Điện Giật

Chương 39


Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 39


Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 039: 2019»
Sau khi Úc Tri Niên đến Tam Văn, cậu về khách sạn trước, sau đó lại đi thăm người dì đã vài năm không gặp.

Em gái họ còn đang học đại học chưa nghỉ hè, Úc Tri Niên ở lại ăn cơm trưa ở nhà dì rồi nói chuyện với dì một lát.
Có lẽ là mười năm ở thành phố Ninh và thành phố Hách đã chiếm quá nhiều tình cảm của cậu.

Nhắc tới chuyện trước đây, Úc Tri Niên đều cảm thấy như đã cách cả một thế hệ.

Dì liên tục quan tâm đến cuộc sống tình cảm của Úc Tri Niên, cậu đều mơ hồ nói cho qua chuyện.
Ngày kế tiếp, Úc Tri Niên cầm theo thư giới thiệu của giáo sư đi đến nhà văn hóa Tam Văn.

Thật trùng hợp, hôm nay nhà văn hóa vừa mới triệu tập đơn vị trực thuộc để tổ chức hội nghị tuyên truyền sáu tháng cuối năm.

Vốn dĩ Tam Văn thuộc cấp quận, nhưng mấy năm trước thay đổi quy hoạch hành chính, nó đã trở thành một thành phố độc lập cấp tỉnh với ba quận và hai huyện.
Nhà văn hóa cũng mới được xây những năm gần đây thôi.

Phó giám đốc tự mình liên lạc với Úc Tri Niên xuất thân từ Xã hội học.

Ông vô cùng nhiệt tình mời cậu tới dự thính hội nghị, nói là có thể hiểu biết thêm một chút về văn hóa và đặc sắc ở một số quận huyện.
Trước cuộc họp, Úc Tri Niên mở cuốn Biên niên sử Tam Văn mà Phó giám đốc đưa cho cậu ra đọc.

Một thanh niên đeo kính tuổi xấp xỉ Úc Tri Niên bước tới bên người cậu thử hỏi: “Ngại quá, xin hỏi cậu là Úc Tri Niên sao?”
Úc Tri Niên thấy cậu ta có vẻ quen mắt, trong lòng cậu hiện ra một cái tên: “Mai Tư?”

“Thật sự là cậu sao?” Mai Tư kinh ngạc vui vẻ nói: “Tôi còn sợ tôi nhận sai người.”
“Hồi cấp 2 sau khi cậu đi, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa.” Cậu ta nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Úc Tri Niên bèn tóm tắt nguyên nhân mình đến đây.

Mai Tư nói với cậu rằng sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta được nhận vào làm cán bộ ở huyện Hỉ Bình, hiện đang làm ở Trạm Văn Hóa*.
*Trạm Văn Hóa (Trung: 文化站 – Anh: cultural station): là thiết chế văn hóa công cộng cơ bản nhất ở cấp thị xã, thị trấn, cộng đồng dân cư đô thị, văn phòng quận, huyện, do nhà nước thành lập và chính quyền điều hành.
Tuy Hỉ Bình là một huyện nhưng vì giao thông không thuận lợi nên ra vào không tiện, gần đây mới thông xe.

Phong tục dân tộc ở đây được bảo tồn rất tốt, không quá giống với Tam Văn.
Úc Tri Niên nghe Mai Tư giới thiệu thì cảm thấy rất hứng thú.
Đã từng có người làm về Dân tộc chí ở Tam Văn, nhưng Hỉ Bình thì chưa có.

Cậu lại hỏi Mai Tư một ít vấn đề, bắt đầu nảy ra ý tưởng đi Hỉ Bình làm Dân tộc chí*.
*Dân tộc chí (民族志): Dân tộc chí hay dân tộc học miêu tả, một số người gọi là dân tộc ký, là một ngành học và cũng là phương pháp nghiên cứu định tính trong các ngành khoa học xã hội và nhân văn.

Tên tiếng Anh là ethnography.
Tại cuộc họp, Úc Tri Niên lắng nghe những người từ các Trạm Văn Hóa khác nhau giải thích về kế hoạch, trong lòng cậu rất nóng lòng muốn thử nên đã trao đổi thông tin liên lạc với Mai Tư.

Tối hôm đó cậu gọi điện cho giáo sư.
Giáo sư rất ủng hộ ý tưởng của cậu.

Úc Tri Niên cúp điện thoại xong lập tức kích động bắt tay vào viết ngay một kế hoạch điều tra đơn giản.

Cậu viết một lèo đến mười giờ đêm thì nhận được điện thoại của Dương Khác.
Dương Khác tóm tắt cho cậu nghe tình hình vụ khởi tố, lại hỏi cậu ở Tam Văn như thế nào.

Úc Tri Niên đang cảm thấy hứng thú về kế hoạch mới nên tinh thần phấn chấn chia sẻ với Dương Khác về trải nghiệm của mình lúc ban ngày ở Nhà văn hóa cũng như đặc sắc của huyện Hỉ Bình trong miệng Mai Tư.
Hôm nay có Dương Khác cổ vũ nên Úc Tri Niên vui đến mức phấn chấn nói hết chuyện của cả ngày.

Nói hết rồi cậu mới nhận ra hình như mình nói quá nhiều.
Cậu bình tĩnh lại, Dương Khác vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của cậu nên hỏi: “Em định làm dự án này trong bao lâu?”
“Dự định là nửa năm.” Úc Tri Niên nói: “Nhưng cụ thế thì còn phải chờ em đến đó xem sao đã.”
Dương Khác “Ừ” một tiếng.

Úc Tri Niên hỏi hắn làm sao thế thì hắn nói không sao.
Vì tín hiệu ở Hỉ Bình không tốt nên hồ sơ của phía Chính phủ cũng không quá chuẩn, tài liệu giấy về lịch sử cũng có thiếu sót.

Kế hoạch của Úc Tri Niên là ở lại chuẩn bị ở Tam Văn rồi đến giữa tháng Bảy lại đi Hỉ Bình.

Cậu vừa tìm tư liệu đọc trước vừa viết thêm một kế hoạch nghiên cứu mới, còn xin được một ít tài trợ.
Cậu gặp lại mấy bạn học trước kia ở Tam Văn, cũng nhận được không ít trợ giúp, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú.
Dù sớm hay muộn thì Dương Khác cũng đều gọi điện ân cần hỏi thăm.

Vì Dương Khác nói không nhiều lắm nhưng lại như là không muốn cúp máy nên cuối cùng đành phải để Úc Tri Niên nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Úc Tri Niên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Dương Khác như nào nữa.

Chẳng qua dường như cậu trở nên an tâm hơn rất nhiều.
Còn hơn lúc làm dự án về dân cư lưu động ở thành phố Ninh trước kia.

Lần này ít cảm xúc bơ vơ và vật lộn hơn, thay vào đó là có thêm cảm giác nghiên cứu nên cậu càng tập trung hơn, cũng không còn sự e ngại khi chờ đợi điện thoại của Dương Khác, bởi vì cậu không thể đợi được nữa.

Vào một đêm đầu tháng Bảy, Mai Tư tới Tam Văn làm việc nên Úc Tri Niên cùng cậu ta rủ nhau đi ăn cơm cùng nhân viên công tác của hai Nhà văn hóa khác nữa.
Bọn họ ngồi ở trong một nhà hàng nhỏ ven đường, mở mấy chai bia.
Mai Tư nói chuyện lúc Úc Tri Niên lên cấp 2, nói Úc Tri Niên là ngôi sao trong trường, vẻ ngoài đẹp, học cũng giỏi.

Mấy người họ tám chuyện trêu ghẹo Úc Tri Niên, hỏi có phải cậu đã có không ít bạn gái rồi không.
Lúc Úc Tri Niên bị bọn họ chọc cho xấu hổ thì bỗng nhiên di động vang lên, là Dương Khác gọi cho cậu.
Sáng nay là lần đầu tiên Dương Khác không liên lạc với cậu.

Cậu còn tưởng hắn bận việc quá nên còn gửi tin nhắn hỏi han.
Sau khi nhấc máy, cậu nghe thấy âm thanh bên Dương Khác ồn ào khác thường, không giống những chỗ Dương Khác hay ở.
“Úc Tri Niên.” Dương Khác nói từ đầu bên kia: “Em không nói với anh là người ở nhà ga Tam Văn nhiều như vậy.”
Tim Úc Tri Niên đột nhiên đập nhanh, cậu đứng sững tại chỗ, bia trong tay suýt thì đổ trên bàn.

Mấy giây sau cậu mới hỏi Dương Khác: “Anh đang ở đâu vậy?”
“…” Dương Khác cũng không tức giận mà còn hỏi lại cậu: “Em nói xem anh đang ở đâu?”
Úc Tri Niên vội vàng chào tạm biệt mấy người Mai Tư rồi bắt xe đến nhà ga.
Nội thành Tam Văn rất nhỏ, đi mười phút là tới.

Úc Tri Niên xuống xe, thấy rất nhiều người đi ra từ bên trong.
Gần đây có ngày lễ thờ cúng tổ tiên của người Tam Văn nên người về quê nhiều vô cùng.

Úc Tri Niên đi đến lối ra của nhà ga và nhìn xung quanh để tìm Dương Khác.

Trời đã tối, đèn ở lối ra không đủ sáng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy đám người chen chúc cầm theo túi lớn túi nhỏ nhưng không nhìn rõ mặt họ.
Cậu đành phải gọi điện cho Dương Khác.

Vừa đặt di động lên bên tai, cổ tay cậu đã đột nhiên bị người nắm lấy.

Có người ôm lấy cậu từ phía sau nói “Ngốc”.

Điện thoại vừa được kết nối, di động của Dương Khác đang ôm cậu vang lên.

Dương Khác cầm lấy cổ tay cậu, cúp điện thoại.
Úc Tri Niên quay đầu lại nhìn thấy Dương Khác mặc một chiếc áo sơ mi chữ T rất bình thường và quần, không đeo ba lô, tóc vừa cắt hơi ngắn chút, trông giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng giống dáng vẻ lúc bọn họ vừa mới quen nhau không lâu.
Úc Tri Niên nhìn hắn ngẩn người không nhúc nhích, hắn liền nâng tay chạm vào mặt Úc Tri Niên một cái không nặng không nhẹ rồi nói: “Sao lại ngẩn ra thế này?”
“Chẳng phải em nói là thị trấn nhỏ sao?” Hắn đánh giá: “Rất náo nhiệt.”
Úc Tri Niên giải thích về ngày lễ ở Tam Văn cho hắn rồi hỏi: “Anh không mang đồ gì sao?”
“Anh để trợ lý cầm về khách sạn trước rồi.” Dương Khác nói với cậu.
Bọn họ đứng bắt xe, Úc Tri Niên hỏi hắn sao không nói gì đã tới rồi.

Dương Khác trả lời: “Anh hủy bỏ một lịch trình nên sáng nay mới tạm thời quyết định đến.”
“Ở lại một đêm.” Hắn nói: “Chẳng phải em nói muốn đi Hỉ Bình vào ngày mười bốn sao?”
Hai người đứng xếp hàng ở chỗ bắt xe, không biết tiếp theo sẽ đi đâu.

Có lẽ Dương Khác đã nhìn thấy tấm áp phích phim Siêu anh hùng mới dán trên tường nên hỏi Úc Tri Niên có muốn đi xem phim không.

Bọn họ bèn đi đến rạp chiếu phim lớn nhất nội thành.

Dương Khác mua vé, mua ghế tình nhân ở hàng cuối cùng.
Trong rạp chiếu phim rất nhiều người, có đám trẻ con còn cãi nhau, nhưng khi phim mới bắt đầu chiếu chưa lâu, Dương Khác đã gục trên người Úc Tri Niên ngủ gật.
Dương Khác ngủ thật sự rất say, đầu đặt trên vai Úc Tri Niên rất nặng.

Trên người hắn không có mùi nước hoa, chỉ có mùi bột giặt quần áo và mùi dầu thơm.
Vai phải của Úc Tri Niên dựa vào lưng ghế tình nhân mềm mại, vai trái thì bị đè đến tê dại.

Cậu cảm thấy mặc dù bản thân đang làm một dự án tiến sĩ nhưng lại đang tham gia một cuộc họp thời cấp 3.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.