Đọc truyện Diện Than Nam Đích Thải Sắc Nhân Sinh (Cuộc Sống Cùng Nam Nhân Mặt Than) – Chương 21: Về nhà
Đợi cuối tuần được nghỉ anh cùng em về.” Lý Tôn không có nửa điểm do dự lập tức đáp ứng.
“Cám ơn lão công.” Trần Sắc cao hứng muốn chết, đứng thẳng dậy, ở trên mặt Lý Tôn hôn một cái vang dội.
Lý Tôn nâng cánh tay nắm bả vai Trần Sắc kéo cậu trở về trong lòng mình.Cuối tuần rất nhanh đã tới, Lý Tôn lái xe đưa Trần Sắc về nhà. Trần Sắc cao hứng vì được về nhà, cũng không nghĩ tới lần đầu tiên về thăm nhà sau khi kết hôn hẳn là phải mua vài thứ biếu cha mẹ. Mãi cho tới khi về đến cửa nhà, nhìn đến Lý Tôn từ cốp xe mang ra một đống lớn quà biếu, Trần Sắc lúc này mới nhớ tới chính mình cái gì cũng không chuẩn bị, không khỏi lại vì Lý Tôn cẩn thận mà cảm động một chút.
“Mẹ!” Trần Sắc vừa tiến vào nhà liền nhào vào trong lòng mẹ.
“Nhanh lên, đứng thẳng cho mẹ nhìn con một chút.” Mẹ Trần đẩy Trần Sắc đứng thẳng, cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Trần Sắc vì bị bắt cùng Lý Tôn kết hôn, cha mẹ vẫn đều thực lo lắng, sợ cậu còn nhỏ bị Lý Tôn khi dễ. Gần một tháng nay cậu cũng chỉ ở trên điện thoại nói mình sống tốt lắm, nhưng nói miệng không bằng chứng, nhất định phải chính mắt nhìn thấy mới làm cho hai người họ yên tâm.
Mẹ Trần đem Trần Sắc trước trước sau sau nhìn mấy lượt, bộ dáng không có gì biến hóa, nhưng vẻ mặt lại hơn một chút ngọt ngào hạnh phúc.
“Cha, mẹ.” Đang lúc Trần Sắc chìm trong vui sướng được gặp lại cha mẹ, Lý Tôn đứng đằng sau đột nhiên mở miệng.
“………..Ừ.” Cha mẹ Trần Sắc do dự một chút mới ứng thanh. Đối với Lý Tôn, mẹ Trần, cha Trần cảm tạ anh giúp Trần gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng lại có chút hận anh lấy chuyện đó áp chế ép Trần Sắc kết hôn, cũng nói không nên lời là biết ơn nhiều hơn hay oán hận nhiều hơn, Lý Tôn đột nhiên mở miệng làm hai người có chút không thể phản ứng.
“Lão công, thực xin lỗi, em cao hứng đến nỗi quên mất anh.” Trần Sắc nhanh chạy về bên người Lý Tôn, ôm cánh tay anh kéo đến trước mặt cha mẹ.
Tiếng “Lão công” này của Trần Sắc làm cho cha mẹ Trần nhìn thoáng qua, lại thấy Trần Sắc lúc này ôm chặt Lý Tôn, vẻ mặt ngọt ngào, bộ dáng hạnh phúc cũng không giống giả vờ. Cha Trần, mẹ Trần đoán rằng có lẽ Trần Sắc thật sự sống rất tốt, trong lòng hảo cảm đối Lý Tôn cũng tăng vài phần.
“Đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào nhà đi.” Mẹ Trần tiếp đón Lý Tôn cùng Trần Sắc vào nhà.
“Trần Sắc, con về nhà sao phải mua nhiều thứ như vậy!” Cha Trần nhìn Lý Tôn cùng Trần Sắc mang một đống bao lớn bao nhỏ vào phòng khách, mở miệng oán trách một câu.
“Cha, không phải con mua, toàn bộ chỗ này đều là Lý Tôn mua, là anh ấy mang đến hiếu kính cha mẹ, hơn nữa còn là tự mua trước, không nói với con lấy một tiếng.” Trần Sắc hướng cha giải thích, thuận tiện giúp Lý Tôn nói vài lời hay.
“Cha, mẹ, chút tâm ý nho nhỏ thôi.” Lý Tôn vừa lúc thuận theo lời Trần Sắc nói tiếp một câu.
“Lý….. Lý Tôn, sau này mang Trần Sắc về thường xuyên một chút là được, đừng mua nhiều thứ như thế nữa, người một nhà không cần khách khí.” Cha Trần miệng nói lời khách khí nhưng trong lòng vẫn vì việc làm của Lý Tôn mà cảm thấy thật cao hứng.
Người một nhà vào phòng khách, ngồi trên sô pha tùy ý hàn huyên. Lý Tôn như trước nói không nhiều lắm, đại bộ phận thời gian là Trần Sắc líu ríu không ngừng, bởi vì đang ở nhà mình, có cha mẹ yêu thương mình, có lão công cưng chiều mình, Trần Sắc cao hứng đến cười không ngừng.
“Mọi người cứ tán gẫu tiếp, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.” Tới gần giữa trưa, mẹ Trần từ trên sô pha đứng lên.
“Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm.” Trần Sắc lập tức cũng đứng lên đuổi theo mẹ vào phòng bếp.
“Con cũng không biết nấu cơm, vào gây loạn à?” Mẹ Trần quay đầu oán trách Trần Sắc một câu.
“Mẹ, con đã học cách nấu cơm. Hơn nữa mỗi ngày đều làm cho Lý Tôn ăn. Lão công, em nấu cơm ngon không!?” Trần Sắc vì chứng minh mình thật có thể nấu cơm, còn xoay cổ cao giọng hỏi Lý Tôn một câu.
“Ngon.” Lý Tôn nghiêm trang hồi đáp.
“Mẹ, mẹ nghe thấy không! Lý Tôn cũng nói con nấu cơm ngon.” Trần Sắc vẻ mặt kiêu ngạo.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, Trần Sắc nhà chúng ta nấu cơm là ngon nhất thế giới được chưa!? Con vào phòng khách bồi Lý Tôn đi, mẹ làm một mình được rồi.” Mẹ Trần sủng nịch cười cười, vỗ vỗ bả vai Trần Sắc ý bảo cậu về phòng khách với Lý Tôn.
Trần Sắc nghĩ tới Lý Tôn không thường nói chuyện, một mình ở lại cùng cha khó tránh khỏi có chút xấu hổ, liền nghe lời mẹ ngoan ngoãn trở về phòng khách.
Cơm nước xong, cha mẹ Trần Sắc trở về phòng ngủ trưa, Trần Sắc liền dẫn Lý Tôn về phòng ngủ của mình.
“Lão công, anh xem, đây là ảnh chụp từ nhỏ tới lớn của em.” Trần Sắc lục tung tìm một quyển sách thật dày đưa tới trước mặt Lý Tôn.
Lý Tôn lật xem từng tờ, từ một đứa trẻ sơ sinh cởi truồng, đến lúc tập tễnh học đi, tới thiếu niên ngây ngô…. quyển album ghi lại đầy đủ quá trình trưởng thành của Trần Sắc. Mỗi bức ảnh, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều ghi lại dấu vết thật sâu trong đáy lòng anh. Lý Tôn nghĩ Trần Sắc có thể đã thật tâm thích mình, bằng không cũng sẽ không muốn chia sẻ với mình từng chút, từng chút cuộc sống của cậu ấy.