Diễn Trò

Chương 16: Cậu Tư, yêu em được không?


Đọc truyện Diễn Trò – Chương 16: Cậu Tư, yêu em được không?

Biên tập: BộtVì cô uống rượu nên hơi thở cũng nóng rực, cậu Tư hôn lên mũi cô, cô lại không tránh đi mà chỉ yên lặng nhìn anh. Ngày thường Cận Tiêu không chịu nổi đối mắt mấy giây, cuối cùng tai sẽ đỏ lên và muốn quay mặt đi, nhưng hôm nay cô lại nghiêm túc nhìn mặt mày của cậu Tư tựa như không nhận ra anh, hay lại tựa như nhớ rõ anh vô cùng.

Cậu Tư bị cô nhìn chăm chú như vậy thì cũng hơi ngượng ngập, anh giữ cằm rồi muốn hôn lên đôi mắt của cô, nhưng vừa mới nghiêng đầu đã bị Cận Tiêu duỗi tay khác ra chặn trán lại. Vì thế anh bỗng bị giữ cứng ở đó và bị cô quan sát tỉ mỉ tới mất tự nhiên.

Cậu Tư chợt muốn cười, định hỏi cô chẳng lẽ cũng coi anh là phù hiệu, định đếm số “nếp nhăn” bên trên hay sao. Nhưng Cận Tiêu lại khẽ nhếch miệng nhẹ nhàng nói câu: “Cậu đẹp thật đấy.”

Cô chưa từng thẳng thắn nói ra những lời này, lời như vậy vốn nên thủ thỉ ngọt ngào, nhưng khi cô nói ra lại đượm tất thảy phiền muộn như thể thừa nhận chuyện này là một loại sầu bi vậy. Cậu Tư nhìn thấy hàng mi dày rung lên của cô thì chợt giật mình, bởi ngón tay của Cận Tiêu lướt qua sườn thái dương của anh thật giống ký ức được mẹ vỗ về. Đợi tới khi cô rời tay ra rồi, anh lại hốt hoảng kéo tay cô áp trở về. Hai bọn họ đều tự cảm nhận được phần chua xót và sầu não của chính mình.

Lúc này cậu Tư nhớ tới bàn tay của mẹ, Cận Tiêu lại thấy rõ thế giới nguội lạnh sau này nhưng vẫn không khống chế được con tim mình. Những năm tháng được học về xa cách, thất vọng và đau khổ thuở nhỏ khiến cô không dám mang lòng tha thiết điều gì, thêm cả lý trí nhút nhát xung đột với cảm xúc càng biến thành một loại lực bất tòng tâm.


Vận mệnh còn có thể có trái phải, nhưng cảm xúc thì không. Thứ mang tên lý trí thật sự là món phế phẩm, dù suy xét chặt chẽ đến mức nào rồi vẫn không ngăn nổi hàng triệu điều bản thân không quyết định được.

Cận Tiêu khi say vừa nói ra câu ấy đã hao một nửa sức lực toàn thân, nhưng cô vẫn nói thêm một câu khác: “Em không nên như vậy.”

Cô vốn không sinh ra đã ngậm thìa vàng, mà chỉ e thấp kém hơn chút nữa sẽ lẫn mình vào trong bụi bặm. Những cô gái bình thường khác sẽ chỉ thấp thỏm “Phải chăng anh chỉ yêu em như vậy thôi”, nhưng băn khoăn của cô lại là không có cảm giác an toàn cho nửa đời sau.

Nếu không thể có được chỗ dựa như vậy, chẳng bằng nắm trước lấy chút gì đó? Cận Tiêu nghĩ tới đây thì đột ngột rướn người lên kề sát hõm vai của cậu Tư, sau đó cậu Tư nghe thấy cô nhẹ nhàng nỉ non, mang theo chút ngượng nghịu nhưng không hề hư hỏng bừa bãi. Giọng của cô còn hơi run run tựa như đang cố gắng ổn định cảm xúc của mình vậy.


“Cậu Tư, yêu em được không?”

Đương nhiên là được. Từng có người nói tất cả những vết thương tâm lý đều vì bất mãn với chuyện giường chiếu, tựa như mọi vết thương đều có thể được thỏa mãn nhờ ân ái vậy. Tuy khoái cảm không phải tất cả của một sinh vật, nhưng đấng tạo hóa lại như nhìn ra việc sinh ra làm con người thật gian nan nên đã dùng chút cám dỗ để dụ người ta sống tiếp.

Từng lớp quần áo của Cận Tiêu bị cởi bỏ, hôm nay cậu Tư vô cùng nghiêm túc, vô cùng từ tốn, nhưng cũng khiến cô vô cùng không chịu nổi, đến mức tay vịn vào vai anh cũng khẽ run lên. Mỗi tấc đầu ngón tay anh rơi xuống bụng đều khiến Cận Tiêu mẫn cảm vô hạn, để rồi cô không chịu được mà “ưm” lên, sau lại càng không rõ những bừng bừng trên cơ thể cô là do cậu Tư hay do cồn nữa. Đến khi thân thể trắng như tuyết của cô rơi vào tầm mắt của cậu Tư, cô càng thấy không nơi nào trên cả người mình là không nóng lên.

Cô thích ánh mắt của cậu Tư, cũng thích trong mắt cậu Tư chỉ có mình. Cậu Tư nắm chặt nơi tròn trịa của cô, môi lưỡi của anh chậm rãi trượt dần xuống từ cổ nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không đủ như trước. Không phải là về nhục thể mà đáy lòng cô trống rỗng vô cùng, trống rỗng cũng bởi có quá nhiều thứ cần xác định. Tỉ như cậu có thích cơ thể của em không, cậu cũng có dục vọng giống em chứ, liệu có phải nỗi lòng khó kiềm chế của em nhiều hơn cậu một chút không? Ngón tay của cô khoác lên phần vai rắn chắc của cậu Tư mà vuốt ve nhè nhẹ. Cô dùng chính kinh nghiệm trước đây của mình để trêu chọc anh, mà những kinh nghiệm ấy cũng đều là anh dạy cho cô. Cô nghĩ vậy rồi lại động tình rướn người lên mà khát cầu nhiều vuốt ve hơn.


Áo sơ mi của cậu Tư đã bị Cận Tiêu cởi ra từ lâu, nếu anh biết sau khi say Cận Tiêu sẽ thế này, vậy phải để cô uống rượu sớm một chút mới đúng. Nhan Trưng Bắc mút lấy nụ hồng anh trước ngực cô, hai đỉnh nhỏ đáng thương ấy đẫm nước mà run rẩy cứng rắn trong miệng anh. Môi của anh lại thoáng hướng xuống phía dưới, dưới góc nhìn tuyệt đẹp này, nơi tròn trịa cao vút kia của Cận Tiêu đã minh chứng cho những đắm chìm trong xuân sắc của cô. Làn da trắng nõn và nhũ hoa của cô đều toát lên vẻ vô tội nhưng lại bị cậu Tư nhuốm bụi trần. Dã thú trong lòng cậu Tư không thể nhịn được nữa mà muốn xâm chiếm cô, xuyên qua cô, muốn dạy cô thể nghiệm thêm nhiều hoan ái và lạc lối trong những vui thích anh mang lại.

Cậu Tư quyến luyến phần bụng của cô nhưng ngón tay vẫn xấu xa xoa nắn hai đỉnh nhỏ kia, cũng nhờ vậy mà anh có thể trông thấy hai má đỏ bừng của Cận Tiêu và nghe cô thở dốc mất kiềm chế. Môi của anh lần dọc xuống tới nơi ẩm ướt và thành thật nhất của cô. Tất cả những trêu chọc và động tình đã biến người dưới của cô trở nên trơn nhẵn, cậu Tư chỉ cần nút nhẹ một chút thôi mà cô đã cong mình lên rồi.

Hoan ái luôn khiến anh có cảm giác thành tựu đến thế, bởi dường như mỗi tiếng rên rỉ của cô đều như đang ám chỉ rằng “Em thích cậu làm vậy với em” hoặc “Chỉ có cậu mới có thể làm vậy với em”. Cậu Tư mút lấy hạt đậu nhỏ kia rồi nghe cô rên rỉ nghẹn ngào như đang trút ra những đè nén của mình vậy.

Một tay Cận Tiêu luồn qua mái tóc ngắn của cậu Tư như ngầm cam chịu việc xấu hổ này. Cậu Tư chôn ở nơi bí ẩn nhất của cô, còn cô cũng đang đón nhận sự phóng túng từ môi lưỡi của anh. Tất thảy những chuyện này chỉ vì đó là cậu Tư mà thôi.

Dù không biết tương lai mờ mịt ra sao, em cũng muốn đạt được chút vui thích từ cậu. Chúng là những mất kiềm chế hiếm có trong đời em, là minh chứng rằng những tháng ngày nhàm chán của em còn có chút ánh sáng.


Cô nghĩ đến những chuyện này nên khi bị cậu Tư tiến vào cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Hôm nay Cận Tiêu rất thẳng thắn, như thể thứ cô uống không phải rượu mà là nước thành thật vậy. Cô nỉ non với anh giữa những thân mật của môi lưỡi: “Cậu làm em trướng quá…”

Cậu Tư cũng bị cô trêu chọc tới vã mồ hôi, giọng của anh đượm vẻ thỏa mãn và chìm đắm: “Em muốn thiêu đốt anh sao.” Anh bị những ấm áp và chặt chẽ của cô ép muốn điên, tuy lúc này đang đỡ hai chân cô lên mà chiếm giữ nhưng vẫn tham lam vô cùng. Cận Tiêu bị dụ xoay người và vịn vào đầu giường để anh tiến vào. Cô làm động tác xấu hổ này rồi mặt cũng đỏ lên, nhưng thêm nhiều mật dịch trên đùi chảy xuống càng bôi trơn cho vận động của cậu Tư. Cậu Tư xoa nắn nhũ hoa của cô mà ham muốn cũng tăng vọt, trên thực tế anh hơi không kiểm soát được sức của mình nhưng Cận Tiêu vẫn cảm thấy chút đau đớn kia ngọt ngào vô cùng. Chưa từng có người muốn ngắm nhìn cô, càng chưa từng có người muốn chiếm hữu cô, vì vậy chút đau đớn đó giống như huân chương được yêu khiến cô thở dài đầy thỏa mãn.

Rèm che xung quanh đã buông xuống từ lâu, bởi vậy Cận Tiêu có thể thấy cậu Tư tiến vào mình nhờ bóng sáng bên cạnh. Mông của cô được nâng cao lên, còn lửa nóng của cậu Tư lần lượt ra vào nơi mẫn cảm nhất của cô. Dù cho giọng cô mang tia nghẹn ngào khó kiềm chế nhưng cậu Tư cũng không buông tha chút nào. Cho đến khi hoa tâm co rút dữ dội, cô uốn cơ thể run rẩy lên mà kêu khóc, chất lỏng kia mới bắn vào bên trong cơ thể, còn trên mặt cô đã không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Người dưới của cô dính dấp như vậy, nhưng mông vẫn đưa lên cao khiến cậu Tư nhìn thấy hoa huy*t chứa ái dịch trắng đục của anh đang co lại đầy tội nghiệp. Anh nhìn vậy mà vừa thấy đáy lòng như được lấp đầy vừa xót xa vô cùng. Anh kéo cô vào lòng rồi vừa ôm vừa dò hỏi: “Có làm em đau không.”

Lúc này trong mắt cô chỉ có mê mang nên sẽ không nghe hiểu anh đang nói gì. Cơ thể của cô được đặt nằm thẳng, luồng ái dịch trắng đục chảy ra từ giữa hai chân rồi rơi rớt trên chăn đệm. Cậu Tư kéo chăn đắp lên cho cô, còn cô như đứa bé con mệt nhoài nhắm nghiền mắt lại, sau cũng không quan tâm cậu Tư vén tóc rối của cô ra sau tai thế nào mà chỉ chìm vào giấc ngủ trong từng cái hôn nhẹ của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.