Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 12: Tiểu Ca Ca Nhà Bên Có Chút Ngoan 12


Bạn đang đọc Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan – Chương 12: Tiểu Ca Ca Nhà Bên Có Chút Ngoan 12


Editor: Nha Đam

Phong Thiển: “!”

Quét……
Quét sân thể dục?

Cô mím môi, nghiêng mắt nhìn về phía ba người Tống Dập.


Không vui.


Bực bội.


Một lúc sau, trong mắt cô xoẹt qua một tia sáng.


Khóe miệng cô giơ lên mộ độ cong khó thể thấy, mùi vị quỷ dị nhàn nhạt mở rộng trong không khí.


Cô nghiêng đầu, mở to một đôi mắt ngây thơ, ủy khuất mà chỉ vào Tống Dập.


“Là bọn họ ra tay trước.”

Tống Dập: “……”

Có chuyện gì vậy!

Hắn lập tức phản bác: “Chú hai, chú đừng nghe cô ta nói bừa, rõ ràng là cô ta……ra tay trước.” Nhìn thấy ánh nước nhàn nhạt trong mắt cô, thanh âm của Tống Dập cũng dần dần nhỏ xuống.

Chết tiệt!

Vậy mà khóc?

Đây có phải là người vừa nãy đánh bọn họ không?

Tống Dập vừa mới ở chỗ này, Tống Hoài Nhân còn chưa nhận ra, lúc này khi nghe thấy giọng nói này, Tống Hoài Nhân lập tức mặt nổi đầy đầy hắc tuyến.


Ông nhìn nhìn nhìn khuôn mặt xanh tím của hắn, biểu tình trên mặt rất là khó coi.


“Tống Dập! Cháu sao lại thế này!”

Tống Dập bị Tống Hoài Nhân quát như vậy, sợ tới mức lập tức câm miệng, ngay cả ho cũng không dám ho một chút.


Tống Dập cúi đầu xuống, người luôn luôn kiêu ngạo đến không ai bì nổi như hắn mà ở trước mặt chú hai của mình cũng chỉ có thể đem mình thành con chim cút, giống như học sinh tiểu học nhận sai vậy.


“Chú hai, chú nghe cháu nói……”

“Nghe cháu nói cái gì? Tống Dập, cháu thân là thiếu gia của Tống gia, mỗi ngày không lo học, chỉ biết ở trong trường học bắt nạt các bạn khác, chuyện này đã không phải một lần hai lần! Chính cháu tự ngẫm lại đi! Hình phạt của cháu là không thể thiếu.
Sau khi tan học ba người các em cũng cùng đi quét sân thể dục.”

Tống Dập: “……” Hắn liếc nhìn Phong Thiển, trên mặt viết “Ta thực vô tội”, tức giận đến cắn răng.


Sau khi đối diện với tầm mắt khủng bố của Tống Hoài Nhân, hắn héo héo nói: “Dạ cháu biết rồi.”

Xử lý xong ba người này, Tống Hoài Nhân mới đem tầm mắt chuyển tới trên người Kỷ Miên.


Kỷ Miên có dáng người thon dài, khí chất cao lãnh, gương mặt lại càng đẹp.


Giống như bất kể hắn đứng ở chỗ nào, đều sẽ lập tức trở thành tiêu điểm vạn người chú ý.


Lúc Kỷ Miên mới vừa tiến vào, Tống Hoài Nhân cũng đã chú ý tới hắn.


Chỉ là đứa nhỏ này từ trước đến nay an phận thủ thường, lại là tấm gương của toàn trường, cho nên ông theo bản năng cho rằng Kỷ Miên chỉ là bị liên lụy.
.


“Bạn học Kỷ, chậm trễ thời gian của em lâu như vậy, không có việc gì, em về lớp học trước đi.” Thanh âm của Tống Hoài Nhân rõ ràng hòa ái rất nhiều.


Phong Thiển trộm liếc nhìn liếc Kỷ Miên.


Thiếu niên đứng ở nơi đó, như thể tự động cô lập mọi thứ xung quanh.


Đồng phục mặc ở trên người thật sự tỉ mỉ, mỗi một cái nút thắt đều được cài thật sự cẩn thận.
Hắn im lặng, ánh mắt xa cách, cả người toát ra hơi thở cao quý và lãnh đạm.

Chà, mảnh nhỏ lớn lên thật đẹp.


Nhưng mà, hiệu trưởng là chú hai của Tống Dập?

Thế mà không có thiên vị Tống Dập.


Thật kỳ quái.


Hơn nữa, ông ấy dương như rất khoan dung với mảnh nhỏ.


Phong Thiển chớp chớp mắt, đại khái trong mắt tất cả giáo viên, một học sinh ngoan như mảnh nhỏ sẽ không bao giờ mắc sai lầm.


Chỉ có điều, mảnh nhỏ là học bá, cô lại chú định là phải làm học tra……


Kỷ Miên sau khi nghe xong, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Phong Thiển, thấy sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, không nói lời nào, chậm rãi rời đi.


Không cần thiết lại giải thích cái gì.


Đối phương cũng hoàn toàn không cần.


Tâm trạng thiếu niên vui vẻ, khuôn mặt vạn năm băng sơn có một nụ cười nhạt hiếm hoi.


Buổi tối, vẫn là giúp cô ấy đi.


……


Kỷ Miên đi rồi, Phong Thiển cũng rời đi.

Lớp 12 ban A.


Phong Thiển đứng ở cửa, nhìn chằm chằm biển lớp nhìn một hồi, mới chậm rãi gõ cửa lớp.


Lớp 12 ban A là lớp tốt nhất khối, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe giáo viên giảng bài.


Cô gái tiếng Anh ăn mặc chỉnh tề, đứng ở trước bảng đen, giải thích điều gì đó bằng một giọng Anh lưu loát trôi chảy.


Cho đến khi, tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn sự yên tĩnh trong phòng.


Mọi người đồng thời nhìn ra cửa.


Phong Thiển đứng ở cửa, nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm cô như vậy, cảm thấy không thoải mái.


Cô lễ phép hỏi: “Thưa cô, em vào được không ạ?”

Giọng nói của cô ngọt ngào, bộ dáng xinh đẹp, có vẻ là một nữ sinh ngoan ngoãn đáng yêu.


{Beta – 9:00 09/11/2020}


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.