Diên Hy Công Lược Nhĩ Tình Trùng Sinh

Chương 9: Thành Nhân Chi Mỹ


Đọc truyện Diên Hy Công Lược Nhĩ Tình Trùng Sinh – Chương 9: Thành Nhân Chi Mỹ


Tên chương trích từ câu “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác” của Khổng Tử.

Người quân tử tác thành việc tốt cho người khác, không làm thành chuyện xấu vu cho người ta.

Kẻ tiểu nhân thì ngược lại.
***
Phó Hằng cũng không biết chính mình đang thấy sao nữa.

Chạng vạng hôm nay hắn đến Trường Xuân Cung thăm tỷ tỷ, nghe thấy Minh Ngọc nhắc chuyện Nhĩ Tình bị phạt, nói nàng nửa ngày rồi vẫn chưa hồi cung, chắc là do trong lòng quá mức tự trách.

Chờ đến ban đêm đi tuần tra, vô luận thế nào hắn cũng không nhịn được mà bước nhanh tới thiên viện, tiện thể xác nhận nàng không xảy ra chuyện gì đáng ngại.

Không nghĩ đến, vừa tới nơi lại thấy một màn này.

Thì ra Nhĩ Tình cô nương còn có thể cười tươi đến vậy, nếu không phải hôm nay chính hắn tận mắt nhìn thấy…!
Phú Sát Phó Hằng bực bội đem binh thư ném sang một bên, đáy lòng dấy lên chút không cam tâm.

Hắn đem trí nhớ lục lọi cả nửa ngày trời, lại vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Nằm trên giường, lật người lại, quang ảnh nhàn nhàn rơi xuống bên sườn mặt Phó Hằng.

Quen biết Nhĩ Tình nhiều năm, nàng luôn tỏ ra thành thục, cẩn thận hơn nhiều so với nữ hài tử đồng lứa.

Trong trí nhớ của hắn, Nhĩ Tình mọi thời khắc đều chu toàn, mang một bộ dáng lễ nghi, khiêm tốn.

Hoá ra, nàng cũng sẽ có lúc lộ ra thần thái hồn nhiên, không phòng bị của một tiểu nữ tử.

Nhưng…!nàng lại dành thái độ này cho một tên thái giám quen biết không lâu.

Lúc này trong lòng Phó Hằng không nói rõ được là tư vị gì.

Ngày thứ hai, Phú Sát Phó Hằng vẫn theo lẽ thường tới Trường Xuân Cung vấn an.

Chỉ là dọc trên đường đi, các tiểu cung nữ đều có thể nhìn ra, Phú Sát thị vệ hôm nay có hơi khác so với bình thường.

Quanh thân tựa hồ toả ra hơi thở mất mát, phiền não.

“Thiếu gia! Hôm nay sao lại tới trễ vậy,” Ngụy Anh Lạc từ phía sau Phó Hằng nhẹ nhàng túm túm tay áo hắn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tinh nghịch, “Ta đoán thiếu gia tối qua nhất định ngủ không ngon, dưới mắt còn có chút thâm lại kìa.” Nàng ta ngọt ngào cười, nhón chân, duỗi tay như muốn chạm vào mặt hắn.

Phó Hằng đang muốn tránh ra, nghiêng đầu lại thấy Nhĩ Tình đứng đối diện, trên tay cầm chậu đồng thau mới bước ra từ trong phòng, chuẩn bị đi tới; liền nhất thời trợn tròn mắt.

Nhĩ Tình cũng ngẩn ra, nhìn bộ dạng thân mật của hai người cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu làm lễ với Phó Hằng rồi lập tức tránh đi.

Đáy mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, là một mảnh trong suốt.


Phó Hằng trong lòng tức khắc có chút không vui, lấy cánh tay ngăn bàn tay Ngụy Anh Lạc, lui lại mấy bước, nói, “Nguỵ Anh Lạc cô nương lần sau đừng quá thân cận như vậy, quá không hợp quy củ.”
Ngụy Anh Lạc nghe vậy thì sửng sốt, nguyên bản cho rằng những kẻ thiên chi kiêu tử luôn phải tuôn theo khuôn phép cứng nhắc này, đối với bộ dáng bạo dạn, tự nhiên nàng bày ra sẽ không chống đỡ nổi chứ.

Không nghĩ tới đụng phải một tên đầu đá không hiểu phong tình.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhĩ Tình đến cạnh dãy hoa nhài bên sườn điện, lựa ra những gốc đã bị hư hại một thời gian, thoáng cái bận rộn vô cùng.

Nàng muốn đào xới tìm những phần rễ và mầm chưa hỏng lên, sau đó cẩn thận chăm thêm phân bón.

Hoa này đối với nương nương của nàng đều là bảo bối, có thể cứu sống một cây cũng tốt hơn một phần.

“Nhĩ Tình cô nương,” Phú Sát Phó Hằng ở phía sau gọi nàng, từ trong điện đi tới, “Mới vừa rồi ta quên hỏi, tỷ tỷ lần trước bảo ta mang đồ về Phú Sát phủ đưa cho ngạch nương.

Không biết đã chuẩn bị tốt chưa?” Phó Hằng chỉ vừa mới nghĩ ra cái lý do này để nói chuyện cùng nói với nàng, mang theo chút mất tự nhiên khó phát hiện.

Nhĩ Tình bỗng nhiên bị Phó Hằng hỏi một câu như vậy, từ bên chậu hoa đứng dậy.

Trong lòng bàn tay, đầu ngón tay đều là bùn đất, nàng hơi ngượng ngùng đem hai tay che bên cạnh người.

Mấy ngày nay vẫn chưa từng thấy Hoàng Hậu nương nương muốn chuẩn bị thứ gì mang về Phú Sát phủ, nàng cũng thấy lạ rằng tại sao Phú Sát đại nhân lại hỏi nàng chuyện này.

Rồi sau đó lại nghĩ, chính mình dù sao cũng là đại cung nữ Trường Xuân Cung, hắn hỏi nàng mấy chuyện này cũng là điều đương nhiên.

Phó Hằng tựa hồ biết nàng nghĩ gì, liền nói, “Tỷ tỷ vừa rồi có chút mệt mỏi, đã muốn nghỉ ngơi.

Ta không tiện đi lại quấy rầy, cho nên…” Hắn cảm thấy chính mình càng bôi càng đen.

Phó Hằng có một thói quen, lúc khẩn trương đều đem tay trái che ở sau lưng, điều này ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Nhĩ Tình suy nghĩ một chút, theo quy củ trả lời, “Phú Sát đại nhân yên tâm.

Chờ khi nương nương tỉnh giấc, nô tỳ chắc chắn sẽ lo liệu việc này chu toàn.

Đồ được chuẩn bị xong, lập tức sẽ có người đưa đến chỗ ngài.”
Phú Sát hé miệng như còn muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lời này của Nhĩ Tình kín kẽ, phân phó mọi việc đều ổn thoả, không tìm ra được điều gì bất ổn.

Nhưng nghe nàng một câu Phú Sát đại nhân, một câu nô tỳ, trong lòng hắn không khỏi bốc lên một chút bực bội.

Phó Hằng siết chặt quai hàm, giống như đang nuốt phải trái đắng, cố đem nỗi ức chế đè nén lại nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được.


Hắn gọi Nhĩ Tình lúc này đã xoay người chuẩn bị rời đi, “Nhĩ Tình cô nương,”
Nhĩ Tình xoay người lại, bình tĩnh đứng ở kia, chờ hắn lên tiếng.

“Trong cung từ xưa đã có…!đã nhắc đến chuyện đối thực*.

Nhưng Nhĩ Tình cô nương dù sao cũng là cung nữ thân cận bên người tỷ tỷ.

Nếu bị kẻ mang tư tâm gặp phải, sẽ không hợp với lễ phép.” Phó Hằng hơi rùng mình, lời nói có chút ngắt quãng.

Chỉ là hai chữ “đối thực” nói ra miệng cũng không dễ dàng gì, hai tai đã ẩn ẩn có chút nóng lên.

Đại Thanh không giống Minh mạt, hoạn quan kiêu căng lộng hành.

Đối với cung nhân quản thúc cực nghiêm, chuyện đối thực tuy không phải chuyện hiếm thấy, nhưng cũng chẳng phải chuyện có thể đem ra nói ở nơi thanh nhã.

Phó Hằng cho rằng mình là đang hảo tâm nhắc nhở.

Đáy lòng lại có điểm khăng khăng phẫn uất.

Hắn cũng tưởng rằng Nhĩ Tình sẽ mở miệng biện giải.

Nhĩ Tình lại trầm mặc một lát, nghĩ đến có thể là hôm qua cùng Viên Xuân Vọng nói chuyện sau thiên điện bị người nhìn thấy, ở sau lưng đem ra bàn luận.

Nàng chỉ cúi người xuống, cung kính hành lễ với Phó Hằng, “Phú Sát đại nhân giáo huấn rất phải, Nhĩ Tình sẽ tận lực ghi nhớ.”
Phó Hằng rốt cuộc cũng không còn lời nào để nói.

Đối với Nhĩ Tình mang vẻ mặt cụp mi rũ mắt lạnh nhạt, bộ dáng lễ độ này, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bất lực.

Như vậy xem ra, hắn thực chất là đang xen vào chuyện của người khác.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Nhĩ Tình vẫn đứng ở chỗ cũ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhĩ Tình bỗng nghĩ đến “Kiếp trước”, bản thân cho dù đã làm “gậy đánh uyên ương”, hủy đi mối lương duyên của hắn, nhưng cũng không thấy hắn thuyết giáo mình như vậy.

Nhưng mà, Phú Sát Phó Hằng, ngươi yên tâm.

Tỉnh giấc sau cơn mộng, nàng đã sớm không còn là Qua Nhĩ Giai Nhĩ Tình của ngày trước nữa rồi.

Cần hoàn trả điều gì, nàng một phân cũng không thiếu.

Lúc này sau góc tường, lộ ra một vạt cung trang, cũng xoay người rời đi.


***
Mấy ngày nay, Hoàng Hậu nương nương phụng thể bất an, vẫn luôn không có tâm tư ăn uống, đóng cửa không ra.

Nhưng Nhĩ Tình trong lòng đánh giá, Cao Quý Phi bên kia sợ là đứng ngồi không yên; lại vẫn chưa thấy Du Quý Nhân xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc Du quý nhân cũng mới hoài thượng long thai, Cao Quý Phi sớm đã như hổ rình mồi, tuyệt không sẽ dễ dàng buông tha nàng như vậy.

“Nương nương, thời tiết hiện tại đã bắt đầu lạnh, không biết chứng đau nửa đầu của Du Quý Nhân có xấu đi không, dù sao bây giờ nàng ấy cũng đang là thai phụ.” Nhĩ Tình cầm lược ngọc trong tay cẩn thận chải mái tóc đen dài đến eo của Hoàng Hậu, cố ý vô tình nhìn sắc mặt nàng trong gương.

Phú Sát Hoàng Hậu ngẩn ra, “Ngươi vừa nói như vậy, mới nhắc ta nhớ, bên cung của Du Quý Nhân một thời gian chưa phái người đi thăm.

Nhĩ Tình, ngươi mau lấy hai căn nhân sâm núi, thay bổn cung đưa sang.

Xem ta này, nhiều ngày không ra khỏi cửa, ngủ đến thần trí mơ màng.” Phú Sát Dung Âm nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương.

Xong việc, Nhĩ Tình gọi Ngụy Anh Lạc tới, đem hộp gấm giao cho nàng, mỉm cười phân phó nói, “Anh Lạc, ngươi thay ta đi một chuyến, đưa thứ này đến Vĩnh Hoà cung.

Nói với Du Quý Nhân, nương nương vẫn luôn nhớ nàng, mong Quý Nhân đừng quá lo lắng, cứ an tâm dưỡng thai.”
Nhĩ Tình nhớ rõ ở trong mộng kia, chính là lần này, sau khi Ngụy Anh Lạc xả thân cứu Du Quý Nhân, liền được đến Hoàng Hậu nương nương cùng Phú Sát Phó Hằng ưu ái.

Hiện giờ nàng làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là thuận nước dong thuyền, thuận theo ý trời thôi.

Đợi Ngụy Anh Lạc đi rồi, nàng mới chợt nghĩ tới điều gì đó, gọi một tiểu cung nữ tới bên cạnh, thấp giọng thì thầm vài câu.

Cuối cùng mọi chuyện cùng với suy tính của Nhĩ Tình giống hệt nhau.

Du Quý Nhân đang mang thai.

Nữ nhân mang thai không khác gì đặt một chân vào quỷ môn quan, Du Quý Nhân lại gặp phải kinh hách quá độ, đến nay vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Ngay lập tức Cao Quý Phi tính tình nóng vội, chuẩn bị ra tay nhổ cỏ tận gốc.

Chuyện này vừa vặn để Ngụy Anh Lạc đụng phải, nàng ta quả nhiên không phụ sự mong đợi, liều chết cứu Du quý nhân cùng long tự trong bụng.

Tuy là Nguỵ Anh Lạc đốt lửa cầu cứu viện nhưng nơi này lửa còn chưa thực sự bốc lên, bên ngoài Phú Sát Phó Hằng đã nghe tin mang theo đại đội nhân mã chạy tới.

Nhĩ Tình nghe nói đã xảy ra chuyện lớn, cũng lập tức chạy tới Vĩnh Hoà Cung.

Nếu Ngụy Anh Lạc là do nàng phái đi, tuy rằng ngay sau đó nàng đã kêu cung nhân đi tới thị vệ sở thông tri Phú Sát Phó Hằng, nhưng Nhĩ Tình cũng không hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho Ngụy Anh Lạc bởi vậy mà chịu tổn thương.

Nhĩ Tình chân trước vừa đến, đã thấy trong Vĩnh Hoà Cung một mảnh hỗn độn, tên thái giám hạ độc thủ bị gắt gao ấn xuống mặt đất, mà lúc này Ngụy Anh Lạc đã ngất đi, châu thoa rơi rớt, tóc tán loạn, vô tình cố ý lại vừa vặn ngã vào lồng ngực Phó Hằng.

Cùng lúc đó, Phú Sát Phó Hằng nhìn Ngụy Anh Lạc trong lòng, thần sắc có chút phức tạp.

Vừa nhìn thấy Nhĩ Tình dẫn người lại đây, lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo nàng lại đây.

Nhĩ Tình lập tức hiểu được, vội vàng tiến lên tiếp nhận Ngụy Anh Lạc, chỉ là khi đổi vai, không cẩn thận chạm vào tay đối phương.

Hai người đều chấn động, giống bị ngọn lửa liếm phải, theo bản năng vội buông ra.


Phú Sát Phó Hằng hơi nhấp môi dưới, cúi đầu che dấu nội tâm rung động.

Nhĩ Tình trên mặt vẫn là một bộ nhàn nhạt, cũng vẫn chưa quên lễ nghĩa, mở miệng nói, “Đa tạ, may mắn đại nhân đúng lúc đuổi tới.”
Phú Sát Phó Hằng nghe xong, lại không biết suy nghĩ cái gì, chỉ thất thần gật gật đầu, làm một cái đáp lễ.

Rồi sau đó, sự tình hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của Nhĩ Tình.

Sự kiện vườn hoa trước đó đã khiến Phú Sát Hoàng Hậu có một chút ấn tượng với Ngụy Anh Lạc, hiện giờ nàng cứu được mẫu tử Du Quý Nhân, càng coi như lập được công lớn.

Nương nương đương nhiên thăng giai phẩm cho nàng, hàng ngày cũng không cần làm những việc vẩy nước, quét nhà nữa.

Mà Ngụy Anh Lạc này cũng là một người biết thời thế.

Hiểu được chuyện lần này trong phúc có hoạ, vẫn ít nhiều là do Nhĩ Tình tạo cho nàng cơ hội, nàng liền đối xử với Nhĩ Tình tốt hơn vạn phần, dọn sang chỗ ở mới rồi vẫn chạy tới phòng Nhĩ Tình hỏi han.

Nhĩ Tình yên lặng nghĩ, nàng chung quy vẫn chỉ là một người bình thường, không rộng lượng đến nỗi có thể thản nhiên đối mặt với “người trong lòng” của Phú Sát Phó Hằng được.

Đối với nàng, Ngụy Anh Lạc dù như thế nào cũng chưa thể đạt tới độ ưa thích, yêu quý được.

Hiện giờ nàng chỉ muốn lo thân mình, càng không nghĩ tới chuyện tình ái.

Nàng cũng tận lực muốn bảo hộ nương nương cùng tiểu a ca chu toàn.

Đến nỗi nàng nghĩ, Ngụy Anh Lạc này, bất kể là địch là bạn, chỉ cần nàng ta đối Hoàng Hậu nương nương không tồn dị tâm, chính nàng cũng tin tưởng bản thân có thể cùng nàng ta sống chung hoà thuận.

***
Tác giả có lời muốn nói:
Có đôi khi trong tình yêu, thời điểm người cách xa ta nhất, mới là thời điểm ta yêu người nhất a~~~~~ nữ chính muốn đơn phương quăng gánh á, trăm triệu không cũng không được đâu haha…!
Chú thích:
(*) Đối thực: (chữ Hán: 對食) nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính luyến ái nữ giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau lại trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi “vợ chồng” giữa cung nữ và thái giám.

Trong ghi chép của cuốn “Hậu cung”, thái giám và cung nữ ở cùng nhau được gọi là “đối thực” – một cách gọi mang hương vị của việc “góp gạo nấu cơm chung
Học giả Ứng Thiệu (應劭) ghi chú giải thích:「”Cung nhân tự sống chung gọi là Đối thực”」, có thể thấy được “Đối thực” ban đầu chính là hành vi quan hệ đồng tính nữ, hoặc một hiện tượng được gọi là đồng tính giả.

Đây là bởi vì cung nữ ở trong cung tịch mịch, lại không có tiếp xúc nam giới, nên thúc đẩy cung nữ quan hệ đồng tính với nhau.

Hoàng hậu đầu tiên của Hán Vũ Đế là Trần Hoàng hậu được ghi lại cùng với đàn bà có trò 「”Mị đạo”; 媚道」, thường được cho là khơi nguồn của “Đối thực”媚道」, thường được cho là khơi nguồn của “Đối thực”, như cuốn sách Vạn Lịch dã hoạch biên (萬曆野獲編) thời nhà Minh có nói:
“Thời Vũ Đế, Trần Hoàng hậu suy sủng, sai Nữ vu mặc nam phục, cùng Hậu ở cùng một chỗ, tương thân tương ái như vợ chồng.

Sau Hoàng thượng bắt giác trị diệt, nói phụ nữ cùng nhau hệt như nam dâm loạn phát.”
— Phần “Đối thực” trong Vạn Lịch dã hoạch biên
Dần dà về sau, “Đối thực” ngày càng phổ biến để gọi thái giám và cung nữ kết giao, còn gọi 「Thải hộ; 菜戶」.

Thời nhà Minh, tình trạng đối thực rất nhiều do số lượng thái giám và cung nữ bị triệu vào rất nhiều, tương truyền Ngụy Trung Hiền cùng Nhũ mẫu của Minh Hi Tông Chu Do Hiệu là Khách phu nhân tiến hành “Đối thực” qua.

Tuy nhiên, pháp độ nhà Minh cấp thái giám mua nạp thiếp ở bên ngoài, chủ yếu vì phòng ngừa ngoại thần can thiệp cung đình sự vụ[2].

Sang thời nhà Thanh, triều đình Ái Tân Giác La cấm tiệt hành vi “Đối thực”, không chỉ giảm số lượng thái giám, cung nữ được quy định quá 25 tuổi xuất cung, còn vì cung nữ triều Thanh đều là Bao y đàng hoàng, trong khi thái giám đều là dân thường, khoảng cách ích lợi quá lớn.

26.11.2018.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.