Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 15
Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 015: 2019»
Cái ôm này kéo dài không lâu lắm.
Lúc xe dừng lại, Úc Tri Niên là người chủ động kết thúc nó.
Dương Khác thoạt nhìn vẫn mơ mơ màng màng níu lấy tay Úc Tri Niên, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Về tới nhà rồi.” Úc Tri Niên nói với Dương Khác.
Tài xế mở cửa cho hai người.
Dương Khác khẽ gật đầu, vừa dính lấy Úc Tri Niên vừa bước xuống xe rồi đi vào trong nhà.
Úc Tri Niên cảm thấy có lẽ do cái ôm vừa rồi mà cả người mình đều nhuốm đầy mùi hương của Dương Khác, thoang thoảng trong không khí cũng là hương thơm của hắn.
Sự thân mật có thời hạn khiến Úc Tri Niên đau âm ỉ và ghen tỵ.
Bởi vì nếu sau này Dương Khác có say rượu, người có thể nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch hiếm có này là một ai khác chứ không phải cậu.
Vừa bước vào cửa, điện thoại Dương Khác lập tức reo.
Hắn mất hứng lèm bèm “Ai vậy”, sau đó cầm điện thoại xem lướt quá rồi mới bắt máy và nói: “Bố ạ.”
Úc Tri Niên bèn quay đầu lại nhìn một lát.
Dương Khác cởi áo vest ra rồi đưa cho quản gia cầm, sau đó đứng một chỗ vừa nhận điện thoại của Triệu Tư Bắc vừa tháo cà vạt.
“Con vừa mới về nhà.” Hắn trả lời: “Con ra ngoài ăn cơm.”
Không biết do tay có vấn đề hay là do men rượu mà Úc Tri Niên nhìn hắn gỡ cà vạt mấy lần vẫn chưa xong.
Dương Khác ngước mắt nhìn Úc Tri Niên rồi bất ngờ vươn tay nắm lấy tay cậu đặt lên cà vạt của mình.
Bàn tay Dương Khác nóng bỏng, hắn không chút khách sáo nhìn Úc Tri Niên, khẽ hất cằm, như thể đang ra lệnh cho cậu giúp hắn cởi nó.
Úc Tri Niên sững sờ một lúc, bối rối bước lại gần rồi mới chợt nhận ra hình như Dương Khác đã dùng lực hơi lớn khiến cà vạt càng thêm siết chặt.
Cậu vừa định giúp hắn gỡ ra thì nghe thấy hắn nói chuyện với bố mình: “Giờ con không phải làm việc.”
“Con nghỉ phép ba ngày.” Âm thanh của Dương Khác phảng phất bên tai cậu.
“Con không ở một mình.”
“Úc Tri Niên?” Dương Khác cúi đầu nhìn cậu một cái, nói: “Em ấy đang ở nhà, sao thế ạ?”
Úc Tri Niên nghe thấy tên mình thì bỗng dừng tay lại, quay sang ngó Dương Khác.
Không biết Triệu Tư Bắc đầu dây bên kia đang nói gì với Dương Khác, chỉ thấy hắn im lặng lắng nghe.
Bọn họ không hề ngồi xuống, cứ thế đứng yên dưới ánh đèn êm dịu.
Trong lòng Úc Tri Niên không khỏi cảm thấy chột dạ, bởi vì đáng lẽ cậu phải rời khỏi đây sớm hơn chứ không nên ở lại.
Cậu nhớ lại cái ngày cậu nói câu tạm biệt với Triệu Tư Bắc, bỗng dưng thấy hổ thẹn với sự tin tưởng và kỳ vọng của Triệu Tư Bắc.
Cậu giống như một học sinh xuất sắc bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi cuối, trong lòng vô cùng hối hận trên đường đi theo giám thị đến phòng giáo viên, sợ hãi khi phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của giáo viên chủ nhiệm.
“Em ấy thuê nhà nhưng căn nhà đó bị hư ống nước.” Dương Khác đột nhiên trả lời Triệu Tư Bắc, vỗ vỗ mu bàn tay Úc Tri Niên ra hiệu cho cậu tiếp tục tháo cà vạt giúp hắn.
Úc Tri Niên giật mình, tập trung giúp Dương Khác cởi cà vạt ra.
Dương Khác còn bảo: “Không biết sửa mất bao lâu.
Có gì không bố?”
“Con biết rồi.” Dương Khác nói với cha mình, sau đó cúp điện thoại, quay sang nói với Úc Tri Niên: “Ngốc thế.”
“Tháo cà vạt lâu vậy cơ à.” Hắn dùng giọng điệu không giống như đang trách móc để trách móc Úc Tri Niên.
Triệu Tư Bắc gọi điện đến khiến Úc Tri Niên thật xấu hổ khi làm những chuyện thân mật như vậy trong lúc say, như thể cậu đang làm những việc trái với luân thường đạo lý.
Cậu nhìn Dương Khác, cảm thấy thật khó khăn để ở chung với một Dương Khác trong hơi men, bèn bảo mình buồn ngủ, chưa kịp nghe câu trả lời của hắn, cậu đã bước lên lầu.
Khi trở về phòng, Úc Tri Niên tắm rửa.
Lúc đi ra thì thấy tin nhắn của Triệu Tư Bắc.
Triệu Tư Bắc nói: “Tri Niên, bao giờ tiện nói chuyện thì gọi cho chú nhé?”
Úc Tri Niên lau khô tóc, mở loa ngoài, gọi lại cho Triệu Tư Bắc, Triệu Tư Bắt nhanh chóng nghe máy, đáp: “Tri Niên.”
“Cháu chuyển đi ngay đây.” Úc Tri niên chủ động lên tiếng: “Sau khi cháu về, có đến nhà Dương Khác để lấy đồ trước, nhưng cửa dưới hầm của anh ấy đã bị hỏng, công ty dọn nhà không xử lý được.
Sau đó bên môi giới gọi lại nói ống nước nhà cháu thuê bị hỏng, không ở được.
Ban đầu cháu tính đi khách sạn ở, nhưng quản gia giữ cháu lại, có thể Dương Khác thấy cháu tội nghiệp nên nói quản gia đưa vali cháu vào nhà.”
“Cháu chỉ ở hai ngày.” Cậu cam đoan với Triệu Tư Bắc: “Bạn học cháu nói có thể sang ở nhờ, cháu sẽ chuyển sang sớm thôi.”
“…!Chú không có ý như vậy,” Triệu Tư Bắc nói: “Tri Niên.
Chú không gọi để trách cháu.”
Giọng điệu của ông mang theo sự bất đắc dĩ, như thể hiểu lầm của Úc Tri Niên với ông quá sâu.
“Chú chỉ muốn nói với cháu là nếu gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm chú.” Ông nói: “Bất kể là về mặt tài chính hay sinh hoạt.”
“Không có gì khó khăn cả.” Úc Tri Niên nói.
“Đêm nay cháu và Dương Khác ra ngoài ăn à?” ông hỏi Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên đáp: “Dạ.”
“Nhà hàng do một người đầu tư của anh ấy mở.” Úc Tri Niên giải thích: “Mời anh ấy đưa bạn đến thử đồ ăn, chắc do đúng lúc cháu về nên anh ấy đưa cháu theo luôn.”
“Tri Niên…” Triệu Tư Bắc ngừng lại một lúc, ban đầu dường như ông muốn nói gì đó nhưng lại không nói mà chỉ bảo Úc Tri Niên đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt rồi cúp máy.
Úc Tri Niên lau đầu được một nửa, ngồi trên giường, gửi một tin nhắn cho Thiệu Tây Lâm, hỏi cậu ta: “Mày đã ngủ chưa?”
Thiệu Tây Lâm đáp chưa, Úc Tri Niên liền nói: “Đêm nay có tiện cưu mang tao không? (Tao đã tắm rửa xong rồi)”
“Cũng được,” Thiệu Tây Lâm nhắn lại rất nhanh, hỏi Úc Tri Niên hẹn đến lúc mấy giờ, còn nói thêm: “Tao ngủ rất muộn, ghi chép nhanh tháng hai của mày đã chỉnh sửa xong hết chưa? Cho tao xem một chút.”
Úc Tri Niên xem app đặt xe một chút, nói với Thiệu Tây Lâm: Khoảng hai tiếng nữa là đến.
Thiệu Tây Lâm nói “Không có gì.”
Úc Tri Niên nhìn đồng hồ đeo tay một cái thì thấy đã hơn mười rưỡi.
Nữ hầu đã giặt sạch quần áo cho cậu và treo vào tủ quần áo.
Cậu lấy đồ ra gấp lại, đặt vào trong vali, kéo khóa kéo lại rồi vào app để đặt xe thì cửa phòng bất ngờ bị gõ.
Cậu đẩy vali đến mặt bên cạnh cửa tủ rồi đi ra mở cửa.
Dương Khác mặc áo khoác thể thao dài tay màu xám trong nhà đứng ở bên ngoài.
Chắc hắn cũng mới tắm rửa xong, tóc đã khô, trên người cũng không còn nồng nặc thứ mùi trong xe kia nữa nhưng vẻ mặt vẫn ngà ngà say, nhìn có vẻ dễ gần hơn.
“Sao rồi?” Úc Tri Niên hỏi hắn.
Dương Khác nhìn cậu một hồi, nói: “Không có gì.”
Dương Khác đã uống rượu so với lúc bình thường như thể là hai người khác nhau, mặc dù lời nói và hành vi của Dương Khác đều làm Úc Tri Niên chẳng hiểu nổi.
Úc Tri Niên đứng đối mặt với hắn trong chốc lát, thử dò hỏi hắn: “Vậy ngủ ngon?”
“Ừm,” Dương Khác nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó hắn liền xoay người rời đi dọc theo hành lang, bước về phía cầu thang, trở về phòng hắn ở tầng ba.
Úc Tri Niên đóng cửa lại, có hơi nhức đầu, không hiểu nổi ý định của Dương Khác khi đến đây.
Cậu còn chưa ngồi xuống thì tài xế vừa mới hẹn trước gọi điện đến cho cậu, nói là đã đến cổng biệt thự.
Úc Tri Niên đến cạnh cửa cầm vali, vừa đi vừa nghĩ, lần này cậu đi thì nên nói với Dương Khác như thế nào.
Dù sao hai lần cậu rời khỏi nơi này đều chật vật như đang chạy trối chết, bởi vì Úc Tri Niên hiểu rõ Dương Khác cũng không cần nghi thức tạm biệt cho có của cậu.
Chỉ cần nói một tiếng là OK.
Cậu mang vali xuống dưới lầu, mở cửa ra rồi kéo vali ra ngoài.
Gió đêm tháng năm ở thành phố Hách rất lạnh, xe Ford của tài xế đậu ở ngoài cửa, đèn xe chiếu vào song cửa và hoa văn khắc trên đá làm Úc Tri Niên cảm thấy hơi sáng quá, rất dễ bị nhìn thấy.
Tài xế là một nam thanh niên, mặc áo jacket đã không còn nhìn rõ màu sắc, tựa bên cửa xe hút thuốc.
Thấy Úc Tri Niên ra, cậu ta vứt đầu mẩu thuốc lá xuống mặt đất rồi dùng chân di tắt, nói: “Chỉ có một vali thôi à?”
Úc Tri Niên nói phải, cậu ta mở cốp sau xe ra.
Khi vừa bỏ vali vào, còn chưa đóng cửa lại, Úc Tri Niên nghe thấy sau lưng có người gọi cậu.
Cậu quay đầu lại thì thấy Dương Khác đứng ở một chỗ cách đó không xa.
Trong đêm tối, dường như Dương Khác trông cao hơn, hắn vẫn mặc áo ngủ khi chúc ngủ ngon lúc nãy, thấy Úc Tri Niên thì tiến lại gần thêm hai bước.
Đèn xe vừa vặn chiếu sáng một nửa người hắn, Úc Tri Niên liền trông thấy một nửa khuôn mặt hắn, cũng phát hiện ra Dương Khác đang đi dép lê đi trong nhà.
“Em làm gì thế?” Dương Khác thấp giọng hỏi cậu, dùng một loại giọng điệu gần như là nghi ngờ.
Úc Tri Niên nghĩ một hồi rồi nói với Dương Khác: “Em cảm thấy vẫn nên dọn ra ngoài ở thì ổn hơn.”
“Vì sao,” Dương Khác hỏi: “Ở đây thì có vấn đề gì sao?”
Trên mặt Dương Khác không có biểu cảm gì nhưng bởi vì hắn ăn mặc rất giản dị, câu nói lại không chấm biếm như bình thường, mới nhìn qua Úc Tri Niên cảm thấy đúng là hắn hơi vô tội.
“Không ổn lắm.” Úc Tri Niên nói: “Không biết khi nào nhà mới sửa xong, em cứ ở đây mãi giống như em vẫn thèm muốn di sản vậy.”
“Muốn di sản thì có gì không tốt?” Dương Khác lại hỏi cậu.
Gió đêm thổi qua, người lái xe lặng lẽ đứng cách đó không xa, không lên tiếng.
Con đường nhựa phía sau xe Ford vừa rộng vừa dài, dưới đèn đường u ám trông nó như một dòng sông đen tĩnh lặng.
“Muốn di sản thì được à?” Úc Tri Niên hỏi lại Dương Khác.
Cậu ngừng một lúc, cảm xúc không thể khống chế được: “Chẳng lẽ em quấy rầy anh mỗi ngày, ngày nào cũng phải đuổi theo anh, anh cảm thấy vậy rất ổn sao?”
Dường như Dương Khác hơi ngẩn người, mất vài giây mới hỏi lại Úc Tri Niên: “Vậy em muốn theo đuổi người khác?”
Úc Tri Niên không hiểu nổi logic của Dương Khác, cảm thấy chả hiểu gì, nói: “Không.”
“Dương Khác.” Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, lại nhớ tới lúc nãy Dương Khác tìm đến mình nhưng không nói gì, cảm thấy hai ngày nay Dương Khác thật sự hành xử rất kỳ lạ.
Suy nghĩ một hồi, cậu hỏi hắn: “Anh muốn nói gì với em hả?”
Dương Khác nhìn Úc Tri Niên, một lúc sau thì “Ừ” một tiếng.
“Sao vậy?” Úc Tri Niên hỏi hắn.
Dương Khác không nói gì, giống như những điều hắn muốn nói rất khó để nói ra.
Úc Tri Niên kiên nhẫn đứng chờ một lúc nhưng Dương Khác vẫn không nói gì, thế mà vẫn kiên trì đứng trước mặt Úc Tri Niên.
Đột nhiên, trong lòng cậu thoáng qua một suy đoán rất hoang đường.
Kể từ khi cậu trở về, Dương Khác đã đồng ý để cậu ở lại đây rồi cứ nói về vấn đề ủy thác, nói bóng nói gió, giống như cực kỳ hy vọng Úc Tri Niên có thể thừa kế phần di sản này.
Cộng thêm một số hành vi giữ lại cứng nhắc, thậm chí từ sáng sớm đã ra khỏi nhà để ngăn cản cậu, không khỏi khiến Úc Tri Niên liên tưởng đến một khả năng khác.
Úc Tri Niên mở miệng, hỏi Dương Khác một cách chậm rãi: “Là anh cần kết hôn với em à?”
“Hay là do anh cần tiền?” Úc Tri Niên hỏi hắn.
Dương Khác trầm mặc nhìn cậu nhưng không phản bác, giống như là cho phép Úc Tri Niên nói tiếp.
“Nếu anh cần phần di sản để lại đó, em có thể đăng ký kết hôn cùng anh.” Úc Tri Niên nói: “Ý em là, thực hiện quy trình pháp lý.”
“Sau đó em sẽ cùng luật sư Lý sẽ tìm cách chuyển nó cho anh.” Úc Tri Niên nhìn vào mắt Dương Khác mà nói: “Nếu đã thế rồi, anh cũng đừng ngại nói cho em.
Em sẽ không dùng cái này làm khó anh, số tiền đó vốn là của anh mà.”
“Dương Khác, ” Úc Tri Niên nghiêm túc hỏi hắn: “Anh có cần không?”
Tài xế lái xe Ford rút một điếu thuốc khác ra, Úc Tri Niên có thể ngửi thấy mùi khói thuốc.
Ánh mắt cậu nhìn thấy làn khói rất nhạt mù mịt trong bóng tối bay lên từ tàn thuốc cháy rồi lan tỏa khắp bốn phía.
Mất một lúc Dương Khác mới trả lời với Úc Tri Niên rằng: “Ừm.”
Nhật ký quan sát phân tích (2)
Chủ đề: Một lần tức giận buồn cười của Dương Khác
(Người viết: Úc Tri Niên; Thời gian: 15.10.2016)
Buổi chiều, tôi và Catherine rời thư viện để tới lớp học, tình cờ đụng phải Dương Khác ngay chỗ thang máy.)
Dương Khác và hai sinh viên khác không biết tên bước vào thang máy đầu tiên.
Tôi và Catherine tiến vào ngay sau đó, Dương Khác không chủ động nói chuyện gì cả chỉ đứng bình thản ở một bên.
Hai sinh viên khác không biết tên đang thảo luận gì đó với anh ấy mà anh ấy cùng lắm chỉ trả lời bằng một chữ.
Catherine bám lấy tay tôi và không ngừng nói chuyện.
Chúng tôi tám với nhau về số lượt like những bức ảnh đăng trên mạng xã hội của cậu ấy, đặc điểm mỗi tấm, thậm chí chúng tôi còn cầm điện thoại lên làm mẫu, rồi nghĩ cách làm thế nào để được nhiều like nhất có thể.
Mỗi bên nói chuyện một hồi rồi mới bất ngờ nhận ra thang máy vẫn chưa chuyển động.
À thì ra không ai thèm bấm thang máy.
Dương Khác nổi giận, đưa tay ra bấm tầng một.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.