Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 25
Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 025: 2019»
Sáng sớm hôm sau, Úc Tri Niên liền vác máy tính đi thư viện tiếp.
Đến giữa trưa cậu mới có thời gian rảnh để cầm di động lên, lại thấy Smith gửi qua rất nhiều hình ảnh và giới thiệu khách sạn.
Cậu xem lướt qua một lần, quả thật là có một khách sạn nghỉ phép rất được.
Có bể bơi bờ cát, cây cối rậm rạp xanh tươi, trong phòng có trần treo nhiều màu sắc, rất có phong cảnh của ngày nghỉ.
Nhưng cậu vẫn không muốn đi như cũ.
Úc Tri Niên nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng nhắn cho Smith một tin “Đã nhận được.” Sau đó cậu đi ăn chút đồ ăn vặt rồi lại trở về tiếp tục học.
Lúc mua cà phê, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thủy tinh.
Sáng sớm nay trời đầy mây, lúc này lại bắt đầu mưa rồi, giờ giấc không khác hôm đăng ký kết hôn lắm.
Không rõ vì sao, mặc dù chỉ mới một ngày trôi qua thôi nhưng Úc Tri Niên lại cảm thấy chuyện kết hôn với Dương Khác đã xảy ra rất lâu rồi, nó còn bị cố ý nhét vào một góc khó thấy nhất trong trí nhớ.
Chỉ có chiếc nhẫn trên ngón tay khiến cậu nhớ rằng cuộc hôn nhân này vẫn đang diễn ra.
Ba giờ chiều, Smith gọi điện đến đây.
Úc Tri Niên nhận điện thoại liền nghe thấy anh ta lễ phép hỏi: “Úc tiên sinh, trong những khách sạn tôi gửi cho ngài, ngài thích nhất ở đâu?”
“…!Đều rất đẹp.” Giọng Úc Tri Niên khéo léo từ chối: “Nhưng mà tôi còn phải viết luận văn, không muốn đi.”
Bên kia Smith đang còn muốn nói gì đó thì Úc Tri Niên đã nói thêm: “Thật có lỗi, tôi đang ở thư viện nên chúng ta cúp máy trước đi.”
Sau đó Smith lại gửi sang một ít tin nhắn khuyên bảo, rằng đường truyền internet không bị gián đoạn nên đi nghỉ dưỡng không ảnh hưởng đến việc viết luận văn, có lẽ thay đổi hoàn cảnh sẽ làm suy nghĩ càng thông suốt hơn.
Úc Tri Niên thấy cũng không nên không biết xấu hổ như vậy nữa.
Smith quá mức cố gắng và tận tụy khiến cậu cảm thấy đi làm còn khó hơn đọc sách rất nhiều.
Nhưng cậu đã quyết tâm rồi nên tìm ra đủ loại lý do từ chối Smith.
Qua mấy lần, cuối cùng Smith cũng buông tha cho việc khuyên bảo.
Úc Tri Niên cũng phải tiếp tục chuyên tâm viết luận văn.
Tới năm giờ, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn tối.
Nhà trọ của cậu rất gần trường học, mà thư viện vốn dĩ ở gần cổng trường nên đi bộ về nhà trọ chỉ mất hơn mười phút.
Sáng sớm nay khi ra cửa, cậu đã cầm theo một cái ô xếp.
Khi đi đến cửa thư viện liền phát hiện ra gió rất lớn, cho dù có bung dù thì vẫn bị ướt.
Úc Tri Niên lo lắng máy tính và tài liệu bị ướt nên đang do dự có nên để túi xách đựng đồ lại thư viện hay không thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Dương Khác.
Cậu nhìn tên Dương Khác trên màn hình điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.
Dương Khác hỏi cậu: “Em đang ở đâu?”
“Thư viện.” Úc Tri Niên nói với hắn: “Em đang chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Anh đang ở trường học, thấy có người ra rồi.” Dương Khác nói đơn giản: “Anh đưa em đi.”
Úc Tri Niên chưa kịp mở miệng Dương Khác đã nói thêm: “Anh sẽ đến thư viện nhanh thôi.”
Dương Khác đã nói vậy rồi, Úc Tri Niên mà lại từ chối nữa thì giống như hơi già mồm cãi láo.
Thế nên cậu liền đợi trước cửa một lát, thấy xe Dương Khác thường dùng dừng lại ở khu vực có mái che.
Úc Tri Niên chạy nhanh qua để lên xe.
Dương Khác đã nghỉ phép xong nên lại đổi về một bộ vest chính thức, trên người còn có mùi thơm.
Úc Tri Niên nói “Cảm ơn” sau đó thắt dây an toàn lại.
Dương Khác không nói gì, chỉ im lặng thong thả chạy trong vườn trường.
Trong xe im lặng một lát, Úc Tri Niên liền tìm chủ đề hỏi Dương Khác: “Anh tới trường học làm gì thế?”
“Ừ.” Dương Khác nói tên một giáo sư Sinh vật học: “Gần đây anh định thu mua một công ty liên quan nên đến thăm giáo sư, hỏi chút chuyện.”
“À, ra vậy.” Úc Tri Niên nhìn đường phía trước, thấy bọn họ sắp ra khỏi cửa liền hỏi: “Anh không biết nhà của em ở đâu, để em chỉ đường cho anh.”
“Anh biết.” Dương Khác nhìn cậu một cái rồi dửng dưng nói: “Chẳng phải đã từng đưa em về rồi sao?”
“Á?” Úc Tri Niên sợ run lên một cái rồi mới phản ứng lại thời gian mà Dương Khác đang nói đến: “Đã nhiều năm vậy rồi.”
“Anh vẫn còn nhớ sao?” Úc Tri Niên nhịn không được hỏi.
Xe đi hơi chậm, đi dưới màn mưa, vì cách âm tốt nên chỉ thấy mưa bên ngoài rơi rất nặng hạt chứ gần như không nghe tiếng gì.
Một lát sau Dương Khác mới nói với Úc Tri Niên: “Cũng không phải quá nhiều năm.”
“Chưa đến ba năm.” Hắn nói.
Khi hắn nói những lời này vẫn là bộ dạng không một biểu cảm như trước.
Không nhìn ra được là đang nhớ đến chuyện cũ, cũng không có vẻ gì là xúc động, chỉ là vì có trí nhớ tốt nhớ đường đi nên hắn nhớ vậy thôi.
Úc Tri Niên rất khó khống chế bản thân nhìn sườn mặt Dương Khác.
Nhưng cậu biết mình không nên như vậy nên ép mình quay mặt đi, nói giỡn với Dương Khác: “Có phải khi đó em làm phiền anh lắm không?”
Một lát sau Dương Khác mới trả lời cậu: “Không.”
Nhà trọ thật sự rất gần nên dù xe lái chậm nhưng vẫn đến nơi rất nhanh.
Dương Khác đứng ở khu tiếp khách của nhà trọ, nói với Úc Tri Niên: “Bây giờ anh phải đi tăng ca ở công ty.
Khi nào xong có thể tiện đường mang em về nhà.”
“Không cần đâu.” Úc Tri Niên khoát tay: “Nơi này đón xe rất tiện.”
Dương Khác lại làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Tối nay gọi lại cho anh.”
Nhà của Úc Tri Niên ở tầng 16, diện tích ước chừng một trăm tám mươi mét vuông, trang trí theo cách thức tiêu chuẩn nhưng vẫn rất đẹp, còn có hai phòng ngủ.
Lúc ấy Dương Trung Uân nhất định phải tặng nhà cho cậu, nói cậu không chọn là sẽ mua hết nên cậu liền chọn một nơi giá thấp nhất, cũng gần trường học nhất.
Úc Tri Niên đi vào mới phát hiện ra Nhâm Hằng và Sở Tư Phàm đã quét tước nhà rất sạch sẽ.
Hành lý cũng đóng gói gần xong rồi.
Nhìn căn phòng không khác gì trước khi bọn họ vào ở.
Bọn họ tặng cho Úc Tri Niên một món quà cảm ơn đã chuẩn bị trước, nói Úc Tri Niên về nhà mới được mở ra.
Nhâm Hằng làm cho cậu một bàn đồ ăn lớn, còn mở rượu nữa.
Bọn họ vừa uống vừa tám chuyện, nói rất nhiều chuyện thú vị thời Đại học, từ đón tân sinh viên đến lễ tốt nghiệp.
Úc Tri Niên nói chuyện rất vui vẻ nên không cẩn thận uống quá chén.
Đầu cậu choáng váng ôm chén rượu tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sở Tư Phàm thấy cậu như vậy liền quay đầu hỏi cậu: “Tri Niên, em xem em uống bao nhiêu kìa.
Hay là hôm nay em ở lại đi? Chị với Nhâm Hằng trải giường cho em.”
Mặt Úc Tri Niên rất nóng, não chỉ còn một mảnh hỗn độn, chuyện duy nhất còn nhớ là mình ước gì không cần về nhà, vì thế lập tức nói: “Được được, cảm ơn chị Tiểu Phàm.”
“Muốn báo cho Dương Khác một tiếng không?” Tửu lượng Nhâm Hằng tốt nhất nên vẫn còn tỉnh táo.
“Không sao.” Úc Tri Niên xua tay: “Tí nữa báo sau.”
Ba con ma men cùng nhau lấy đồ ra trải giường, hơi mất sức mới trải xong, đầu Úc Tri Niên càng mơ hồ hơn.
Cậu nằm gục trên giường, còn cười cười với Sở Tư Phàm.
“Tri Niên, em ngủ trước một lát đi.” Sở Tư Phàm lung lay tắt đèn cho cậu: “Chị cũng ngủ đây.”
Úc Tri Niên ghé vào đệm mềm mại, không bao lâu sau liền mất ý thức.
Không biết qua bao lâu, cậu bị tiếng di động đánh thức nên mơ màng cầm tới, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Dương Khác ở đầu bên kia.
Cậu nghe không rõ nên “A” vài tiếng mới hiểu Dương Khác đang hỏi cậu: “Ăn uống thế nào rồi?”
“Ừm.” Úc Tri Niên nói với Dương Khác.
“…!Úc Tri Niên, anh tan làm rồi.”
Úc Tri Niên còn nói: “À à.”
“Anh tới đón em nhé.” Dương Khác ở đầu bên kia nói: “Em xuống dưới đi.”
Trong bóng đêm, Úc Tri Niên nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay em ở đây.”
“Anh đã ở dưới lầu rồi.”
Lời Dương Khác như cách Úc Tri Niên rất xa, phiêu đãng giữa khoảng không vô định.
Sau khi Úc Tri Niên nghe được liền muốn bắt lấy, nếu không nắm bắt được thì cậu sẽ không hiểu được Dương Khác đang nói cái gì.
“Úc Tri Niên.” Dương Khác hỏi lại lần nữa: “Em có thể xuống dưới không?”
Úc Tri Niên ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy căn phòng tối như mực mới phản ứng lại nói với Dương Khác: “Em ở lại đây cơ.”
Dương Khác im lặng nhưng không cúp điện thoại.
Úc Tri Niên cầm lấy điện thoại, đần độn nghe tiếng hít thở rất nhẹ của Dương Khác ở đầu bên kia, cuối cùng cũng không biết vì sao mà lại mơ hồ nói với Dương Khác: “Dương Khác, em thật sự không muốn đi Hawaii.”
“Anh tự đi đi.” Cậu khuyên Dương Khác: “Bể bơi rất lớn.”
Lại im lặng thật lâu sau, Dương Khác mới nói: “Được rồi, không muốn đi thì không đi.”
“Có thể xuống dưới để về nhà không?” Dương Khác hỏi.
Úc Tri Niên lại nằm sấp xuống hồi lâu.
Dương Khác lại giục cậu: “Úc Tri Niên, xuống lầu.”
“Được rồi.” Úc Tri Niên nói.
Cậu lắc lư đứng lên đi ra ngoài.
Đi ngang qua phòng khách liền thấy Nhâm Hằng đang cần cù bỏ bát đũa vào máy rửa chén, cậu liền nói với Nhâm Hằng: “Dương Khác tới đón em rồi.”
“À.” Nhâm Hằng đang đeo bao tay lộ ra một nụ cười: “Vẫn không bỏ được em nhỉ.”
Úc Tri Niên lắc đầu nói: “Không phải đâu.” Lại nói lời cảm ơn cùng tạm biệt với Nhâm Hằng rồi cầm cặp sách xuống lầu.
Xe của Dương Khác đứng ở chỗ hắn đậu lúc trước.
Mưa đã tạnh.
Úc Tri Niên ngồi lên xe liền ngửi thấy một mùi hương không đậm không nhạt.
Cậu liền vạch trần Dương Khác: “Anh lại hút thuốc.”
“Đưa túi cho anh.” Dương Khác nhìn cậu nhưng không trả lời, chỉ nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Úc Tri Niên không nghe lời, ôm khư khư ba lô của mình, nhắm mắt như đang ngủ.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.