Điện Giật

Chương 23


Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 23


Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 023: 2019»
Lúc ăn cơm chiều, Úc Tri Niên hỏi Lý Lộc không ít vấn đề liên quan đến việc di dời tài sản, biết được tiền mặt mà cậu có thể sử dụng là hoa hồng công ty chia cho cổ đông trong những năm gần đây, về những phần khác thì đều phải có thủ tục.
Mà công ty có quy định nghiêm ngặt về việc bán cổ phần, việc này sẽ dễ khiến công ty rối loạn nên không thể nóng vội được.
Nói tóm lại ý của Lý Lộc là kết hôn đã rồi nói sau.
Úc Tri Niên nghe xong liền không yên lòng.

Đêm ngủ còn mơ thấy giáo sư Triệu đến hiện trường hôn lễ.

Ông nói với cậu rằng: “Cháu vất vả rồi.”, còn Dương Khác thì nói: “Cảm ơn em đã làm mọi thứ cho anh.”
Câu cám ơn được viết khắp nơi trên bãi cỏ bãi có tổ chức hôn lễ.

Trên bong bóng cũng tràn ngập lời cảm ơn.
Người đến dự lễ cưới chính là bạn học trung học và đại học, đồng nghiệp công ty đều nhiệt tình chúc mừng Úc Tri Niên hiến dâng không cần hồi đáp, cảm ơn cậu đã vì Dương Khác mà xé giấy niêm phong trên cái mồ kia, chấm dứt gông cùm xiềng xích nhiều năm của hắn.
Hiện trường vang lên khúc nhạc cực kỳ vui vẻ.

Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có Úc Tri Niên biến thành một đứa nhỏ ba tuổi lặng lẽ chui vào dưới khăn trải bàn màu trắng ngọt dưới đài, dùng khăn trải bàn che lấy mình rồi khóc òa lên trong im lặng.
Khóc rất lâu, Úc Tri Niên mới tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức.
Đăng ký kết hôn vào lúc mười giờ sáng, trong một căn phòng trên tầng hai của Tòa Thị Chính.
Thời tiết hơi u ám, cây cối ở ven đường bên ngoài Tòa Thị Chính bị mưa làm đổ.

Bầu trời xám xịt, trung tâm thành phố ảm đạm không chút ánh sáng.
Dương Khác ngồi bên cạnh cậu.

Cả đường đi hai người đều không nói chuyện.
Vào thời điểm sắp tiến vào cuộc hôn nhân thực sự, Úc Tri Niên nhìn cảnh đường phố và nhận ra rằng nó không đáng để chờ mong đến vậy.
Sự thích thú và ngại ngùng vừa xuất hiện thoáng qua đã bị sự thật phũ phàng cuốn đi không thương tiếc, chỉ còn lại thế giới thực nặng nề và bất an.

Dương Khác và cậu giống như nam châm cùng cực bị bắt phải buộc chặt vào nhau.

Hai bên liên tục bài xích đối phương.

Một bên không thích, một bên sĩ diện.
Nhưng vì có được tài sản nên trừ ở chung với nhau ra thì không còn cách nào khác.
Trên đường đi tới, Dương Khác và lái xe đều cầm ô che cho Úc Tri Niên.

Thế nhưng mưa to gió lớn nên bộ vest của bọn họ đều hơi ẩm ướt.
Cổ tay áo màu xám của Dương Khác bị nước mưa làm ướt đẫm biến thành màu xám đen, trông hắn hơi nhếch nhác.
Khi đi lên bậc thang, vì muốn che ô cho Úc Tri Niên nên hắn kéo vai cậu vào.

Tất nhiên Dương Khác không có ý gì khác, chỉ là thân mình Úc Tri Niên hơi cứng ngắc lại.

Tới trong phòng, Dương Khác liền đưa ô cho tài xế còn Úc Tri Niên thì tiến lên phía trước hai bước thoát khỏi tay Dương Khác.
Luật sư Lý cũng vừa lúc tới nơi nên bọn họ cùng nhau lên lầu.
Sau khi xuất trình tài liệu, nhân viên công tác của Tòa Thị Chính là Terra làm chủ trì nghi thức hôn lễ, nhiếp ảnh gia và luật sư Lý là nhân chứng.
Chủ trì Terra rất niềm nở nói lời cầu nguyện chúc phúc cho hai chú rể bằng cả trái tim.
Mưa vẫn đánh vào cửa sổ vòm tròn của phòng đăng ký.

Úc Tri Niên không yên lòng nghe kết quả.

Cuối cùng khi ký tên thì Dương Khác ký trước sau đó mới đến cậu.
Úc Tri Niên cầm bút lên, cúi đầu nhìn tên Dương Khác trên tờ giấy đăng ký chính thức rồi chần chừ vài giây.
Cậu bỗng sinh ra một sự kích động muốn hỏi Dương Khác rằng: “Anh thật sự bằng lòng muốn kết hôn với em sao?”.

Nhưng trường hợp không đúng, cũng có quá nhiều người xung quanh nên Úc Tri Niên không hỏi ra miệng.


Vì thế dưới ánh nhìn chăm chú của những người trong phòng, cậu viết tên mình xuống.
Sau khi hoàn thành nghi thức, Úc Tri Niên cùng Dương Khác nhanh chóng ký giấy chứng nhận kết hôn.

Smith đưa nhẫn hôm qua vừa mua cho bọn họ.
Úc Tri Niên vốn tưởng rằng mỗi người tự mình đeo.

Ai ngờ Dương Khác lại lấy cái nhẫn thuộc về Úc Tri Niên ra nên cậu đành phải vươn tay.

Dương Khác im lặng đeo nhẫn cho cậu.

Úc Tri Niên cũng cầm lấy nhẫn thuộc về Dương Khác rồi đeo lên cho hắn.
“Không hôn một cái sao?” Nhiếp ảnh gia bên cạnh giơ camera lên vui vẻ hỏi: “Tôi chụp cho hai người một tấm làm kỷ niệm.”
Úc Tri Niên kinh hoảng, liếc mắt nhìn Dương Khác một cái theo bản năng rồi nói với nhiếp ảnh gia: “Thôi không cần đâu.”
Nhận được ánh mắt khác thường của Terra, Úc Tri Niên tìm cớ: “Tôi bị cảm vừa mới khỏi, sợ lây bệnh cho anh ấy.”
Trong phòng bỗng nhiên im phăng phắc, Luật sư Lý đánh vỡ sự xấu hổ nói: “Chúng ta về trước chứ?”
“Trợ lý của tôi chuẩn bị hoa rồi, có thể cầm hoa chụp ở cửa.” Ông nói: “Cũng được.”
Bọn họ liền đi ra cửa.

Úc Tri Niên nhìn thấy trợ lý nam trẻ tuổi của luật sư Lý đang cầm một bó hoa tươi màu trắng đứng cạnh cửa, mùi thơm ngào ngạt lan khắp bốn phía.

Úc Tri Niên dừng bước chân lại.

Có một giây cậu cảm thấy cầm hoa chụp ảnh cũng được, nhưng sau đó nghĩ lại thì lại không muốn tự rước lấy nhục, cảm thấy cả hai bên đều không muốn để lại bằng chứng nên cậu làm như không thấy, lẳng lặng bước về phía thang tròn.
“Úc Tri Niên.” Dương Khác gọi tên cậu ở đằng sau.
Úc Tri Niên xoay người, thấy Dương Khác đứng bên cạnh Smith nhìn cậu nói: “Em quên chụp ảnh.”
Mặc dù nghi thức rất ngắn nhưng vẫn mất thời gian.


Tay áo Dương Khác hơi khô rồi, hai tay buông thõng bên hông, vẻ mặt gần như nghiêm túc.
Úc Tri Niên cảm thấy cách nói của Dương Khác rất kỳ lạ.

Cậu muốn hỏi lại hắn rằng chẳng lẽ anh muốn chụp ảnh sao, nhưng khi nói ra thì uyển chuyển hơn: “Em hơi mệt.”
Cậu xuống lầu rất nhanh.

Lái xe còn chưa đi đến cửa chính nên cậu phải dầm mưa một đoạn ngắn, bước nhanh tới cạnh xe rồi mở cửa ngồi vào.
Trong xe khô ráo ấm áp, mùi hương nồng đậm xóa tan đi mùi hoa tươi vừa rồi trong trí nhớ của Úc Tri Niên.

Cậu cúi đầu nhìn ngón áp út có chiếc nhẫn Dương Khác tự tay đeo cho mình rồi tháo xuống không chút do dự.

Vì hộp nhẫn Smith đang cầm nên Úc Tri Niên liền bỏ nó vào túi áo bên người.
Một lát sau Dương Khác cũng lên xe.
Lần này mưa lớn hơn nhưng vì không cần che ô cho Úc Tri Niên nên Dương Khác không bị xối ướt.
Hắn lên xe nhưng không nói gì.

Xe khởi động được một lát, Úc Tri Niên với hắn lại đồng thời mở miệng.
“Em muốn đến trường luôn.”
“Nhẫn của em đâu?”
Úc Tri Niên nhớ tới nên cầm nhẫn ra, gọi Smith một tiếng rồi đem nhẫn ra phía trước nói: “Anh cất nhẫn lại đi.”
Mặt Smith lộ ra sự kinh ngạc, nhìn Dương Khác như không dám nhận.

Dương Khác không lên tiếng.

Úc Tri Niên chờ vài giây rồi đặt nhẫn lên đồ trang trí trên ghế trước.
Một chiếc nhẫn rất nhỏ được đặt trên nền da đen thoạt nhìn rất tinh xảo.

Nếu một cặp đôi yêu nhau mua cặp nhẫn này thì khi mang lên sẽ vô cùng xứng đôi.
Úc Tri Niên không nhìn Dương Khác, bỏ qua chủ đề của chiếc nhẫn, cậu nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Buổi chiều em muốn đi thư viện tìm chút tài liệu.” Cậu xem việc mình kết hôn giả thành một phần công việc hằng ngày để hóa giải trường hợp xấu hổ.
Thật ra cởi nhẫn ra và không chụp ảnh mới là điều đương nhiên.

Chụp ảnh cùng nhau mới kỳ quái.


Đại khái là Dương Khác cảm thấy phải chịu ơn cậu nên không chủ động đề cập đến.
“Anh cũng không cần đối xử tốt với em đâu, vì em tự nguyện làm điều này.” Úc Tri Niên nói với hắn: “Không cần gì cả, chúng ta cứ ở chung như bình thường là được rồi.”
Dương Khác không nói gì.
Úc Tri Niên lấy di động ra xem xem trong nhóm dự án có tin tức gì mới không, các bên đều tiến triển tốt.
Còn lại là Thiệu Tây Lâm gửi cho cậu một tin cảm ơn dài ngoằng, còn khen sau khi cậu sửa lại tốc ký, giáo sư xem qua bản sơ thảo của cậu xong đã đưa ra một vài đề xuất sửa đổi và gửi vào hộp thư rồi.
Úc Tri Niên chăm chú xem hết ý kiến rồi mở sổ ghi chép trên di động ra viết lại ý tưởng sửa chữa.
Vừa viết được mấy dòng, Dương Khác đột nhiên nói: “Smith đã đặt nhà hàng cho bữa trưa rồi.”
Tay đánh chữ của Úc Tri Niên dừng lại, cậu quay đầu nhìn Dương Khác.
Biểu cảm của Dương Khác rất bình tĩnh nói với cậu: “Trong nhà không ai làm cơm.

Em đi ăn cùng anh đi.”
Úc Tri Niên không có lý do gì để từ chối nên nói: “Được.”
Không lâu sau bọn họ đã đến nhà hàng, lần này người gác cửa đang cầm ô rồi nên không cần Dương Khác nữa.
Úc Tri Niên vừa định xuống xe, khóe mắt đã thấy nhẫn trên tay Dương Khác lóe sáng.

Cậu liền quay đầu lại gọi Dương Khác một tiếng.
Dương Khác nhìn cậu, trong mắt có ý hỏi.

Cậu liền chỉ chỉ tay hắn: “Anh quên tháo nhẫn rồi.”
Tiếng mưa rơi bên ngoài rất lớn, rơi trên tấm vải dù màu đen do người gác cửa giữ, phát ra tiếng trầm đục.

Vì cửa xe đang mở nên mưa bụi lạnh lẽo phả vào da thịt Úc Tri Niên, nhưng cậu vẫn đang đợi Dương Khác.
Dương Khác nhìn Úc Tri Niên một hồi rồi mới cúi đầu chạm vào nhẫn của mình.
Úc Tri Niên đợi một lát, phát hiện tay hắn vẫn còn nhẫn liền nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Vài giây sau Dương Khác đột nhiên giơ tay lên, không những không tháo nhẫn mà còn nói với Úc Tri Niên: “Cứ đeo trước đã.”
Hắn cầm chiếc nhẫn Úc Tri Niên đang đặt trên vật trang trí ở ghế trước lên đưa lại cho cậu.

Nhẫn của Úc Tri Niên nằm giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn nhìn có vẻ nhỏ.
“Em đeo vào trước đã.” Dương Khác nói.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.