Bạn đang đọc Điền Văn Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân – Chương 19: Không Biết Xấu Hổ 5
Bên trong phòng bếp nhà họ Thị, Chung Mẫn Phân cầm chày cán bột ngồi ở bên bàn, còn đang thở mạnh.Sợ bà tức giận hại thân, Trân Trân vội vàng rót chén nước tới, giúp bà vỗ lưng thuận khí.Lúc này Trân Trân đã đoán được ông già kia là ai.Nhà họ Lâm và nhà họ Thị có quan hệ tốt, cho nên chuyện của nhà họ Thị cô cũng có nghe nói một chút.Trần Thanh Mai không biết, lúc này còn đang nghi hoặc.Trước kia nhắc đến cha ruột của Thị Hoài Chung, Chung Mẫn Phân đều sẽ nói thẳng là đã chết, cô ấy cũng vẫn luôn cho là cha ruột của Thị Hoài Chung đã chết từ lâu, kết quả không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện.Cô ấy hiếu kì hỏi: “Đó là ông nội của Đan Linh? Mẹ, không phải mẹ nói…!Ông ấy đã sớm…!Chết rồi sao?””Đúng vậy, đã chết rồi.” Chung Mẫn Phân thở phì phò oán hận nói.Nói xong bà bỏ chày cán bột xuống, bưng chén lên uống một ngụm nước lớn.Bà buông bát xuống, liền tức giận, hơi thở phập phồng nói: “Ông ta không phải ông nội của Đan Linh, cũng không phải cha của Hoài Chung, Hoài Hà và Hoài Minh!”Có thể nhìn ra được Chung Mẫn Phân rất hận lão Thị.Trần Thanh Mai không hỏi tiếp nữa, nâng mắt lên nhìn thoáng qua Trân Trân.Nhưng Chung Mẫn Phân tựa hồ vẫn có ý nói lại chuyện cũ.Sau khi cơn giận trong lòng chậm rãi tiêu tan, bà vừa từ từ hít thở, vừa mở miệng nói: “Đúng là ông ta không chết, chỉ là cho tới nay mẹ xem như ông ta đã chết rồi.
Năm đó Hoài Minh mới bốn tuổi, ông ta qua lại với một con hát ở trên trấn, đưa người về nhà, nói là làm vợ bé của lão ta.
Sau khi dẫn về nhà, lão suốt ngày dán ở trong phòng con điếm kia.”Nói đến đây, Chung Mẫn Phân nhịn không được lại muốn tức giận.Trân Trân vỗ lưng cho bà, bà dừng một lát đè lại cơn giận rồi mới tiếp tục nói: “Con điếm kia còn nhỏ tuổi hơn mẹ, nói chuyện ỏn ẻn, biết quyến rũ người ta, thứ hèn nhát – Thị Đại Phu kia rất thích ả.
Mẹ không rộng lượng gì cho cam, không chịu nổi bọn họ.
Có một đêm nọ, bọn họ ở trong phòng làm chuyện tốt, mẹ thực sự nhịn không được, mò lấy chày cán bột xông vào đánh cho bọn họ một trận.
Cái chày cán bột dài một trượng bị mẹ đánh gãy thành ba đoạn, lúc ấy phải nên đánh chết đôi nam nữ chó má này!”Nghe Chung Mẫn Phân kể, Trân Trân và Trần Thanh Mai đều nín thở không nói lời nào.Chung Mẫn Phân bưng bát lên uống sạch nửa bát nước còn lại, “Thị Đại Phú nói mẹ là mụ đàn bà đanh đá, mẹ đúng là như thế.
Lão sợ nhà mẹ đẻ của mẹ nên không dám bỏ mẹ, lại sợ mẹ lại đánh lão cho nên dẫn vợ bé bỏ chạy đi đến trấn Triệu Thành.
Triệu Thành có thân thích nhà lão, lão dẫn theo vợ bé ở trấn Triệu Thành an cư lạc nghiệp, sau đó không bao giờ trở về nữa.
Lão né tránh mẹ như vậy nhưng sau này mẹ vẫn tức không nhịn nổi, lại chạy đến Triệu Thành đánh hai người bọn họ một trận.”Nghe đến đó, Trần Thanh Mai nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật lợi hại.”Chung Mẫn Phân mũi hừ mũi một tiếng, “Mẹ mà không lợi hại thì có khi bị đôi nam nữ chó má kia ép chết rồi! Cũng may cái thân này của mẹ sức lớn, Thị Đại Phú đánh không lại mẹ, nếu không người chịu thiệt tám phần là mẹ.”Nói xong bà hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn cứng rắn, “Gặp phải loại đàn ông này là số mẹ khổ, một mình mẹ khổ cực nuôi lớn ba đứa nhỏ, lão ở bên ngoài tiền kiếm, một phần cũng không đưa cho trong nhà, toàn bộ đều nuôi vợ bé và đứa con ả ta sinh ra cho lão.
Hiện tại Hoài Minh có tiền đồ, lão biết trở về rồi? Dòng thứ thấp hèn, không biết xấu hổ!”.