Đọc truyện Diên Hy Công Lược Nhĩ Tình Trùng Sinh – Chương 22: Phong Ba Tiệc Vạn Thọ
Sau trận tuyết hôm ấy, không quá hai ngày sau, trong cung lại chuẩn bị nghênh đón một đại sự, chính là lễ vạn thọ sắp tới của vua Càn Long.
Lễ vạn thọ của Hoàng Thượng từ trước đến nay không thể không do Hoàng Hậu nương nương chính tay xử lý.
Năm nay cũng không phải ngoại lệ, Nhĩ Tình cũng bởi vì chuyện này mà bận rộn hơn hẳn, suốt mấy ngày nay đều phải chạy tới Nội Vụ phủ lo liệu.
Tới Nội Vụ phủ tuy là công vụ, nhưng Nhĩ Tình cũng tồn tại chút tư tâm.
Nàng là muốn thăm dò một số chuyện liên quan đến phụ thân của Ngụy Anh Lạc.
Theo như ghi chép thì Ngụy gia là Bao Y người Hán, xuất thân cực thấp, vậy mà Ngụy Thanh Thái lại có tới Nội Vụ phủ làm việc vặt.
Lẽ thường chỉ có Bao Y từ các thế gia mang xuất thân Thượng Tam Kỳ mới có thể nhận được đãi ngộ như vậy.
Nhĩ Tình không khỏi nghĩ, trong chuyện này có khi nào còn chứa ẩn tình gì khác không?
Đáng tiếc là mấy ngày sau đó, nàng vẫn không gặp được Ngụy Thanh Thái.
Này là vì mọi ngày lão đều ra ngoài cung làm mấy việc lặt vặt, không thường lộ mặt.
Nhĩ Tình cũng không tiện đến hỏi quản sự trong Nội Vụ phủ, chỉ nghe được mấy tên tạp dịch bàn luận chuyện liên quan Ngụy Thanh Thái mà thôi.
“Khuê nữ của Ngụy Thanh Thái cũng chỉ là cung nữ trong cung thôi mà?”
“Đừng nói bừa, mấy khuê nữ nhà lão Ngụy dáng dấp đều khả ái, sau khi vào cung nếu như được Vạn Tuế gia nhìn trúng, sợ là cũng có thể lên làm nương nương đó.”
“Lão Ngụy đúng thật là có phúc khí, chỉ dựa vào lão bà và khuê nữ mà cũng lên như diều gặp gió vậy.”
Vừa nói xong, mấy tên tạp dịch không khỏi cười ồ lên một tràng.
Nhĩ Tình có chút hiếu kỳ, thuận miệng thăm dò, “Cho hỏi, phu nhân của người tên Ngụy Thanh Thái này là…?”
Nàng cảm thấy hơi hứng thú với câu nói “Dựa vào lão bà mà lên như diều gặp gió” trong miệng đối phương,.
“Ha, vị lão bà này của lão Ngụy coi vậy mà cũng khó lường lắm.
Vốn nàng ta là con hát chuyên hát côn hí, tư thái kia cùng với gương mặt nàng, có thể nói là trăm năm có một,” người kia xốc cái mũ quả dưa trên đầu lên, hạ thấp giọng xuống rồi mới nói tiếp, “Lão Ngụy này có thể được quý nhân tương trợ, tiến vào Nội Vụ phủ làm việc, là nhờ có lão bà hắn chứ ai.”
“Ồ? Vậy phu nhân của hắn hiện giờ ở đâu?” Nhĩ Tình bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
“Chạy theo quý nhân rồi chớ sao!” Mấy tên nam nhân mặc thanh y, đầu đội mũ nhỏ kể xong, lại nhịn không được mà cười nhạo một trận.
Nhĩ Tình như có điều suy nghĩ, nàng gật đầu rồi trở về Trường Xuân Cung.
—
Đến ngày vạn thọ, các cung khắp nơi đều giăng đèn kết hoa.
Nghe nói lễ vạn thọ của Vạn Tuế gia năm nay vẫn giản lược như cũ, nhưng sau bữa tiệc sẽ có thêm tiết mục đốt pháo hoa ngẫu hứng nữa, mấy nhóm cung nhân không phải trực ban đều túm tụm lại, trông ngóng màn bắn pháo hoa đêm nay.
Vào tiệc, Nhàn Phi nương nương đến đầu tiên, nàng vẫn mặc triều phục đậm màu như trước, hơi chút ngột ngạt, nhưng có vẻ như nàng chẳng để ý lắm, chỉ tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Phảng phất như bầu không khí náo nhiệt xung quanh chẳng can dự gì đến nàng hết.
Chờ Hoàng Hậu cùng các phi tần lần lượt đến đông đủ, Nhĩ Tình nhìn Cao Quý Phi một thân diễm hồng, hung hăng đâm vào mắt, phối cùng với bộ Trân Châu y, càng lộ ra vẻ cao điệu.
Nàng cố ý tới muộn, cũng chẳng qua là vì muốn hạ thấp mặt mũi của Hoàng Hậu nương nương, như thể chính nàng mới là chủ nhân của lễ vạn thọ này vậy.
Chỉ là không ai ngờ được, có một vị đến còn muộn hơn cả Cao Quý Phi.
Thuần Phi nương nương khoác một bộ ngoại quái dài chạm đất màu tím nhạt, y phục bên trong phối cùng với hoa văn kim sắc trên nền vải đen, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn như băng điêu ngọc trác.
Dường như nàng không họa mặt, trên môi chỉ điểm chút son đỏ thẫm, dẫu nhíu mày hay mỉm cười cũng đẹp như đóa hoa mai nở rộ.
(*) Băng điêu ngọc trác: ý nói vẻ đẹp như khối băng được tỉ mỉ đẽo gọt, như viên ngọc được chạm trổ tinh tế.
(**) Nhíu mày hay mỉm cười: nguyên là cụm “nhất tần nhất tiếu”, chỉ chung “sầu lo lẫn vui vẻ”.
(Nguồn: WP webqinsmoon)
“Muội muội đến trễ, mong các vị tỷ tỷ thứ tội.” Thấp người thi lễ, dù cho ai thấy cũng đều khó tránh khỏi sinh lòng xót thương.
Khi Hoàng Thượng bước vào chính điện, trông thấy Thuần Phi tựa như thiên tiên hiện ra trước mắt, trong thoáng chốc cũng không dời nổi mắt.
Cao Quý Phi thấy cảnh này, nội tâm nóng vội, “Hoàng Thượng, người cũng đã tới rồi.” Vội vã chen ngang.
Càn Long lúc này mới tỉnh hồn, thấy Thuần Phi mím môi mỉm cười với mình một cái, trong lòng lại khẽ giật nảy, lập tức cất bước ngồi vào vị trí.
Bữa tiệc này chẳng qua cũng chỉ như một sân khấu kịch để tiểu chủ của các cung đua nhau khoe sắc mà thôi, ngươi một lời ta một câu, ai cũng không muốn trở nên tầm thường trước mặt Vạn Tuế gia.
Nhĩ Tình lại nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương nhà mình, người chỉ mãi cúi đầu nhấp rượu ngon trong ly, thần sắc trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt, làm nàng không khỏi lắc đầu.
Sau khi dụng yến mới là tiết mục quan trọng nhất, cả đám người cùng dâng quà chúc thọ Hoàng Đế, đương nhiên ai cũng muốn ganh đua so sánh một phen.
Hoàng Hậu nương nương dâng lên một pho tượng Quan Âm, Cao Quý Phi liền phải hiến ngay một pho Kim Phật.
Đối với từng kiện từng kiện bạch ngọc kim quan dâng lên trước mắt, Càn Long Hoàng Đế chẳng có lý nào lại cự tuyệt cả.
Mãi đến lúc sau, đại thần đóng quân tại biên cương Lục Hi Hiền, cũng chính là phụ thân của Lục Vãn Vãn, dâng lên một con chồn tuyết rất có linh tính, nhất thời thu hút được ánh mẳt của mọi người.
Toàn thân nó trắng như tuyết, trên cổ còn đeo một sợi xích vàng tinh xảo, không nghịch không quấy khiến người ta cảm thấy khải ái đến cực điểm.
Càn Long Đế từ trên long ỷ thẳng lưng ngồi dậy, cũng rất hứng thú dò xét nhìn vật nhỏ trắng như tuyết kia.
Con chồn tuyết này vểnh tai vươn mình, nhổm dậy khỏi ghế, đúng lúc lộ ra hai cái vuốt nhỏ được người cố ý buộc lên hai tờ đối nhỏ, tay trái ghi “Cung chúc Vạn Tuế”, tay phải lại ghi “Phúc Thọ dài lâu.”
“Hay lắm, hay lắm.” Suốt buổi tối, Càn Long đế lần đầu tiên cười vui đến thế, dưới đề nghị của Cao Quý Phi, tất cả mọi người đều đứng lên dâng rượu kính Vạn Tuế gia.
Du Quý Nhân đang mang long thai, đứng dậy có hơi bất tiện, còn chưa kịp đứng vững, chợt nghe…!
“Áu——!” Chồn sóc mới nãy còn tràn trề linh tính, ngoan ngoãn, đáng yêu bỗng đột nhiên phát điên gào lên một tiếng, kéo đứt sợi xích vàng trên cổ, rồi nhào thẳng vào bụng Du Quý Nhân.
Không ai kịp phản ứng lại, lúc này Thuần Phi đang ngồi cạnh Du Quý Nhân tay mắt lanh lẹ, một phen kéo Du Quý Nhân bảo hộ phía sau lưng, trong nháy mắt bị tiểu súc sinh kia vung móng vuốt, móc thành một vệt dài hơn một tấc, huyết châu lập tức ứa tràn.
Càn Long đập một chưởng xuống án thượng, “Người đâu! Lôi súc sinh này ra xử tử cho trẫm!” Tại tiệc vạn thọ của chính mình, cực kỳ kiêng kỵ nhắc đến chữ “Tử”, có thể thấy được Vạn Tuế gia lúc này đã thực sự nộ khí xung thiên.
Ngay lập tức, vô số hộ vệ tràn vào từ ngoài điện, cầm lưới sắt trong tay không nói hai lời đã bắt được con chồn tuyết kia.
Vật nhỏ này giờ đây đâu còn một chút dáng vẻ đáng yêu như ban nãy, bộ dạng nhe nanh trợn mắt giãy giụa điên cuồng càng khiến cho lòng người thất kinh.
“Hoàng Thượng, xin chớ vội.” Thuần Phi lấy khăn bao lại ngón tay, trên chiếc khăn mềm mại trắng như bông tuyết nay đã lấm tấm vài vết máu, xa xa trông như năm cánh hoa mai nở bung rực rỡ, toát lên vẻ yêu dã.
Giọng nàng do dự mang theo chút nhu hòa, khiến đám người xung quanh không khỏi dừng lại động tác chỉ để nghe nàng nói.
“Thứ này ban nãy không chủ động tấn công người khác, sao lại chỉ chăm chăm nhắm tới bụng của Du Quý Nhân như vậy?”
Lại kéo tay Du Quý Nhân tiến lên phía trước, nàng giật chiếc túi thơm đeo bên hông Du Quý Nhân xuống, ném đến bên chiếc lồng sắt ban nãy.
Chỉ thấy chồn tuyết vừa mới thoáng an tĩnh lại được một lát, nay lại bắt đầu giằng co kịch liệt, thậm chí còn hung ác hơn vừa nãy, trong miệng phát ra tiếng kêu gào thê lương xé họng, cực kỳ dọa người.
Giờ phút này, Gia Tần đứng sau lưng Cao Quý Phi siết chặt tấm khăn trong tay, thần sắc trên mặt lại bất động.
Du Quý Nhân vốn đã bị dọa sợ, đầu gối bất giác khuỵu xuống như sắp ngã, được Hoàng Hậu đứng bên cạnh tiến lên đỡ lấy, đưa nàng ngồi xuống ghế, nhẹ vỗ đầu vai nàng, dịu dàng trấn an.
Sắc mặt Hoàng Đế Càn Long tái xanh lại, sau lại nghe Thuần Phi tiếp lời, “Thần thiếp vô năng, cũng tự cho là hiểu biết một chút về hương liệu,” nàng chỉ vào túi thơm bị ném xuống đất kia, “Trong đó có chứa một loại hương liệu có thể khiến cho súc sinh kia phát cuồng, chuyện này liên hệ nghiêm trọng đến hoàng tự, khẩn cầu Hoàng Thượng tra rõ!” Nàng hạ thấp người, thanh âm trong vắt, nét mặt kiên định.
Du Quý Nhân run rẩy cất tiếng, “Túi thơm này…!hai ngày trước là do Phương Thảo, tỳ nữ thiếp thân của thần thiếp tự tay chuẩn bị, nói là bên trong có hương liệu giúp an thần giữ thai rất hiệu nghiệm…” Còn chưa nói dứt câu, nàng đã che mặt khóc nấc lên.
Một khắc sau, Phương Thảo đã bị lôi đến, quỳ gối trước điện, toàn thân run lẩy bẩy.
“Nô tỳ to gan! Còn không mau thú nhận, là kẻ nào đứng đằng sau sai khiến ngươi?” Hoàng Hậu nương nương lúc này cũng tức giận, lớn giọng trách mắng.
“Là…!là Gia Tần nương nương…” Phương Thảo dập đầu liên hồi, ôm tâm thế vò mẻ chẳng sợ sứt, kêu khóc nói, “Chính Gia Tần đưa hương bao này cho nô tỳ, nói rằng chỉ cần nô tỳ đeo nó cho Du Quý Nhân, sau này sẽ cất nhắc nô tỳ đến hầu hạ trong cung của Cao Quý Phi, những chuyện khác nô tỳ hoàn toàn không biết, cầu xin Hoàng Thượng tha mạng!”
“Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi…!ngươi là nha hoàn hồi môn theo ta vào cung cơ mà.” Du Quý Nhân nhất thời chịu đả kích quá nặng, nước mắt không ngăn được cứ thế trào ra.
“Là do nô tỳ nhất thời hồ đồ, tin vào lời dụ dỗ của Gia Tần nương nương, bảo nô tỳ người phải hướng chỗ cao(*), nô tỳ đã biết sai rồi!” Phương Thảo dập đầu đến nỗi trán đầm đìa máu, vẫn nhất định không dám dừng cầu xin tha thứ.
(*) Trích trong câu “Nước chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao.” Theo quy luật tự nhiên, nước sẽ xuôi dòng tụ lại nơi đất trũng, nghĩa bóng ở đây thường được hiểu là người đã giàu sẽ càng dễ kiếm được tiền muôn bạc ức, con người sẽ luôn muốn vươn lên, tìm đến những cơ hội để nâng cao địa vị, vị thế của bản thân hơn.
Gia Tần nghe xong những lời này, khăn lụa trong tay rớt xuống, vội vã quỳ rạp xuống trước điện, gương mặt kinh hoảng thất sắc, “Ả ta là đang ngậm máu phun người, không phải do thần thiếp, cúi xin Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương minh xét!”
“Trẫm quả thật muốn tra cho rõ việc này, người tới! Trước tiên hãy giải kẻ này đày đến lãnh cung, chờ ngày sau xử lý!” Càn Long vung tay lên, mấy viên thị vệ phụng chỉ tiến tới, chuẩn bị kéo Gia Tần đi.
Lại nghe thấy nàng khóc ròng kêu lên, “Hoàng Thượng tha mạng, Quý Phi nương nương tha mạng, đây thật sự không phải chủ ý của thần!” Nàng quỳ gối trước người Cao Quý Phi, ánh mắt phức tạp, hai tay túm chặt lấy vạt áo choàng của Quý Phi, không hề muốn buông.
Cao Quý Phi nghe vậy, đột nhiên biến sắc, vò chiếc khăn trong tay nhét vào miệng nàng, giận dữ quát lên, “Không phải là ngươi thì còn có thể là ai được nữa, còn không mau kéo ả xuống cho ta!” Quý Phi lúc này chỉ hận không thể đạp Gia Tần mấy cái.
Thư Quý Nhân tiến lên trước, bẩm, “Trước đó vài ngày Gia Tần từng muốn thần thiếp nghe ngóng về chuyện dâng hạ lễ của tiểu chủ các cung, không phải do nàng thì còn có thể là ai được nữa.
Một ác phụ tâm địa độc ác như ả sao xứng đáng làm mẫu thân được chứ!” Câu cuối cùng là cố ý nhằm thẳng vào Gia Tần, chỉ một câu thôi đã khiến nàng ta triệt để buông xuôi.
Chỉ một câu nói khiến cho nàng tỉnh táo hoàn toàn, nhớ tới con của mình vẫn còn đang nằm trong tay Cao Quý Phi, Gia Tần chảy xuống hai hàng nước mắt tuyệt vọng, đờ đẫn chịu để người kéo ra ngoài điện.
Tuy nói sinh yến bị chuyện của Gia Tần quấy nhiễu, khiến cho Vạn Tuế gia nổi cơn tam bành, nhưng cũng không vì thế mà lễ vạn thọ kết thúc.
Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang bên ngoài cung điện, tiếng kêu khóc thê thảm vừa mới quanh quẩn bên tai ban nãy trong chớp mắt đã vội tan thành mây khói.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai tui phải đi công tác, đơn vị cho nghỉ nửa ngày, đêm nay đại khái tăng năng suất một xíu, chương sau có cảnh coi pháo bông gòi hun hun chơm chơm nè hihihi
Hắc liên hoa Lục Vãn Vãn cũng sắp lên sàn gòi, tình tiết mấy chương về sau sẽ ảnh hưởng tới kha khá người, nhưng tiểu thiên sứ Hoàng Hậu sẽ hông có chuyện gì đâu nha~~.