Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 41
Biên tập: Môn Mổn┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 041: 2019»
Trạch Địch cho rằng tháng Bảy là một tháng đáng nhớ.
Nửa năm nay công ty vận hành thuận lợi, phát triển ngành kinh doanh mới, tỷ suất sinh lời cao hơn mong đợi, các nhà đầu tư rất hài lòng.
Bọn họ cũng gặp được một số cơ hội mới, gặp gỡ các tổ chức và cá nhân quan tâm đầu tư mới, sắp hoàn thành giao dịch mua bán lớn nhất kể từ khi thành lập công ty tới nay.
Mặc dù đối tượng hợp tác thân cận của Trạch Địch là Dương Khác gặp phải một vụ tố tụng phức tạp ngoài ý muốn vào tháng Năm, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đã đi đến hồi kết.
Cuộc hôn nhân sắp đặt của hắn khiến Trạch Địch khó hiểu vì vậy mà cuối cùng cũng có tiến triển.
Cuộc sống riêng tư không còn là một đám sương mù nữa.
Đối với tất cả nhân viên mà nói thì Dương Khác đáng được gọi là một người đồng nghiệp hoàn mỹ và một ông chủ hoàn hảo.
Hắn thông thạo nghiệp vụ, gần như không bao giờ xen lẫn cảm xúc cá nhân vào trong công việc.
Có thể gọi hắn là một người chăm chỉ và chuyên nghiệp nhất công ty.
Trạch Địch cũng cho rằng Dương Khác là cộng sự tốt nhất.
Từ lúc còn học đại học, Dương Khác đã biểu lộ ra năng lực cá nhân.
Trực giác tài chính của hắn rất linh mẫn*, phân tích tình huống rất bình tĩnh và ổn định, hơn nữa hắn còn am hiểu đàm phán và tìm ra phương án giải quyết mâu thuẫn vừa lòng song phương.
Hắn còn có tài ở chỗ lúc cảm xúc của Trạch Địch kích động, hắn vẫn có thể bình tĩnh đưa ra đề xuất cho cậu ta.
*Linh mẫn (灵敏): Sáng suốt, nhanh nhẹn.
Hắn không phải loại người quản lý quỹ thường làm báo cáo với đủ các cách diễn thuyết hoa mỹ hay trình diễn những màn biểu diễn đẹp mắt trước các nhà đầu tư.
Nhưng dường như hắn luôn có thể tìm được hướng cân bằng chính xác trong giằng co và lấy việc này để giải quyết vấn đề mà người ngoài khó giải quyết được, sau đó đạt tới mục đích của bản thân.
Đối với việc tư, Dương Khác không đề cập nhiều.
Trước khi Úc Tri Niên xuất hiện, Trạch Địch chỉ biết trong nhà Dương Khác có một ông ngoại quan hệ không tốt và một người bố là giáo sư đại học.
Vẻ ngoài của Dương Khác anh tuấn, tính cách trầm ổn, nhưng vì hay dùng cách nói chuyện nghiêm túc nên thường khó gần trong chuyện tình cảm, thường xuyên tạo cho người ta cảm giác hắn đang thu mình lại và từ chối người ta ở cách xa ngàn dặm.
Tính cách Trạch Địch cực kỳ hướng ngoại và sáng sủa, hai người cũng có cùng chí hướng nên nói chuyện rất hợp, sau đó cậu ta mới biết được một phần nhỏ về một tình huống riêng của Dương Khác.
Lần đầu tiên Úc Tri Niên xuất hiện trong tầm nhìn của Trạch Địch là vào năm cuối đại học của Dương Khác.
Lúc Trạch Địch ra ngoài gây dựng sự nghiệp, cậu ta nghe một bạn học làm việc trong bộ phận đầu tư của một ngân hàng nói rằng Dương Khác gặp phải một kẻ cuồng theo dõi.
Em gái của Trạch Địch từng gặp phải chuyện tương tự lúc học cấp 2.
Lúc đó tinh thần em gái cậu ta gặp phải tổn thương rất lớn.
Sau khi liên hệ luật sư xin tòa án lệnh cấm xong còn phải chữa bệnh rất lâu mới hồi phục lại được.
Vì thế cậu ta rất nhạy cảm với loại chuyện này.
Đọc mấy trang nhật ký quan sát bạn học gửi tới, Trạch Địch nổi da gà, gọi cho Dương Khác mới biết được hóa ra hai người đã quen biết từ lâu rồi.
Chẳng qua Dương khác không giải thích nhiều, chỉ nói đó là đối tượng kết hôn ông ngoại sắp xếp cho hắn trong di chúc.
Trạch Địch lớn lên ở thành phố Hách, cha mẹ đều rất tiến bộ nên cậu ta chưa từng thấy cha mẹ cổ hủ bao giờ.
Cậu ta cho rằng việc một người lớn tuổi lập di chúc, vươn tay ra khỏi nấm mồ và dùng tiền tài để hạn chế quyền tự do kết hôn của thế hệ trẻ là một chuyện vô cùng vớ vẩn.
Thế nên cậu ta cũng chẳng có chút thiện cảm nào với vật tặng kèm theo di sản mà Dương Khác không muốn – Úc Tri Niên.
Lúc biết được Dương Khác ở chung với Úc Tri Niên, Trạch Địch rất ngạc nhiên.
Ngày đó thành phố Hách đổ tuyết lớn, Dương Khác đến công ty, nhân lúc nghỉ giữa giờ tùy ý nói chuyện này với Trạch Địch.
Trạch Địch sững sờ ngay tại chỗ.
“Mày kết hôn với cậu ta sao?” Trạch Địch lấy lại tinh thần hỏi hắn: “Cậu ta đã dọn vào nhà mày chưa?”
Dương Khác đáp rồi, lại không có biểu cảm gì nói về Úc Tri Niên: “Thật là ồn ào, cậu ấy mang một đống đồ vào.”
Trạch Địch vẫn hơi hoang mang.
Cậu ta biết ông ngoại Dương Khác là ai.
Rõ ràng nhất định di sản rất lớn nhưng Dương Khác đã độc lập kinh tế rồi, chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ sự khát vọng với số di sản đó, thậm chí lúc nhắc tới tài sản của ông ngoại hắn còn ghét bỏ.
Bởi vậy Trạch Địch không nhịn được hỏi Dương Khác: “Mày định thừa kế di sản theo di chúc à?”
“Ừ.” Lúc ấy Dương Khác rất bình tĩnh và lạnh lùng như đang trao đổi công việc thường ngày: “Đưa mấy thứ đó cho cậu ấy.”
Lời nói của Dương Khác rất mơ hồ, có thể hiểu theo nhiều khía cạnh.
Rất lâu sau này Trạch Địch mới giật mình phát hiện ra cậu ta đã hiểu sai rồi, nhưng hồi tưởng chi tiết xong thì lại cảm thấy cũng không phải hoàn toàn là lỗi của cậu ta.
Sau khi ở chung với Úc Tri Niên, Dương Khác không thay đổi gì nhiều.
Tốt nghiệp đại học, chính thức nhậm chức ở công ty, ngày nào Dương Khác cũng làm việc ở văn phòng, đi sớm về muộn, không hề giống một người đang yêu.
Duy chỉ có một lần khoảng nửa tháng sau khi nhậm chức ở công ty, bọn họ có tổ chức một cuộc họp video với người đứng đầu một công ty đa quốc gia, bắt đầu từ rạng sáng.
Ngay lúc đó bạn gái của Trạch Địch đến công ty chờ cậu ta, hội nghị chấm dứt, bọn họ đi ra ngoài, cách một tấm thủy tinh thấy cô đang ngủ trên ghế sofa.
Lúc ấy Dương Khác vẫn chưa biểu hiện gì bất thường.
Chỉ là ngày hôm sau lúc hai người gặp gỡ một nhà đầu tư nên cùng đến một nhà hàng gần công ty ăn trưa, Dương Khác đột nhiên hỏi cậu ta nếu một ngày không muốn gặp nhau nữa thì có phải không thích nữa không.
Cái chuông trong đầu Trạch Địch đột nhiên reo ầm lên.
Cậu ta lập tức nói cho Dương Khác: “Chắc chắn rồi.
Thích thì đương nhiên là ngày nào cũng muốn gặp nhau.”
“Nếu mày không muốn gặp Úc Tri Niên.” Cậu ta khuyên bảo: “Lại không muốn đòi tiền nữa thì kết hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không phải tao.” Dương Khác phủ nhận rất thẳng thắn.
Hắn mở ra chủ đề công việc như là chưa từng hỏi câu này.
Tuy rằng đoạn đối thoại này rất ngắn nhưng Dương Khác rất ít khi hỏi Trạch Địch loại vấn đề này nên Trạch Địch nhớ mãi không quên, cho rằng đây là bằng chứng cho thấy những cảm xúc mâu thuẫn của Dương Khác khi không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa hay không.
Lần đầu tiên Trạch Địch nảy sinh nghi ngờ với tình cảm của Dương Khác là lúc Úc Tri Niên về nước.
Khi đó Dương Khác chuẩn bị đăng kí kết hôn cùng Úc Tri Niên, vừa lúc công ty đang gom góp tài chính nên ai cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Vốn dĩ Trạch Địch khuyên Dương Khác chờ thêm một thời gian nữa rồi nhân tiện nghỉ ngơi luôn.
Cho dù là đi với người mình không thích đi chăng nữa thì hưởng thụ ngày nghỉ vẫn là điều tốt.
Không biết vì sao mà Dương Khác lại không muốn thế.
Hắn dồn hết công việc lại, để ra một ngày trống muốn đăng ký với Úc Tri Niên trước khi hết hạn hai năm.
Ngày đăng ký kết hôn, cả ngày Trạch Địch không nhận được chút tin tức nào của Dương Khác nên cậu ta quan tâm gọi điện, thế nhưng Dương Khác không bắt máy.
Tới khuya Dương Khác mới nhắn cho cậu ta một tin, nói thân thể không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi hai ngày.
Trạch Địch cảm thấy bị bệnh ngay trong ngày kết hôn hơi không được hay cho lắm nên lại gọi điện qua.
Dương Khác nhấc máy, nghe hơi mệt mỏi, hắn nói mình không sao.
Trạch Địch hỏi hắn: “Úc Tri Niên không ở đó chăm sóc mày à?”
Dương Khác im lặng trong chốc lát rồi nói với Trạch Địch rằng: “Cậu ấy về nước làm dự án rồi.” Giọng điệu nói chuyện của hắn không khác gì ngày thường là mấy, nhưng khi Trạch Địch nghe thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng lại hoảng sợ.
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy dường như chuyện của Dương Khác và Úc Tri Niên không đơn giản như vậy.
Nhưng mà hai ngày sau, Dương Khác lại quay về đi làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tăng ca đến đêm như cũ, cảm xúc cũng ổn định.
Trạch Địch lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi nên không để trong lòng nữa.
Thẳng đến một buổi tối của nửa năm sau, Trạch Địch đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của Dương Khác.
Hắn thẳng thắn nói đã làm sai, vì muốn kết hôn với Úc Tri Niên mà hắn nói dối rằng việc kinh doanh của công ty không tốt.
“Em ấy hỏi tao có phải công ty gặp vấn đề không.” Dương Khác nói: “Tao thừa nhận.”
Dương Khác không nói quá nhiều về những chuyện cụ thể đã xảy ra giữa mình và Úc Tri Niên, chủ yếu là tìm đến Trạch Địch để giải thích và đề cập đến chuyện có thể sẽ tạo thành tổn hại cho danh tiếng của công ty.
Nhưng nếu có tình huống không hay xảy ra thì hắn nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm.
Trạch Địch vô cùng khiếp sợ và hoang mang, lại thấy hơi buồn cười.
Giờ phút này, những hành vi khiến cậu ta cảm thấy khác thường của Dương Khác mới có lời giải thích.
Trong mắt Trạch Địch, chuyện tình yêu của Dương Khác thật sự hơi nhếch nhác.
Che che giấu giấu, giấu đầu hở đuôi, mỗi một chuyện đều như cố gắng làm nhưng lại không đúng chỗ.
Thậm chí Dương Khác còn hỏi chị gái của Trạch Địch tài liệu tổ chức đám cưới, nhưng sau đó lại không dùng đến.
Không bao lâu sau, tin tức về việc cổ đông của tập đoàn Đức Khâm khởi kiện đã gây ra không ít ồn ào.
Trạch Địch đọc được việc gia đình của Dương Khác trên mấy bài báo, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Cậu ta đã cùng Dương Khác giải thích với các nhà đầu tư hồi lâu để mang danh dự của công ty về quỹ đạo.
Nhưng kể từ tháng Sáu, mặc dù Úc Tri Niên chạy tới vùng sâu vùng xa để thực hiện dự án nhưng quan hệ hôn nhân của Dương Khác lại có vẻ rốt cuộc đã có chuyển biến tốt đẹp.
Kinh nghiệm yêu đương của Trạch Địch rất phong phú.
Cậu ta hiểu con đường theo đuổi người ta quan trọng nhất là khơi dậy lòng trắc ẩn của đối phương.
Cậu ta bèn bảo Dương Khác hãy kể khổ về khó khăn trong công việc của mình nhiều hơn.
Sau đó cậu ta thường xuyên thấy Dương Khác gọi điện thoại cho Úc Tri Niên, kể một ít khó khăn không cần thiết.
Cuối tháng bảy, giao dịch sáp nhập đã đến giai đoạn kết thúc.
Bọn họ dùng phí tổn thấp nhất để đạt thành sự sáp nhập này.
Sau hôm ký hợp đồng, Dương Khác nhanh chóng gửi đơn xin nghỉ ngơi và rời khỏi thành phố Hách.
—-Nhật ký quan sát phân tích (6)
Chủ đề: Một sự chào đón nhỏ.
(Người ghi chép: Úc Tri Niên
Thời gian: 23.9.2016)
Lại đến tiết đón học sinh mới mỗi năm (Khoa Xã hội học chào đón hai học sinh, trong đó một học sinh đến từ thành phố Ninh, là đàn em cùng trường.
Tính cách đàn em vui vẻ, tuần này mình đã đưa cậu ấy đi tham quan trường và giới thiệu cho cậu ấy về các giáo sư).
Chiều thứ bảy lại có một bữa tiệc thịt nướng nhỏ, được tổ chức ở sân sau nhà Bành Thành.
Sau khi làm xong bài tập về nhà lúc bốn giờ, Dương Khác đứng tám chuyện với đàn em trên bậc thềm sân.
Chào hỏi đàn em rồi thấy Dương Khác đang cầm ly nước chanh.
Đàn em đưa cho mình một lon bia, mình bèn mở ra uống.
Một người bạn họ Trạch có quan hệ rất tốt với Dương Khác đến gần hỏi Dương Khác có thể uống bia mà, sao không uống, không uống nổi sao.
Dương Khác lạnh lùng nói: “Không muốn uống thôi.”
☁️ Vân Tình Cung ☁️.