Bạn đang đọc Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan – Chương 49: Hoàng Thúc Muốn Ôm Một Cái《3》
Editor: icebear
Beta: Nha Đam
☆☆☆☆☆
Tô công công lôi kéo giọng nói bé nhỏ, lắc lắc phất trần trong tay.
“Bệ hạ giá lâm!”
Văn võ bá quan ở đây sôi nổi quỳ xuống.
Tuy rằng hiện tại tiểu hoàng đế tương đối vô dụng, nhưng mà lễ nghĩa giữa quân và thần vẫn không tránh được, công phu mặt ngoài tóm lại là phải làm.
Mọi người bái kiến thánh thượng, nhưng mà quỳ nửa ngày lại không nhìn thấy vị ngồi trên ngọc liễn kia có động tĩnh gì.
Văn võ bá quan bao gồm cả cung nữ thái giám sôi nổi buồn bực, mắt to trừng mắt nhỏ, khe khẽ nói nhỏ lên.
Tiểu hoàng đế đây là muốn nháo cái gì vậy?
Mà lúc này, tiểu hoàng đế ngồi trên ngọc liễn đang ngủ ngon lành, dựa vào trên giường nệm, trắng trắng mềm mềm, vệt đỏ hiện trên mặt bởi vì bị đè nặng trong thời gian dài.
Phù Sơ cũng có chút mờ mịt, nàng nhẹ nhàng tới gần ngọc liễn, nhỏ giọng kêu: “Bệ hạ, nên xuống ngọc liễn.”
Bên trong không ai trả lời.
Phù Sơ có chút khẩn trương, bệ hạ sẽ không xảy ra bất trắc gì chứ?
Phù Sơ hạ quyết tâm, xốc mành rèm tua rua của ngọc liễn lên một góc.
Sau khi xem đến tình huống bên trong, Phù Sơ ngây dại.
Tay nhỏ đỡ lấy một góc mành rèm nhỏ cương cứng tại chỗ.
Tiểu hoàng đế ngủ rồi, cuộn tròn nho nhỏ ở trên ngọc liễn, trắng trắng mềm mềm, đáng yêu cực kỳ.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Phù Sơ đỏ lên.
Tiểu hoàng đế xác thật xinh đẹp, so nữ tử còn đẹp hơn vài phần.
Trường hợp lần này có chút xấu hổ.
Chúng đại thần quỳ trên mặt đất, không biết như thế nào cho đúng.
Tiểu hoàng đế không mở miệng, bọn họ cũng không dám đứng lên.
Phù Sơ đành phải đánh thức Phong Thiển.
Phong Thiển cũng tỉnh lại.
Tiểu hoàng đế sâu kín chuyển động, con ngươi xinh đẹp còn sót lại một tầng mỏng hơi nước.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Còn còn sót lại vài phần buồn ngủ, không có hoàn toàn thanh tỉnh.
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm vẻ mặt nôn nóng của Phù Sơ, hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu.
Theo động tác của tiểu hoàng đế, trên mặt nàng lộ ra một vệt đỏ nhàn nhạt.
Phù Sơ bị vẻ mặt đáng yêu của đối phương mà đỏ mặt.
Nàng có chút hoảng loạn mà di chuyển tầm mắt ra khỏi tiểu hoàng đế.
Phù Sơ rũ mi mắt xuống, an ổn lại tâm thần, Thiển Thiển nói: “Bệ hạ, văn võ bá quan bên ngoài còn đang quỳ, ngài nên xuống dưới nói miễn lễ với bọn họ.”
Phong Thiển khẽ gật đầu.
Tay nhỏ trắng nõn đẩy mành rèm tua rua ra, đầu nhỏ dò xét ra tới.
Mọi người dẫn đầu nhìn thấy, tiểu hoàng đế trên đầu đội vương miện hoa lệ, ngọc lưu ly tinh xảo rũ xuống, chạm vào nhau, theo động tác của tiểu hoàng đế leng keng rung động.
Tiểu hoàng đế chậm rì rì xuống ngọc liễn, Phù Sơ ở một bên nâng đối phương.
Ánh mắt của Phong Thiển nhàn nhạt nhìn thoáng qua văn võ bá quan quỳ xuống trước mặt, chậm rãi phun ra hai chữ: “Miễn lễ.”
Văn võ bá quan tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng kêu lên một câu nói “Tạ bệ hạ”, sau đó mới từ mặt đất lạnh băng đứng lên.
Quỳ có chút lâu, đầu gối đều đã tê dại.
Tô công công tiến lên, “Bệ hạ, mau nhập yến đi.”
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm Tô công công vài lần, mới chậm rì rì nói: “Được.”
Phù Sơ đỡ tiểu hoàng đế tiến vào Càn Thanh cung.
Lúc này, chúng quan viên hầu như đều đã vào cả.
Tiểu hoàng đế mặt không biểu tình được Phù Sơ dẫn ngồi xuống vương vị ở trung tâm.
Hoàng đế dựa vào ghế làm từ vàng ròng được chế tạo tinh xảo, mặt trên điêu khắc rồng vàng sinh động như thật.
Cũng may trên chỗ ngồi trải một tầng đệm mềm, ngồi ở mặt trên, cũng không quá mức cứng rắn.
Tầm nhìn ở vương vị quả nhiên thực rất tốt, có thể rõ ràng mà thấy văn võ bá quan đang ngồi phía dưới.
Phong Thiển hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc phía dưới bên phải ngồi gần chỗ nàng nhất có một nam tử mặc quần áo hoa lệ đang nhìn nàng
Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tìm tòi ký ức một chút.
Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm.
Đối phương mặc một bộ quan phục màu xanh ngọc, quần áo nạm tơ vàng hoa lệ, tô điểm thêm màu vàng trông rất sinh động.
Trên quan phục giày nặng mơ hồ có thể thấy được hoa văn màu bạc, hình dạng giống như là con hạc.
☆☆☆☆☆
Ủng hộ ☆ nhé
.