Điện Giật

Chương 21


Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 21


Biên tập: Lilith ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 021: 2019»
Dương Khác thanh toán thêm chút tiền tip cho người lái xe đã phải chờ rất lâu.
Tài xế dập tắt điếu thuốc rồi lái xe rời khỏi biệt thự.

Quản gia cũng đi ra, Dương Khác ra hiệu cho ông cầm lấy vali hành lý của Úc Tri Niên rồi đem vào.
Sương đêm từ dưới đất phả lên khiến không khí có một chút rét lạnh, đứng một lúc Dương Khác bèn nói với Úc Tri Niên: “Đi thôi.”
Trước khi vào trong nhà, Dương Khác để Úc Tri Niên vào trước còn hắn đứng ở cửa ra vào, rút ra một điếu thuốc.
Úc Tri Niên chưa từng thấy Dương Khác hút thuốc bao giờ.

Ban đầu cũng không biết Dương Khác muốn làm gì, chỉ thấy hắn cầm lấy một món đồ từ ngăn tủ trước cửa.
Mấy giây sau cậu nghe thấy tiếng bật lửa, quay đầu thì trông thấy làn khói rất nhanh tan vào trong bóng đêm.

Úc Tri Niên ngửi được mùi thuốc lá gay mũi, cậu đứng từ bên trong nhìn ra ngoài chỉ thấy được khuỷu tay của Dương Khác.

Úc Tri Niên ngẩn người nhìn chằm chằm vào làn khói mất một hai phút, cảm thấy trái tim mình dần thắt chặt lại.

Một lát sau Dương Khác hút xong điếu thuốc, quay lại thì thấy Úc Tri Niên vẫn đứng đó.
Dương Khác hơi sững sờ hỏi cậu: “Sao còn chưa đi vào.”
Úc Tri Niên mơ hồ đi vào trong nhà, lại nghĩ đến Thiệu Tây Lâm có lẽ vẫn còn ở nhà chờ mình, liền lập tức gọi một cú điện thoại.
“Đến rồi à?” Thiệu Tây Lâm hỏi cậu: “Muốn tao xuống đón mày không.”
Úc Tri Niên cảm thấy xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, Tây Lâm, tao không tới được.


Làm phiền mày rồi.”
“Hả?” Thiệu Tây Lâm hỏi tình trạng của cậu: “Mày còn chỗ nào để đi sao?”
Úc Tri Niên nói: “Đúng vậy.” Thiệu Tây Lâm liền tiếp lời: “Được, mày không phải lang thang thì tốt rồi.”
“Phần tốc kí của tháng Hai trên máy tao nhưng không rõ ràng lắm.” Úc Tri Niên nói: “Đêm nay nếu mày không gấp thì xế chiều mai lúc họp tao đưa cho mày.”
Thiệu Tây Lâm nói: “Được.” Sau đó lại quay lại Úc Tri Niên một lần nữa: “Nếu như lần sau mày không có chỗ ở thì vẫn có thể đến chỗ của tao.”
Úc Tri Niên chân thành nói cám ơn.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Khác đột nhiên hỏi cậu: “Xế chiều mai em họp gì?”
Úc Tri Niên hơi giật mình liếc Dương Khác.
Không biết Dương Khác đã hoàn toàn tỉnh rượu hay chưa, hắn nhìn thẳng vào Úc Tri Niên trong bóng tối.
“Họp ở trường.” Úc Tri Niên giải thích: “Mọi người đến đó để trao đổi về tiến độ.”
Dương Khác “À” một tiếng nhưng không hề có ý muốn lên tầng.
Úc Tri Niên đứng do dự một lúc hỏi: “Vấn đề của công ty anh rất nghiêm trọng sao?”
Không hiểu sao Dương Khác hơi sững sờ, dường như suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng hơi phức tạp.”
“Vậy có phải là rất cần tiền không?” Úc Tri Niên hơi lo lắng.
Dương Khác hơi im lặng rồi nói: “Còn có thể chống đỡ một thời gian nữa.”
“Vậy anh không cần lo lắng quá.” Úc Tri Niên an ủi hắn: “Ngày mai chúng ta cùng đi hỏi luật sư Lý xem có phương pháp gì không để nhanh chóng lấy được tiền.”
Đột nhiên cậu nhớ đến thời gian dài ở riêng, nói: “Em quên đã về thành phố Ninh gần nửa năm, không biết có ảnh hưởng gì không.”
“Để em tính xem.” Cậu mở điện thoại ra nghĩ muốn tính thời gian mua vé máy bay trở về thì Dương Khác đã nói: “Không cần tính.”
“Không đến nửa năm đâu.” Dương Khác nói: “Lý Lộc nhớ nên đã nói với anh rồi.”
Úc Tri Niên “A” một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Có cần hẹn trước đăng kí kết hôn không.

Bạn em muốn kết hôn cần phải hẹn trước rất lâu.”
Trong phòng khách rất tối, lò sưởi trong tường đối diện ghế sofa cũng tắt.


Bọn họ còn thức đứng ở đây nhưng căn phòng dường như đã ngủ say hết.
Dương Khác nhìn cậu vài giây đồng hồ rồi nói: “Những thứ này em không cần phải để ý.”
Úc Tri Niên nhìn hắn, có lẽ hắn thấy cậu nghĩ quá nhiều, nói cũng nhiều nên cảm thấy hơi phiền, cậu liền nói với Dương Khác: “Được rồi, vậy chúng ta lên tầng thôi.”
Dương Khác im lặng đi sau lưng cậu, Úc Tri Niên có thể ngửi thấy được mùi khói trên người hắn.
Cậu nghĩ Dương Khác bắt đầu hút thuốc từ lúc nào, lại nghĩ căn bản cuộc sống ban đầu của hắn đã không có cậu, có lẽ đã hút từ lâu cũng không biết chừng.
Đến tầng hai, Úc Tri Niên đi đến căn phòng của mình thì bỗng nhiên nghe thấy Dương Khác gọi cậu lại từ sau lưng.
“Úc Tri Niên.” Dương Khác nói: “Sáng mai anh dẫn em đi mua nhẫn cưới.”
Úc Tri Niên quay đầu, không hiểu gì mà nhìn hắn: “Muốn mua nhẫn cưới hả?”
Dương Khác: “Ừ.” Úc Tri Niên không hiểu rõ lắm về quá trình đăng kí kết hôn, cậu cảm thấy có thể đó là yêu cầu không thể thay đổi nào đó liền dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Được”.

Dương Khác lại hỏi: “Buổi chiều em vào họp lúc mấy giờ?”
“Hai giờ rưỡi.” Úc Tri Niên nói cho hắn biết.
“Ăn cơm trưa xong anh đưa em về.” Dương Khác nói.
Úc Tri Niên đi tới cửa phòng rồi quay đầu nhìn lại, Dương Khác vẫn đứng cách đó không xa, bên cạnh đèn tường không nhúc nhích.

Bước chân úc Tri Niên dừng lại, đặt tay lên trên chốt cửa rồi nói với Dương Khác: “Ngủ ngon.”
Dương Khác cũng lịch sự nói ngủ ngon, Úc Tri Niên liền vào phòng.
Ngày hôm sau, việc lệch múi giờ của Úc Tri Niên đã được điều chỉnh lại bằng một cách nào đó, cậu ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh là lúc chín giờ sáng.
Sau khi rửa mặt, cậu thay quần áo xuống tầng, Dương Khác đã ngồi cạnh bàn ăn sáng.
Dương Khác đã tập thể dục về, ăn mặc không quá trang nghiêm mà nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không lộ ra vẻ quá nghiêm túc.

Nhưng nhìn hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu, cho nên đại khái tên ngốc Dương Khác trong xe ngày hôm qua cũng không còn nữa.

Sau bữa ăn, Dương Khác đưa Úc Tri Niên đi mua nhẫn cưới, bọn hắn là cặp khách hàng đầu tiên của cửa hàng.
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ tuổi có thái độ rất nhiệt tình.
Ban đầu Úc Tri Niên cảm thấy cứ chọn nhẫn cưới theo thị trường, có thể tùy ý lấy một cặp nhẫn nam giới giá rẻ.

Dù sao sau này cậu cũng sẽ không đeo, chỉ để làm dáng khi đi đăng ký thôi, thậm chí cũng không cần chọn mua trong cửa hàng chuyên bán đồ trang sức đắt tiền này.
Nhưng Dương Khác là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cứ coi như mua nhẫn không đeo tới thì cũng nghiêm túc dùng thời gian rất lâu để lựa chọn.

Nhân viên bán hàng gần như đem tất cả mẫu bày ra, thử từng cái lên ngón áp út của Úc Tri Niên và Dương Khác.
Úc Tri Niên nhìn những chiếc nhẫn đều cảm thấy chả khác nhau mấy, chỉ có độ rộng hẹp, viên kim cương nhỏ xíu khảm bên trong không giống nhau.

Dương Khác không quá kén chọn trong việc mình đeo cái nào nhưng lại luôn luôn không vừa ý chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Úc Tri Niên.
“Em đeo cái này quá rộng.”
“Không thích nhẫn vàng trắng.”
“Nhẫn quá lớn để nhìn ra hiệu ứng, mất thời gian để đổi.”
Chọn lựa mất hai tiếng, cuối cùng Dương Khác đã mua một cặp nhẫn cưới, lại mua thêm một cặp đồng hồ.
Úc Tri Niên cảm thấy bây giờ dù sao thì Dương Khác cũng đang thiếu tiền, mua sắm phô trương như thế hơi lãng phí, nhưng có lẽ Dương Khác đã quen việc mua mà không nhìn giá, cũng không có cảm giác khi cầm tiền.

Vì quan tâm đến tự tôn của hắn nên cậu cũng không nói ra.
Đợi đến khi vào trong xe Úc Tri Niên mới nhịn không được hỏi Dương Khác: “Anh mua đồng hồ quá đắt, bây giờ tình hình tài chính của anh hơi eo hẹp, có thể trả lại không?”
Sắc mặt Dương Khác lập tức thay đổi, qua mấy giây hắn mới nói: “Anh sẽ kiếm lại sau.”
Úc Tri Niên suy đoán, có thể Dương Khác gặp khó khăn trong kinh doanh nên người trở nên mẫn cảm, cậu không nói thêm nữa.
Bọn họ ăn trưa tại một nhà hàng bên cạnh đó.
Nhà hàng này ở cạnh công ty của Dương Khác, lúc trước hắn đã đưa Úc Tri Niên đến đây rồi.

Đồ ăn ngon, không gian cũng không quá trang trọng, khách hàng rất đông nhưng Dương Khác đã đặt chỗ từ trước nên bọn họ không cần xếp hàng.
Sau khi vài món được đưa lên, Úc Tri Niên bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên của Dương Khác.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, là Trạch Địch cùng với một người đàn ông mặc comple mà cậu chưa từng gặp bao giờ đang đi từ quầy bar tới.


Trạch Địch đối mặt với Úc Tri Niên có hơi sững sờ, lại gật gật đầu với cậu chào hỏi, sau đó đến gần thêm mấy bước hỏi Dương Khác: “Ở đây ăn cơm mà không về công ty sao.”
“Buổi sáng đi mua nhẫn cưới.” Dương Khác nói: “Ngay gần đây.”
Trạch Địch im lặng mấy giây lại nhìn Úc Tri Niên, đột nhiên cười cười với Dương Khác nói: “Tình huống công ty nguy cấp như thế, mày vẫn nên đi về làm việc sớm một chút đi.”
Sắc mặt Dương Khác không hiểu sao trở nên cực khó coi, hắn quay sang Trạch Địch nói: “Biết rồi.”
“Buổi chiều nay có thể đến sớm không?” Trạch Địch hỏi hắn.
“Không.” Dương Khác từ chối thẳng thừng.
Trạch Địch và người đàn ông đi cùng mình ngồi xuống bàn của họ.
Úc Tri Niên cúi đầu ăn hai miếng, Dương Khác bỗng nhiên mở miệng nói: “Không nghiêm trọng như cậu ta nói đâu.” Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn Dương Khác rồi “Ừ” một tiếng.
Một lát sau, Úc Tri Niên nói với Dương Khác: “Tính tình Trạch Địch dường như không tệ như trước nữa.”
Dương Khác ngẩn người không nói gì.
Hồi học đại học, vốn ngay từ đầu Dương Khác không để ý đến Úc Tri Niên chút nào, phần lớn mọi người đều cho rằng bọn họ không quen biết.

Trạch Địch có quan hệ rất tốt với Dương Khác, đoán chừng cậu ta cảm thấy Úc Tri Niên đúng là có thần kinh của đứa dở nên mới hay chào hỏi Dương Khác như vậy.
Sau này Úc Tri Niên để quên sổ tay ghi chép ở thư viện, không biết học sinh nào nhặt được, xem như trò cười mà gửi đi khắp nơi.

Rất nhiều người cảm thấy cậu là người theo đuổi cuồng nhiệt của Dương Khác, Trạch Địch lại càng thêm chán ghét cậu.
Sau đó không lâu, Úc Tri Niên ở chung với Dương Khác, những ánh mắt khác thường kia không còn xuất hiện nữa nhưng Trạch Địch vẫn chưa từng có thái độ thân thiện với Úc Tri Niên.
Gặp phải người ngoài ý muốn nên bữa cơm trưa cứ thế mà trôi qua trong im lặng.
Úc Tri Niên muốn dời đi lực chú ý nên vừa ăn vừa nghĩ đến bài thuyết trình trong cuộc họp buổi chiều nay, cậu muốn nói đến nội dung chính nào.

Bởi vì suy nghĩ quá nghiêm túc nên không có cảm giác thèm ăn, mỗi món ăn đều ăn không nhiều.
Dương Khác không trách mắng cậu thất thần, chỉ là ăn xong nhanh chóng rồi ra ngoài gọi điện thoại.

Sau khi trở lại hắn nói cho Úc Tri Niên biết thư ký của hắn đã hẹn trước rồi, ngày mai bọn họ có thể đi đăng ký luôn.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.