Bạn đang đọc Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan – Chương 35: Tiểu Ca Ca Nhà Bên Có Chút Ngoan 35
Editor: Nha Đam
Thông báo tin buồn cho các bạn là từ giờ đến chủ nhật mình không thể edit được hết TG1 như đã hứa vì mình đang học năm cuối nên đang chuẩn bị thực tập ????????.
Chiều nay các thầy cô mới bắt đầu phổ biến bắt tìm đề tài để làm đồ án ????Vừa tớ mới tranh thủ edit được.
Bây giờ là 11h30p và tớ mới edit xong chương này cho các bạn như đã hứa sáng nay ????
Nếu rảnh bất cứ lúc nào thì tớ vẫn sẽ đăng chương mới nhé, không thì phải gặp lại vào tuần sau vậy????
************************
Lễ trưởng thành của Phong Thiển được tổ chức ở hội sở biển xanh xa hoa.
Phong Hoài bao trọn toàn bộ hội sở.
Phong Thiển lúc này đang ngồi trong phòng hóa trang, tùy ý để một đám người bận trước bận sau trang điểm cho chính mình.
Cô ngáp một cái, mắt phiếm thủy quang.
Ngước mắt nhìn thoáng qua thời gian.
Buổi tối 10 giờ đúng.
Còn có hai giờ nữa, cô liền thành niên.
Phong Thiển nhìn thoáng qua chính mình trong gương.
Trong gương là cô gái diện mạo điềm mỹ.
Nhà tạo mẫu tóc vì cô thiết kế kiểu tóc, thành thục lại mang theo đáng yêu.
Cô mặc một bộ váy màu đỏ rượu bó ngực buộc eo, trên cổ mang một cái vòng cổ ngọc bích.
Dây chuyền đá quý màu lam hình trái tim đặt ở giữa xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Cô lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại, dung nhan tinh xảo lại càng khiến cô xinh đẹp đến mức tận cùng.
Phong Thiển lười biếng mà dựa vào trên ghế.
Ai, không muốn động gì cả.
Lúc này, đại đa số mọi người đều đã vào bàn.
Phong Thiển ở ghế trên nằm một lúc, cuối cùng vẫn là đứng lên ra khỏi phòng.
Đứng ở lầu hai, có thể thấy rõ ràng đám người phía dưới.
Tất cả mọi người trang điểm đến thập phần đẹp tinh xảo.
Hào môn yến hội này, hết sức xa hoa.
Con ngươi xinh đẹp Phong Thiển nhìn quét một vòng, không phát hiện ra mảnh nhỏ.
Cô nghiêng đầu, hàng mi dài xinh đẹp hơi hơi run rẩy.
Mảnh nhỏ không có đến?
Phong Thiển nháy mắt không có hứng thú, lười biếng trở lại phòng.
Phong Thiển ngồi ở trên sô pha, mặt vô biểu tình mà ngồi một lúc.
Thực phiền.
Cô liếm liếm cánh môi.
Cầm lấy rượu vang đỏ màu sắc diễm lệ trước mặt, đặt ở bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
Thật cay.
Uống không ngon.
Phong Thiển đem rượu thả trở về.
Cô nhìn chằm chằm chén rượu một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lại cầm lên uống mấy ngụm.
Phong Thiển ngã vào trên sô pha.
Vì cái gì càng uống càng bực bội?
Phong Thiển nhìn thoáng qua thời gian.
11 giờ 30 phút.
Còn có 30 phút.
Phong Thiển không thể nhịn xuống, lại đi ra ngoài một chuyến.
Cô đứng ở lầu hai, thực cẩn thận mà ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của thiếu niên.
Vẫn là không tìm được.
Cô có chút mất mát.
Phong Hoài vừa lúc tới tìm Phong Thiển.
Phong Hoài đưa cho Phong Thiển một ly rượu vang đỏ, “Thiển Thiển, cùng cha xuống lầu làm quen mấy cô chú.”
Phong Thiển gật đầu, tiếp nhận chén rượu, đi theo Phong Hoài đi xuống lầu.
Đối diện đang đi tới là một trung niên đại thúc ăn mặc chính trang, dáng người anh tuấn.
Tống Càn* cười mỉm đi về phía bọn họ.
*Trong bản convert thì ông bác này tên là Tống Càn còn tớ có dịch trong Quick Translate thì lại là Tống Kiền, tớ thấy Tống Càn hay hơn nên chọn tên này nhé!
“Phong ca, vị này chính là lệnh thiên kim đi, bộ dáng cũng thật xinh đẹp.”
Khuê nữ của mình được khen, Phong Hoài cũng thật cao hứng, hắn giơ lên chén rượu cùng Tống Càn chạm chạm, lại quay đầu nhìn về phía Phong Thiển.
“Thiển Thiển, vị này chính là Tống thúc.”
Phong Thiển bị gọi tên, vẫn là ngoan ngoãn tiến lên một bước, ngọt mềm mà gọi đối phương một tiếng: “Tống thúc hảo.”
Tống Càn thoải mái mà cười cười, “Tiểu cô nương cũng thật hiểu chuyện.”
“Phong ca anh cũng thật có phúc khí! Tôi nằm mơ đều muốn có một nữ nhi tri kỷ như vậy!” Tống Càn khóe mắt cười ra một ít nếp uốn, vỗ vỗ bả vai Phong Hoài.
Phong Hoài cũng vui vẻ, “Cũng không thể như vậy được, nữ nhi tri bảo bối là của nhà tôi.”.
truyện tiên hiệp hay
Phong Hoài cười nói: “Tống lão đệ, chú mới hơn bốn mươi tuổi, còn trẻ, lại nỗ lực nỗ lực, cũng có thể ôm khuê nữ!”
Tống Càn xua xua tay, “Phong ca anh đừng giễu cợt tôi.
Già rồi, không thể cùng những người trẻ tuổi đó so.
Tôi có một đứa con như vậy mới bớt lo.”
Tống Càn nhìn về phía sau vẫy vẫy tay, “Tiểu Dập, mau tới gọi Phong bá bá.”
Tống Dập đang ở trước mặt Ân Dao Dao xum xoe, nghe được phụ thân nhà mình kêu gọi, tuy rằng có chút bực, vẫn là đi qua.
“Dạ.”
Tống Dập giơ một chén rượu, đã đi tới.
“Phong bá bá hảo.” Tống Dập nâng chén.
Phong Hoài bất động thanh sắc mà đánh giá một chút đối phương, đối Tống Càn nói: “Tôi thấy đứa nhỏ này cũng không tồi.”
.