Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 3
Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 003: 2019»
Mười năm trước, vào một buổi chiều nóng bức, thời tiết âm u, mây đen dày đặc.
Trong phòng bơi đèn đóm sáng trưng, Dương Khác đang tập bơi ngửa.
Hắn bơi tới bơi lui mấy vòng trong bể bơi tiêu chuẩn, các huấn luyện viên giúp hắn bấm thời gian ở trên bờ.
Ngay lúc Dương Khác sắp đạt được kỷ lục bơi nhanh nhất thì cửa hồ bơi mở ra.
Đầu ngón tay Dương Khác đụng vào thành bể bơi xong, nửa người hắn nhô lên khỏi mặt nước.
Sau đó hắn thấy thư ký Hứa kéo tấm cửa kính ra, ông ngoại của hắn bước vào, đi bên cạnh là một cậu bé ốm yếu.
Ông đứng cách mép hồ bơi vài mét, nói: “Dương Khác, lại đây làm quen nào.
Cậu bé này tên Úc Tri Niên, là một trong những người giành được học bổng đặc biệt của ông.”
“Tri Niên bằng tuổi con, đến thành phố Ninh để tham gia chương trình trại hè học tập.
Sáng nay ông đi bàn chuyện dự án, vừa gặp Tri Niên mà cảm giác đã quen từ lâu rồi.
Nhưng hình như danh sách dự án sót tên của Tri Niên nên thuê thiếu một phòng.
Khách sạn thì đã kín chỗ, mà bắt bạn học ngủ chung giường thì lại tội người ta quá, vì vậy ông mới đưa bạn nhỏ này về nhà.”
“Tri Niên.” Ông ngoại quay sang nhìn Úc Tri Niên, nở một nụ cười hiền hòa, sau đó nói với cậu bằng một chất giọng mà Dương Khác cảm thấy yêu thương quá mức: “Đây là người mà ông vừa kể với cháu khi nãy đó, Dương Khác, cháu trai của ông, học cùng cấp với cháu.”
Úc Tri Niên khách sáo chào hỏi Dương Khác: “Chào cậu.”
Đây là khung cảnh của buổi gặp mặt đầu tiên giữa Úc Tri Niên và Dương Khác.
Ngày đó Úc Tri Niên mặc quần áo gì, để ý kiểu tóc gì, Dương Khác đã quên hết cả.
Bởi vì hắn chỉ xem đó là một hành vi kỳ lạ khác của ông mình.
Nhưng hắn không ngờ rằng tên nhóc nghèo khó đến thành phố Ninh để học tập này lại ở nhà hắn lâu đến thế.
Giờ đã mười năm trôi qua, người ông đưa Úc Tri Niên về đã qua đời.
Nhà cũ ở thành phố Ninh trống không, chỉ có một vài người làm công ở lại để trông giữ một mảnh đất.
Dương Khác không lựa chọn trực tiếp kế thừa gia sản mà ông ngoại hắn để lại, mà quyết định hợp tác với bạn bè lập ra tổ chức quỹ đầu tư tư nhân, công việc phát triển không tồi.
Tháng Mười Một năm ngoái, hắn và Úc Tri Niên vẫn còn sống chung với nhau ở một căn biệt thự thuộc khu Rother.
Sinh hoạt hàng ngày tuy bận rộn nhưng không đến mức khô khan chán ngắt.
Luật sư Lý – Lý Lộc, vừa rạng sáng đã gọi điện cho Dương Khác.
Dương Khác vẫn còn đang làm việc nên mở loa ngoài nghe, giọng nói có phần mệt mỏi của Lý Lộc vang lên trong phòng làm việc: “Mua vé máy bay rồi, tới lúc đó tôi nhờ trợ lý đi đón cậu ấy.”
“Ừm.” Dương Khác vừa đọc báo cáo tài chính do thư ký gửi tới vừa trả lời.
“Cậu cứ Ừ một tiếng vậy thôi hả?” Lý Lộc hơi bất mãn trách cứ: “Quan hệ giữa tôi với cậu, theo lý là đã phá vỡ một phần điều khoản ủy thác trong di chúc rồi.”
Dương Khác lại lật sang một trang nữa, dời mắt từ bản báo cáo sang màn hình điện thoại, nói với Lý Lộc: “Cảm ơn ông, luật sư Lý.”
Lý Lộc là cố vấn cấp cao được ông ngoại Dương Khác, Dương Trung Uân tín nhiệm nhất khi còn sống.
Đồng thời ông cũng là người được ủy thác phần di chúc liên quan tới Úc Tri Niên, tạm thời thay thế Dương Trung Uân xử lý một phần ba cổ phần công ty.
“Tôi không kể công nên không cần câu cảm ơn này của cậu.” Lý Lộc không hài lòng, còn nhấn mạnh giọng điệu phàn nàn của mình: “Dương Khác, nếu tôi không phải tôi đã nhìn cậu lớn lên, lại càng không muốn phụ sự kỳ vọng của ông Dương vào hai cậu khi ấy, tôi không nên thay cậu làm những việc này, cũng không nên liên hệ với cậu nhiều đến vậy.”
Dương Khác bắt đầu xem lại bản báo cáo, thấy rằng tình hình tài chính của công ty này không được tốt như hắn tưởng tượng, vì vậy hắn thêm vào một chút lời phê bình.
Lý Lộc vẫn luyên thuyên không ngừng: “Cậu cũng không biết khiêm tốn gì cả.
Nếu tôi sớm biết cậu quay đầu mua chung cư phía trên trường học, tôi còn lâu mới báo cho cậu biết tin Tri Niên muốn thuê phòng từ Lâm Khải.
Dương Khác ơi Dương Khác, hành vi này của cậu quá dại dột.”
Đọc xong trang báo cáo cuối cùng, Dương Khác đóng văn bản, mở phần khác ra.
“Lỡ như cổ đông khác của công ty biết về nó thì sao?” Lý Lộc không buông tha: “Chẳng lẽ Lâm Khải nói cho tôi được thì sẽ không nói với người khác chắc?”
“Lần sau tôi sẽ không vậy nữa.” Dương Khác nhận lỗi với ông: “Xin lỗi.”
“…” Lý Lộc cũng không ngờ hắn sẽ nhận lỗi một cách dứt khoát như vậy, ông ngừng lại một chút rồi nói: “Được rồi.”
“Nhưng tôi thấy thái độ của Tri Niên có vẻ như muốn từ bỏ rồi.” Giọng Lý Lộc chậm lại một chút, dò hỏi pha lẫn chút hoài nghi: “Rốt cuộc hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau à?”
“Không.” Dương Khác phủ nhận: “Không cãi nhau.”
Lý Lộc im chốc lát lại nói: “Tôi không hỏi nhiều nữa, tôi thay ông lão mong hai cậu có thể tốt hơn thôi.”
Tắt điện thoại xong, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Dương Khác chăm chú đọc xong bản báo cáo, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hắn đứng dậy, đi đến giá sách, định chọn một cuốn để đọc trước khi ngủ.
Trước kia Úc Tri Niên dùng phòng làm việc này, đối diện bàn làm việc là một giá sách lớn, có ba hàng bị sách của Úc Tri Niên chiếm đóng.
Hai hàng trên là sách về các chủ đề xã hội và nhân chủng học, còn hàng dưới là mấy cuốn Úc Tri Niễn ngẫu nhiên mua được.
Dương Khác chọn vài phút mà vẫn không thể nào chọn được cuốn sách cảm thấy hứng thú, cuối cùng cầm đại một cuốn sách chuyên môn hơi cũ ở hàng đầu tiên.
Biệt thự này ở trung tâm khu Rother, Dương Khác đã ở đây hơn sáu năm.
Hai năm trước Úc Tri Niên chuyển đến đây, theo luật của bang này, những người đồng giới yêu nhau cần phải chung sống với nhau hai năm thì mới được đăng ký kết hôn.
Trước một ngày Úc Tri Niên dọn tới, tuyết ở thành phố Hách cũng vừa rơi.
Smith liên hệ công ty dọn nhà đóng gói đồ đạc của Úc Tri Niên, chuyển tới nơi của Dương Khác lúc sáng sớm.
Úc Tri Niên đeo túi xách, mặc áo, trên giày còn dính bông tuyết.
Cậu quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xám, cười với Dương Khác rồi nói: “Chào buổi sáng nhé, Dương Khác.”
Dương Khác không nói gì, Úc Tri Niên lại nói: “Sao lại không nói gì với em rồi.”
“Không nói câu nào, giống như chẳng muốn cho em chuyển vào vậy đó.”
Úc Tri Niên cười tủm tỉm, Dương Khác nói với cậu: “Không có, vào đi.”
Đôi khi Dương Khác cảm thấy Úc Tri Niên là người da mặt dày nhất mà hắn từng gặp, dù cho hắn có thờ ơ thế nào đi chăng nữa cậu cũng không để ý, khó mà đuổi được cậu đi.
Có khi hắn còn hoài nghi về hành vi của Úc Tri Niên, phải chăng từ nhỏ đã chịu quá nhiều nghèo khổ nên mới trở nên cực kỳ khát vọng tiền tài đến như vậy.
Có khi cảm thấy Úc Tri Niên đáng thương.
Có khi lại cảm thấy Úc Tri Niên đáng ghét.
Lúc Úc Tri Niên rời thành phố Hách là cuối thu.
Đúng lúc Dương Khác đi công tác, bọn họ đã hẹn nhau từ trước sẽ đi đăng ký kết hôn vào chiều tối hôm ấy khi hắn trở về.
Smith đã thay mặt Dương Khác đặt lịch đăng ký sẵn, đồng thời liên lạc với Lý Lộc chuẩn bị thực hiện ủy thác và thay đổi cổ phần.
Sau khi về đến nhà, Dương Khác phát hiện Úc Tri Niên đã không còn ở đây nữa.
Smith gọi điện thoại cho Úc Tri Niên, hỏi thăm tung tích.
Úc Tri Niên không nghe điện thoại nên quản gia đã gọi cảnh sát.
Lúc chờ cảnh sát đến, quản gia là người đầu tiên tiến vào phòng giám sát lấy video ghi hình, còn Dương Khác thì nhận được tin nhắn cuối cùng Úc Tri Niên gửi.
“Em suy nghĩ kỹ lắm rồi, hay là mình đừng kết hôn nữa.
Em đi theo giáo viên về nước thực hiện dự án, tạm biệt.
Chúc anh hạnh phúc.”
Dương Khác chỉ xem video giám sát đúng một lần.
Úc Tri Niên mặc một chiếc áo khoác thể thao màu xám, quần tây và giày thể thao, kéo chiếc vali màu bạc ba mươi inches của mình bước ra khỏi nhà.
Cậu đi thẳng về phía cánh cổng sắt dưới ánh mặt trời.
.
Truyện Điền Văn
Tài xế taxi cậu gọi tới đã đến nơi, sau đó anh ta giúp cậu bỏ vali vào cốp xe.
Úc Tri Niên lên xe, đóng cửa xe, sau khi đi khỏi cũng không trở về nữa.
*Note: Thành phố Ninh là ở trong nước, là nơi mà Dương Khác và Úc Tri Niên học cấp 3.
Thành phố Hách là ở nước ngoài, là nơi hai người học đại học và ở lại sau đó.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.