Đọc truyện Điện Từ Bi FULL – Chương 29
“Thế là muội cứ gọi thẳng tên húy của Hoàng Thượng sao?” Hắn nhìn nàng trong nắng chiều hỗn độn, “Cứ gọi hắn là Lan Ngự?”
Nguyệt Hồi lắc đầu, “Ở đó có người ngoài, khi nói chuyện muội không dùng xưng hô, cứ gọi ngài nọ ngài kia, không cần phải kêu tên hắn.
Muội cũng biết cái tên này không phải thứ muội có thể gọi, muội là cái đinh gì cơ chứ.
Mà chẳng phải bây giờ huynh đã tên là Lương Ngộ rồi đó sao, Lan Ngự, Lương Ngộ…Muội cũng sợ phạm húy của huynh mà.”
Xem ra cũng không đến mức vui quá mà quên hết mọi thứ, có đôi khi nàng không được đàng hoàng nhưng ít ra cũng hiểu phải giữ đúng mực khi làm chuyện lớn.
Lương Ngộ dần tĩnh tâm trở lại, cả ngày hôm nay căng thẳng, đến bây giờ mới chậm rãi dịu xuống.
Vì sao lại thấy không yên, hẳn vẫn là vì cách làm của Hoàng Đế.
Ngay từ khi Hoàng Đế 6 tuổi đã được hắn hầu hạ, mọi tâm sự mấy năm nay của Hoàng Đế hắn đều biết.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên tự tiện xuất cung, quyết định lớn như vậy mà chẳng hề sai người truyền lời một tiếng, cũng không để thị vệ đi theo, nếu không phải hắn phát hiện ra sớm, đến khi gặp bất trắc thì ai đứng ra gánh nổi?
Có những lời không nói thì không hiểu thấu, tiểu Hoàng Đế vẫn chưa thực sự cầm quyền, quả thực chẳng khác gì con cua chân mềm nuôi trong lồng sắt, một khi rời khỏi lồng sắt thì chỉ còn đường làm đồ nhắm rượu cho người ta.
Vương triều chưa bao giờ thiếu người cho vị trí Tân Hoàng, một lưỡi kiếm ngắn, một mũi tên bắn lén, “vèo” một cái lướt qua, vậy là đi tong công sức bao năm nay vất vả.
Cho nên việc Hoàng Đế an toàn hay không, không đơn thuần chỉ vì tính mạng Hoàng Đế, mà còn liên lụy đến cả vận mệnh làm quan của hắn.
Hiện tại đang là thời điểm Tư Lễ Giám trèo lên từng bước, về sau nha môn này có thể nắm giữ toàn bộ mạch máu Đại Nghiệp hay không, tất cả đều dựa vào hành động của 2 3 năm này.
Hắn là vì đại cục, cùng là vì tiền đồ của bản thân, những thứ vướng bận nhỏ nhặt bên trong đều chẳng quan trọng.
Từ khi Nguyệt Hồi trở về, hắn chưa từng gay gắt như vậy với nàng lần nào, cớ sao hôm nay lại nổi giận đến vậy, tự mình cũng phải cho mình một lời giải thích.
Hắn lui về sau hai bước, chậm rãi ngồi trở lại ghế, Nguyệt Hồi vẫn còn đang ngẩn ngơ, hắn bình tâm lại, nói: “Ca ca thất thố, làm muội sợ rồi phải không? Chỉ là ta sốt ruột, muội quá thân thiết với Hoàng Thượng, sau này sẽ trở thành tấm bia ngắm cho cả hậu cung.
Còn cả đằng Thái Hậu, việc mạo danh truyền ý chỉ sớm muộn gì cũng không giấu được, đến lúc đó Thái Hậu muốn bắt đi người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế, thế thì muội phải làm sao? Dù chối cũng có thoát nổi hay không?”
Tuy ấm ức nhưng Nguyệt Hồi cũng không cãi lại, cúi đầu nói: “Trách muội không biết nghĩ, chỉ cần có người chơi cùng đã vui đến mờ mắt, không chịu tính toán trước sau.
Muội sai rồi, từ sau không dám nữa, ca ca đừng giận.”
Ngoài miệng thì nói vậy, âm điệu vẫn lộ ra tủi thân.
Nàng phải chịu kinh hãi như thế, hắn chỉ an ủi dăm ba câu làm sao mà đủ.
Lương Ngộ không ngồi yên được, lại đứng lên.
Hôm qua nàng còn gọi ca ca luôn miệng, giúp hắn lau tóc chải đầu, hôm nay lại vì chuyện nhỏ này mà bị hắn quở trách, thế là cứ cúi gục mãi, tinh khí đều tan biến sạch.
Hắn bỗng nhiên lo lắng, chẳng may khiến nàng sợ đến nỗi sau này làm việc không dám mở miệng, chẳng may trở thành lủi thủi lầm lì, thế thì phải làm sao đây?
“Nguyệt Hồi…” Hắn tiến lên hai bước, đi tới trước mặt nàng.
Đúng là Nguyệt Hồi thật tốt tính, rõ ràng bị giáo huấn mà vẫn không giận hắn nổi.
Hắn vừa gọi nàng, nàng liền thành thật “dạ” một tiếng.
Lương Ngộ thở dài, nắm lấy hai bả vai nàng, đầu vai lả lướt cọ vào lòng bàn tay, có một loại cảm giác kỳ dị.
“Ca ca đều là vì muốn tốt cho muội.” Ngoài câu này ra, dường như hắn chẳng thể tìm được lời nào khác để dỗ dành nàng, cũng như dỗ dành chính hắn.
Nguyệt Hồi gật đầu, “Cái tật không màng trước sau của muội đúng là không tốt, sau này phải sửa…”
Hắn nhớ ngày nhỏ nàng ham chơi, chạy vào thư phòng hắn rồi chẳng may làm rơi vỡ đồ rửa bút, quang cảnh ngày ấy cũng là thế này, ỉu xìu cúi đầu, lí nhí nhận sai, đảm bảo về sau không dám tái phạm.
Thói chiều chuộng của người lớn đối với trẻ con sẽ bám theo cả đời, hắn nhìn nàng, cảm xúc hỗn độn khó nói rõ.
Cũng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cúi người xuống ôm lấy nàng, “Lương gia chỉ còn hai chúng ta, muội phải bình an, cha mẹ ở dưới kia mới yên tâm được.”
Nguyệt Hồi ngửi mùi hương trên người hắn, chỉ thấy mấy hôm nay ca ca cứ hỉ nộ vô thường.
Chẳng biết có phải do tính tình vốn đã vậy hay không, có khi ngày mai lại biến thành kiểu khác.
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Ca ca, có phải trong lòng huynh vẫn không tình nguyện để muội tiến cung? Hay là huynh sợ muội vào cung rồi cặp kè với Hoàng Thượng, vứt huynh ra sau đầu luôn?”
Câu hỏi này làm hắn ngây người, quả thực nàng nói chẳng sai, mà hắn lại chẳng thể nào đáp lại.
“Cô nương lớn rồi sẽ phải gả đi, muội ở trong cung, ta vẫn có thể trông nom muội một chút…” Hắn nói xong liền buông nàng ra, nhìn sắc trời ngoài cửa, “Ta vừa mới về, vẫn chưa thay y phục, muội nghỉ ngơi trước đi, có gì để sau chúng ta lại nói tiếp.”
Hắn xoay người đi ra, Nguyệt Hồi nhìn theo bóng hắn, bước chân vội vã rời khỏi viện nàng, thật sự không hiểu rốt cuộc hôm nay có chuyện gì mà hắn lại giận đến vậy.
Nàng không nỡ nhớ lại tàn khuyết của ca ca, nhưng thành thực mà nói, có lẽ trắc trở trước đây sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tâm tính hắn.
Khi trước nàng luôn cảm thấy thái giám bị thiếu bản lĩnh, khó tránh khỏi trở nên cay độc, may mà ca ca không bị.
Nhưng mà bù được chỗ này thì lại hụt chỗ kia, cảm xúc lo được được lo mất của hắn phóng đại gấp mấy lần người bình thường.
Đều chẳng dễ dàng gì, mặc dầu đã quyền khuynh triều dã.
Nguyệt Hồi còn lo lát nữa ăn cơm với nhau khó tránh khỏi xấu hổ, đến giờ cơm Tào Điện Sinh lại truyền lời: “Đốc chủ mệt mỏi, hôm nay không dùng bữa cùng cô nương được, mời cô nương cứ ở lại trong viện thôi.
Nhà bếp đã chuẩn bị xong, một lát nữa sẽ đưa tới ngay, trời lạnh lắm, cô nương dùng xong sớm rồi nghỉ ngơi đi.”
Nguyệt Hồi nghe xong, ngơ ngác ngồi đó, đúng là không dứt được tai bay vạ gió mà.
Ca ca vẫn còn giận lắm.
Nói thật là ngoài miệng nàng nhận sai rồi, nhưng thực ra trong lòng vẫn thấy mình chẳng sai mấy.
Nàng không dám nói ca ca xé chuyện bé ra to, nhưng giận đến nỗi này hình như hơi không đáng.
Vì thế buổi tối nàng yên lặng ăn một mình, Thu Lại và Ngọc Chấn hầu bên cạnh, nàng bưng cơm ăn mà chẳng thấy có mùi vị gì.
“Tính tình của Đốc chủ, thực ra chẳng tốt lắm phải không?” Nàng quay đầu hỏi bọn họ.
Thu Lại và Ngọc Chấn nhìn nhau, Thu Lại nói: “Cũng không hẳn, bình thường Đốc chủ vẫn khá ôn hòa với đám hạ nhân chúng em, chỉ là không hay để ý đến thôi.
Không để ý đến thì chúng em có thể thỏa thuê chây lười, bao nhiêu người đang ngóng trông có một chủ tử như vậy nữa kìa.”
Có nghĩa là các nàng chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lương Ngộ, Nguyệt Hồi gượng gạo nhếch miệng, nàng đã được diện kiến một lần rồi, chứng tỏ hắn không coi nàng là người ngoài phải không?
Người nhà náo loạn giận dỗi nhau, dù sao vẫn phải có một người mặt dày chủ động đứng ra hòa giải.
Nguyệt Hồi cố ý dậy thật sớm, dự định sẽ nịnh nọt lấy lòng Lương Ngộ trước khi hắn phải đi, chỉ cần làm hắn một cười một cái là yên tâm rồi.
Đáng tiếc, khi nàng lần mò đi đến viện hắn thì hắn đã vào cung từ lâu.
Nàng nhìn lên trời, trăng sao vẫn còn đây, tính ra một đêm hắn chẳng ngủ được mấy canh giờ.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, đành phải ngóng chờ đến khi tối hắn về vậy.
Nhỡ đâu không về, thế thì lại phải tiếp tục ôm theo nỗi xấu hổ này, giống như vết loét dưới lớp áo, càng che càng to.
May mà hôm nay Tiểu Tứ về kinh, khi bước vào cửa thì thấy nàng đang ngồi dưới hiên tết dây đeo.
Mấy công việc của cô nương không thích hợp với nàng, bện hai ba vòng bắt đầu rối, Tiểu Tứ đứng một bên cảm khái: “Tỷ bị sao vậy, tội gì cứ phải làm khổ mình thế đâu!”
Nguyệt Hồi không nghe ra ý châm chọc, xua tay bảo người thu cái rổ và sợi tơ đi, ngửa đầu hỏi Tiểu Tứ: “Lần này được về tức là xử án ổn thỏa rồi phải không?”
Tiểu Tứ ừm một tiếng, nhấc tà áo ngồi xuống bậc thang, “Đông Xưởng phá án, làm gì có cái gọi là thỏa hay không thỏa, chỉ cần bị coi là có tội thì cứ đưa vào ngục trước đã.
Hôm kia nhận lệnh liền lên đường luôn, chẳng kịp báo cho tỷ một tiếng, tỷ có phải đợi lâu không?”
Nguyệt Hồi thất thần nói: “Đợi tận hai canh giờ……Tiểu Tứ, đệ cảm thấy chúng ta như bây giờ có tốt không?”
Tiểu Tứ nói tốt mà, “Có cơm ăn có áo mặc, hơn hẳn trước kia chạy thuyền.” Vừa nói vừa quan sát nàng, “Làm sao thế? Tỷ không vui à?”
Nguyệt Hồi không đáp, vòng tay ôm lấy hai chân, gối mặt lên đầu gối.
Tiểu Tứ vừa thấy liền đứng lên, “Đi, nếu phải chịu uất ức thì chúng ta không ở lại nữa, về lại bến thuyền là được.
Đệ đã nói rồi, cơm của nhà giàu không dễ ăn, chúng ta đạp gió mà lớn lên, chịu sao nổi để người ta chỉ tay sai khiến.”
Tiểu Tứ túm nàng định đi, Nguyệt Hồi lại bật cười: “Đã lên cái thuyền này rồi, còn xuống được nữa hay sao? Đệ khó khăn lắm mới có được công việc này, phải làm cho tốt, chỉ còn trông vào đệ làm rạng rỡ tổ tiên thôi đó.”
“Đệ là đứa mồ côi, tổ tiên ở đâu còn chẳng biết, nói gì đến rạng với chả rỡ đâu.” Tiểu Tứ cúi đầu nói: “Nếu tỷ sống tốt thì đệ cũng mừng theo, nếu tỷ sống không tốt thì đệ cũng chẳng muốn dính vào cái rạng rỡ này, đệ về đi khiêng lương thực nuôi tỷ.”
Nguyệt Hồi nghe nó nói xong, dạt dào cảm động, vỗ vỗ bờ vai nó, “Đệ đi khiêng lương thực cũng chẳng nuôi nổi ta, nhưng mà đệ có tấm lòng này, ta đã thấy đủ lắm rồi.” Vừa nói vừa thở dài, “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là hôm qua bị quở trách một chút, trong lòng không dễ chịu lắm.”
Tiểu Tứ kinh ngạc: “Trách cái gì cơ? Ca ca của tỷ thấy tỷ ăn nhiều quá, ghét tỷ rồi?”
Nguyệt Hồi xì một tiếng, “Ngoài ăn ra thì cái đầu đệ còn gì nữa không hả? Cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, lông gà vỏ tỏi thôi, không đáng nhắc đến.”
Nói là Hoàng Đế xuất cung, nàng đi chơi cùng cả ngày, ca ca trách nàng không biết tiến thoái sao…Nói mấy thứ này cho Tiểu Tứ nó cũng chẳng hiểu, dứt khoát bỏ qua vậy.
Chỉ là Tiểu Tứ thấy nàng không vui, không đành lòng.
Phú quý của hiện tại là rơi từ trên trời xuống, kể ra cũng chẳng mấy yên ổn.
Giữa mùa đông, thuyền đều ngừng hết, đường sống của bọn họ đứt đoạn, trùng hợp thế nào lại nhảy ra một ca ca thân thích.
Nếu ca ca là bình dân áo vải thì thôi, ai dè lại là nhân vật to như thế, cứ gọi là thân nhưng chẳng biết rốt cuộc thân từ chỗ nào, thái giám vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam.
Bây giờ Tiểu Tứ có chút lo lắng, sợ Nguyệt Hồi ngốc nghếch, bị người ta ăn sạch còn giúp người ta lau miệng.
Nguyệt Hồi thấy Tiểu Tứ không nói lời nào, quay sang nhìn, “Sao thế? Lại buồn rồi?”
Tiểu Tứ nghẹn nửa ngày, “Ca ca này của tỷ, có đáng tin không?”
Nguyệt Hồi giật mình, lúc này mới nhớ ra không kể cho Tiểu Tứ là bọn họ là huynh muội ruột.
Nhưng lời này không thể nói, có lẽ trên đời chỉ còn mỗi Hoàng Đế biết được bọn họ là ruột thịt thôi.
“Đáng tin mà, hai nhà chúng ta là họ hàng, lại còn là láng giềng, từ nhỏ hắn đã trông chừng ta.
Sau này trong nhà xảy ra biến cố, hắn tiến cung, ta đi lạc…Đều là do số mệnh không tốt.” Nguyệt Hồi cười, cực lực tìm cách khiến Tiểu Tứ yên tâm.
“Thế…” Tiểu Tứ cân nhắc hỏi, “Hắn rốt cuộc thân với tỷ thế nào? Đệ nói cho tỷ nghe, họ hàng cách nhau ba ngàn dặm, bao nhiêu cô nương bị bán vào xóm ả đào cũng vì người thân ‘đáng tin’ như thế đấy.”
Nguyệt Hồi nghe xong há hốc, “Ca ca kia của ta mánh khóe thông thiên, không cần phải bán ta.”
“Chưa chắc đâu.” Tiểu Tứ nói: “Người thấp kém thì bán cô nương cho tú bà, người quyền quý thì bán cô nương cho Hoàng Đế, dù sao vẫn là bán…Không phải tỷ muốn vào cung sao, tỷ nghĩ lại xem trong cung có khác gì nhà thổ? Chẳng phải vẫn là vạn người cùng hầu hạ một kẻ trăng hoa!”
Nguyệt Hồi bị kiến giải của nó làm cho ngây người, cảm khái nói: “Đều tại quá nghèo, không đủ tiền cho đệ đi học.
Chỉ cần cho đệ học nhiều thêm mấy chữ, chưa biết chừng đệ còn trở thành đại văn hào của thời đại.”
Tiểu Tứ khiêm tốt xua tay, “Quá khen rồi, đệ không nhận nổi.
Chỉ là đệ muốn nhắc nhở tỷ, đứng quá tin tưởng mấy kẻ thân thích từ đâu nhảy ra, không biết người ta đang có ý đồ xấu gì đâu.”
Nguyệt Hồi gật đầu, thế rồi lại ủ rũ.
Tâm tình Lương Ngộ không phải thứ nàng có thể nhìn thấu, làm trái không được, làm theo cũng không xong.
Người ta nói lòng vua khó dò, nhưng Nguyệt Hồi thấy hắn còn khó dò hơn cả vua.
Tiểu Tứ tiếp tục dặn dò nàng: “Đệ không quan tâm có thể thành danh ở Đông Xưởng được không, cái nơi đó, quả thật không phải nơi người ta nên ở lại.
Chưa bàn đến những người bị bắt vào ngục có thực sự có tội hay không, chỉ nhìn thủ đoạn tra tấn bức cung thôi mà đã tê dại đầu.
Nếu chỉ vì muốn lo cho đệ mà tỷ ở lại cái phủ này thì cũng không cần, đệ không làm ở Đông Xưởng cũng không lo chết đói.”
Nguyệt Hồi nghiêng đầu nhìn nó, “Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ta đâu phải bà mẹ già của đệ, làm sao mà bán mình vì đệ được.
Chỉ là ta khó khăn lắm mới tìm được người thân, không muốn đánh mất nữa.
Hơn nữa ca ca đối xử với ta rất tốt, phải coi ta là người nhà thì mới dạy dỗ ta chứ.”
Tiểu Tứ lắc đầu, có một từ gọi là “sát thục”, chắc chắn nàng không biết.
Bỏ đi, nàng tự mình nhận, đành nghe hết theo ý nàng.
Dù sao Tiểu Tứ cũng nghĩ kỹ rồi, nếu nàng muốn chạy, nó sẽ không nói hai lời đưa nàng rời khỏi kinh thành ngay lập tức; còn nàng không muốn, thế thì nó cũng đành cắn răng bò lên cao, biết đâu tương lai sẽ có lúc nàng cần nhờ đến, tốt xấu gì cũng không bị chê nuôi nó còn chẳng bằng nuôi con chó.
(*) Sát thục có nghĩa là mọi người có sự quen biết, hiểu rõ tương đối lẫn nhau, dần dần sinh ra tín nhiệm, làm việc với nhau sẽ dễ hơn.
Ban đầu Nguyệt Hồi buồn bực, sau khi gặp Tiểu Tứ đã tiêu tan gần hết, nàng lấy lại vui vẻ hỏi nó tối nay có ăn cơm nhà không.
Tiểu Tứ lắc đầu, “Không ăn cơm được rồi, hôm nay đệ phải trực đêm, bớt chút thì giờ đến thăm tỷ để tạ lỗi hôm kia không về thôi.”
Nguyệt Hồi thấy cũng chẳng còn cách nào, đành bảo Tùng Phong đến phòng bếp lấy cho nó mấy cái bánh bao nhân thịt, dặn dò nó khi nào được sưởi ấm thì lấy ra hơ một lúc rồi hẵng ăn.
Tiểu Tứ bật cười, “Đồ ăn ở Đông Xưởng ngon lắm.” Rồi vẫn gói bánh bao lại, cất vào trong ngực áo.
Tiểu Tứ đi rồi, nàng lại nhàn rỗi, hỏi thăm tiểu thái giám trong phủ xem ở đâu có bán dế tốt.
Đám thái giám trong phủ không bị quản thúc nghiêm ngặt như trong cung, lập tức đáp: “Ở khắp mười dặm sông cầu Tử Trúc, cả ở những chợ chim cũng có ạ.
Nhưng mà đi mua trùng sống thì tốt nhất nên có người quen, đừng mua ‘dược khiếu’, không thì sẽ lỗ lắm.”
Thứ gọi là dược khiếu có nghĩa là điểm thêm tùng hương hoặc chu sa trên cánh dế để tăng thêm trọng lượng, làm cho tiếng kêu càng lảnh lót vui tai hơn.
Mấy trò đó cũng chỉ phí công, mua về tốn tiền, người chơi dế đều biết.
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, nàng không quen biết chỗ bán nào, tiểu thái giám vỗ ngực, “Giao cho tiểu nhân, tiểu nhân giúp cô nương.”
Nguyệt Hồi vội đồng ý, nhờ tiểu thái giám ra ngoài mua một đôi.
Đến chạng vạng thì đã về, ôm hai cái hồ lô dâng về phía trước, “Đại cô nương, đều là mới mở giọng, đầu to cánh khỏe, là giống dế đông tốt nhất ạ.”
Nguyệt Hồi vui lắm, thu xếp đâu ra đấy cho đôi dế, chuẩn bị đầy đủ cám ngô dốc sức nuôi nấng.
Trong phòng ấm áp, dế không phải chịu lạnh, kêu lên hết đợt này đến đợt khác, nhắm mắt lại nghe mà ngỡ như đang ở giữa mùa hè.
Nhưng mà chút động tĩnh của nàng chưa cần nửa khắc đã được báo đến tai Lương Ngộ.
Vị trong trị phòng Tư Lễ Giám đang bận bịu phê hồng, nghe tin xong cũng không có phản ứng lớn lao gì, đợi đến khi xua hết người đi mới ném cái bút trong tay xuống.
Lúc này lại có một tiểu thái giám bước vào bẩm báo, “Vương nương nương của Duyên Khánh Điện bắt được một tên ăn trộm, là tên Tư phòng trước kia được điều sang.
Vương nương nương sai người tới hỏi lão tổ tông nên xử lý thế nào ạ.”
Lương Ngộ trầm ngâm, Tư phòng được điều sang không giống với đám người dưới quyền 11 Giám còn lại, đã xảy ra chuyện thì phải cũng phải cho người ta một lời giải thích.
Hắn nhìn cái cái đồng hồ Tây Dương đặt trên án, sắp đến lúc cửa cung hạ khóa rồi, Tần Cửu An đứng bên cất tiếng: “Lão tổ tông không cần bận lòng, giao cho tiểu nhân xử lý là được.”
Nhưng hắn lại đứng lên, “Đằng nào cũng nhàn rỗi, qua đó xem xem thế nào, tiện thế giải buồn luôn.”
(*) Tư phòng cũng là một chức quan trong nội đình.