc. Hàn Phong thực là khó chịu khi thấy màn này, thái tử Dược Quốc, nhìn sơ qua cũng biết là đang có tình ý với vương phi của hắn, nhìn xem, hắn gảy đàn nhưng đôi mắt nhìn vương phi đầy nhu tình cảm mến. Hàn Phong cứ vậy mà uống hết ly này đến ly khác. Điều mà hắn không biết nữa là cái người mà hắn luôn miệng gọi là độc phụ, không có tài năng gì lại múa đẹp giống như tiên nữ, có phải vương phi của hắn giấu tài nghệ tốt quá không ?

Điệu múa kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người. Uyển Lam lúc này mới cười nhẹ hành lễ, nàng không có tài đàn hay ngâm thơ như muội muội nhưng tài múa của nàng thì không ai sánh bằng, vì sư phụ của nàng là bậc thầy trong ca vũ. Từ nhỏ nàng đã được phụ thân cho theo Khinh Vân sư phụ để học hỏi, không chỉ có điệu múa Phi Thiên Vũ này mà còn những điệu khác, thậm chí là múa của Ba Tư, cũng không làm khó được nàng.


Trong khi những người khác rôm rả trò chuyện, Uyển Lam lén ra một góc phía xa để nghỉ mệt. Tiệc hoàng cung do hoàng thượng làm chủ, hoàng thượng còn chưa rời khỏi thần tử sao dám đi. Uyển Lam chán nản, có lẽ do tâm trạng không tốt với lại thể chất nàng vẫn chưa khoẻ hẳn nên hơi choáng. Đông Phương Ân cầm một lọ thuốc đưa cho Uyển Lam:

– Hàn vương phi, cơ thể người vẫn chưa khoẻ, đây là thuốc do ta điều chế, người có thể giữ lấy mà dùng.

Uyển Lam đưa tay nhận lọ thuốc:

– Đông Phương huynh, huynh có thể gọi ta là Uyển Lam được rồi. Giữa chúng ta không cần phải khách sáo.

Đông Phương Ân ngồi xuống cạnh Uyển Lam:

– Vậy ta gọi người là Uyển Lam tiểu thư được không ?

Uyển Lam gật đầu thay cho câu trả lời, Đông Phương Ân cũng không nói gì thêm. Nàng là người đã có gia đình, Đông Phương Ân chàng còn có cơ hội sao ? Đông Phương tự hứa với lòng dù không thể kết tóc cùng nàng nhưng hắn sẽ âm thầm bảo vệ, quan tâm nàng như một người bằng hữu. Rồi hắn kể cho nàng nghe chuyện hắn gặp được một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, tiểu cô nương đó đã hẹn ước với hắn rằng sau này lớn lên sẽ gặp lại. Uyển Lam nghe câu chuyện nhưng lại không biết đó chính là mình, nàng vô tư hỏi:

– Huynh không đi tìm vị cô nương đó sao ?

– Ta đã tìm được nhưng nàng đã thành thân, tiểu thư nói xem có phải ta đã không còn cơ hội ?


Uyển Lam chợt thấy thương cảm cho Đông Phương Ân, hắn và nàng thật giống nhau đều yêu đơn phương và luôn cố gắng vì tình yêu của mình. Uyển Lam an ủi Đông Phương Ân:

– Có lẽ huynh và nàng ta có duyên không phận. Huynh yên tâm, nếu sau này có cô nương nào làm phu nhân của huynh chắc sẽ hạnh phúc lắm, huynh là một nam nhân tốt, rất rất tốt là đằng khác.

Đông Phương Ân cười, lần đầu tiên hắn cười thoải mái đến vậy. Uyển Lam đúng là một cô nương thú vị nhất mà hắn từng gặp, không biết nếu nàng ấy biết nàng ấy chính là vị tiểu cô nương năm xưa thì sẽ ra sao ? Bỗng hắn thấy hào hứng vì muốn biết được gương mặt nàng khi biết được sự thật vậy à.

Hàn Phong đứng gần đó đã quan sát tất cả, vương phi của hắn cư nhiên cùng nam nhân khác cười đùa như vậy, thật không ra thể thống gì, cảm giác bây giờ thật khó chịu, giống như có ai đó lấy đi đồ vật mà hắn thương yêu vậy. Không được! Dù là đồ hắn không cần cũng không ai được lấy của hắn!

– Vương phi! Đến lúc về phủ rồi.

Uyển Lam và Đông Phương Ân lúc này mới kịp nhìn lên người phát ra tiếng nói:

– Vương gia!

Uyển Lam lập tức chào từ biệt Đông Phương Ân rồi theo Hàn Phong. Được vài bước thì Hàn Phong liền đi nhanh làm cho Uyển Lam nhăn nhó:


– Chàng đi nhanh như vậy làm gì chứ ?

Hàn Phong lúc này mới dừng lại khiến cho Uyển Lam không kịp tránh nên đã đụng vào người Hàn Phong, Uyển Lam xoa xoa trán:

– Chàng là cố ý phải không ?

Hàn Phong lúc này mới được dịp bùng phát, chàng hỏi vặn ngược lại Uyển Lam:

– Là nàng đi chậm mà còn trách ta.

Cái gì ? Hắn cư nhiên lại còn đổ lỗi cho nàng:

– Chàng bị gì vậy ? Khi không tự nhiên nổi cáu với ta

– Tự nhiên sao ? Ngươi đường đường là một vương phi lại đi liếc mắt đưa tình với thái tử Dược Quốc, còn ra thể thống gì.

Uyển Lam thật muốn tát cho Hàn Phong một cái, quay lưng lại với Hàn Phong:

– Ta không có làm gì để chàng phải mất mặt, người cần phải xem lại thể diện là chàng.


– Ngươi…!

Uyển Lam thách thức:

– Ngươi ngươi cái gì ….? Ta nói chàng biết, Uyển Lam ta đã mù mới đem lòng yêu chàng, nhưng chàng không phải lo, ta đã không còn nuôi hy vọng nào với chàng nữa.

Hàn Phong vẫn là không chịu được, đeo bám hắn không buông cũng là nàng, đòi gả cho hắn cũng là nàng, bây giờ lại nói không muốn hắn nữa. Hắn không phải là món đồ, muốn có thì bằng mọi cách giờ lại quẳng hắn sang một bên. Hắn thật muốn dạy dỗ cho con mèo hoang này một bài học để hả giận. Hắn gằn từng tiếng:

– Nàng nói lại lần nữa ?

Uyển Lam cũng không vừa, xoay người lại thẳng thừng phát ra từng tiếng, tự nhiên lại hứng chịu cơn giận vô cớ của Hàn Phong, nàng cũng không muốn chịu thua:

– Ta muốn hưu chàng!

Hưu hắn! Nàng ta dám nói hưu hắn. Hắn thật sự không cho phép điều đó xảy ra, nam nhân ưu tú như hắn lại bị một độc phụ ruồng bỏ, thật là đáng xấu hổ. Hàn Phong đưa tay nắm chặt gáy của Uyển Lam khiến nàng phải ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ hồng ướt át như làn sương sớm khiến chàng thật muốn cắn vào đó một lần. Không một lần suy nghĩ, liền áp đôi môi của mình vào môi Uyển Lam, Uyển Lam giãy giụa nhưng dường như sức của nàng là số không, nàng càng chống đối hắn càng mạnh bạo hơn như muốn giết nàng vậy. Rất lâu Hàn Phong mới buông Uyển Lam ra, nàng đưa tay lên miệng của mình:

– Chàng… vô sỉ!

Nói xong Uyển Lam liền vụt chạy thật nhanh, cảm giác lúc này của nàng thật là hỗn loạn, vừa bồi hồi vừa đau đớn. Nụ hôn của Hàn Phong chỉ mang tính chiếm hữu, không hề có tình cảm nào dành cho nàng, không biết nàng đã chạy bao xa nhưng nước mắt nàng cứ rơi theo từng bước. Hàn Phong đứng đó hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra, hắn không khống chế được bản thân mình, lúc đó hắn chỉ biết phải trừng phạt nàng ta nhưng dường như hắn đã để cảm xúc dẫn lối, đã bắt đầu nhưng lại không muốn kết thúc. Nếu không phải vì sợ Uyển Lam chết vì ngạt thì Hàn Phong đã không dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.