Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 13
Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 013: 2019»
Úc Tri Niên muốn điều chỉnh lệch múi giờ nhưng tiếc là đã thất bại.
Cậu ngủ thiếp đi vào lúc năm giờ sáng và tỉnh dậy lúc chín giờ.
Ngay khi vừa mở mắt, đầu cậu đau như búa bổ, lập tức nhận ra rằng mình đã không làm việc và nghỉ ngơi đều đặn.
Cậu cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn hỏi thăm của Thiệu Tây Lâm lúc sáu giờ rưỡi sau khi máy bay hạ cánh.
Cậu ta hỏi cậu có cần mình đến giúp dọn nhà không, còn bảo mình vô cùng am hiểu dọn dẹp đồ đạc, có thể phát huy sở trường với nhà cửa của Úc Tri Niên.
“Tao đánh một giấc ở trên máy bay rồi.” Thiệu Tây Lâm nói tiếp: “Tinh thần tốt lắm.”
Đọc được câu này, Úc Tri Niên vốn đang thiếu ngủ nên trái tim nhạy cảm tổn thương vô cùng.
Cậu nhắn tin trả lời lại Thiệu Tây Lâm: Ống nước phòng tao bị trục trặc chút xíu nên tối qua tao ngủ ở Rother, không biết lúc nào mới trở về ở được.
Nghĩ đến khóa cửa tầng hầm, công ty dọn nhà, ống nước trong nhà và còn rất nhiều vấn đề khác đang chờ cậu xử lý gấp, Úc Tri Niên cảm thấy áp lực vô cùng.
Sau khi thay quần áo xong, cậu sắp xếp lại hành lý đầu tiên, tiếp theo gọi một cuộc cho người đại diện bất động sản hỏi thăm tình hình nhà cửa.
Lâm Khải bảo cậu đã giao cho công nhân đi sửa, nhưng nhà ở tạm thời bị nước làm rối tinh rối mù, mà dọn dẹp và sửa chữa thì lại cần thời gian.
“Nhưng tôi chỉ thuê ba tháng thôi mà.” Úc Tri Niên nghiêm trọng vạch trần.
“Tôi biết chứ.” Giọng Lâm Khải tràn ngập áy náy.
Anh ta nói đã giúp cậu tìm một căn nhà mới khác, hứa sẽ trả lại toàn bộ số tiền cọc xem như tiền bồi thường, thậm chí số tiền chênh lệch của nhà mới anh ta tình nguyện đứng ra chi trả.
Cúp máy xong, Úc Tri Niên quay sang gọi cho công ty dọn nhà.
Giọng điệu của đối phương cũng rất bối rối, bảo dạo này nhiều người cần dọn nhà lắm, tạm thời không kiếm đủ nhân lực được.
Tuy nhiên ba ngày sau đó, có một hộ gia đình bất chợt hủy hợp đồng nên nhà kho của họ tạm trống, vì thế đối phương hỏi Úc Tri Niên có thể chấp nhận chờ một chút được không.
Úc Tri Niên lại tiếp tục tìm thêm mấy công ty dọn nhà nhưng không chỗ nào có thể nhận một đơn gấp như vậy.
Rốt cuộc cậu đành quay về với công ty ban đầu, hẹn ba ngày sau lại chuyển.
Cả hai việc không có việc nào ra hồn, cậu thấy ngày hôm nay đã bắt đầu một cách tuyệt vọng.
Cậu kéo vali ra cửa rồi để đấy, sau đó đi xuống nhà định kiểm tra tình hình cửa tầng hầm.
Đi qua phòng khách, cậu trông thấy thợ cắm hoa và trợ lý của cô ấy đang thay lọ hoa.
Thợ cắm hoa vẫn là người cũ trước đây, Tiffany, nhưng trợ lý thì đổi thành người khác.
Cô thấy cậu bèn híp mắt chào hỏi: “Cậu Úc, lâu rồi không gặp.
Cậu làm xong luận văn rồi hả?”
Úc Tri Niên giật mình trả lời “Vâng.”, sau đó đi qua nhìn cô thay hoa mới rồi trò chuyện cùng cô đôi ba câu.
Tiffany kể mình mới mở một cửa hàng tại khu Rother, còn rất hào phóng khen ngợi Dương Khác.
“Các cậu sống chung chắc hạnh phúc lắm.” Cô nói thế.
Úc Tri Niên nhìn cô, không hiểu tại sao sâu thẳm trong tim rất vui vì câu nói đó, tiếp theo là gửi cho cô lời cảm ơn.
Vẫn là hoa trắng như cũ.
Tiffany và trợ lý bỏ hoa cũ đi, thay hoa mới vào, cả căn phòng lập tức tỏa ra một mùi hương tươi mát.
Thẩm mỹ của Dương Khác và Dương Trung Uân hoàn toàn khác nhau.
Ông ngoại thích những thứ gì trông điệu nghệ, thích gỗ lim và những hoa văn phức tạp, vì vậy càng xem trọng công việc làm vườn ngoài trời.
Dương Khác thì đặc biệt thích những thứ thật đơn giản.
Đây giống như là một buổi sáng bình thường ở nhà, Úc Tri Niên ngắm thợ cắm hoa cắm bách hợp, trong lòng bình tĩnh nghĩ, không biết sau này người như thế nào sẽ đến đây ở, nhận được niềm hạnh phúc chân chính mà Tiffany vừa nhắc đến.
Đang nhìn một hồi thì quản gia vừa hay đi tới.
Úc Tri Niên bèn hỏi ông chuyện liên quan tới việc tầng hầm hỏng khóa cửa.
Giọng điệu quản gia làm Úc Tri Niên lập tức nhớ đến Lâm Khải và quản lý công ty dọn nhà.
“Sáng nay tôi có kêu thợ sửa khóa đến rồi, nhưng cậu ta lại không mang đủ dụng cụ mở khóa nên mở không ra.” Lông mày quản gia nhíu lại: “Không khéo chính là buổi chiều cậu ấy bận thêm việc khác nên tôi đã liên hệ cho người khác.”
Nguyên một buổi sáng không có việc gì suôn sẻ.
Úc Tri Niên trong lòng bực bội, suy nghĩ xem có nên nói thật cho quản gia biết mình không tìm được nhà không, phải ba ngày sau mới dọn ra khỏi được.
Cậu bảo: “Cháu tính như thế này.
Hôm nay cháu dọn ra khách sạn ở tạm, đợi khoảng ba ngày sau nữa khóa cửa sửa xong, cháu sẽ mang đồ đạc đi.”
“Cũng không biết Dương Khác có ngại không.” Cậu hỏi quản gia: “Hình như anh ấy vội lắm hả.
Lúc cháu ở trong nước cứ hối thúc cháu.”
Quản gia biến đổi sắc mặt, suy nghĩ rất nhanh rồi nói với Úc Tri Niên: “Cái này tôi cần phải báo cho cậu Dương trước.”
“Ở trong nhà không phải tiện hơn sao?” Ông tỏ vẻ thuyết phục Úc Tri Niên: “Sao phải dọn ra khách sạn ở làm gì?”
Từ lúc chuyển vào nhà đến nay, quản gia đối xử với Úc Tri Niên rất tốt, vì vậy cậu cũng ngại hỏi thêm.
Úc Tri Niên đành cười xòa cho qua, hỏi ông: “Dương Khác đang làm việc trên lầu ạ?”
“Cậu Dương đến công ty rồi.” Quản gia trả lời: “Nhưng trưa nay cậu chủ sẽ về nhà ăn cơm.”
“Đầu bếp chuẩn bị xong đồ ăn rồi.” Ông nói tiếp: “Nấu phần hai người, tóm lại cứ chờ cậu chủ trở về quyết định.”
Úc Tri Niên vốn định gọi điện thoại cho Dương Khác, nhưng cậu có linh cảm là rất có thể Dương Khác sẽ cúp máy luôn nên lại thôi không gọi nữa.
Đắn đo hết lần này đến lần khác, Úc Tri Niên quyết định chờ Dương Khác trở về để thương lượng trực tiếp với hắn một chút, mong rằng hắn có thể thương mình mấy hôm nay vận rủi quấn thân, đồng ý cho cậu dọn đồ muộn mấy ngày.
Bởi vì thời gian còn sớm nên Úc Tri Niên không muốn ở lại tầng dưới, tính về phòng luôn.
Cậu nói nữ hầu nếu như Dương Khác về thì gọi cậu rồi đi đến quầy bar, rót cho mình một ly đồ uống.
Không ngờ đang đi được nửa đường qua chỗ rót nước, Úc Tri Niên tùy ý nhìn thoáng qua mà lại thấy một bản ghi chép rất quen mắt đặt ở trên kệ bên bàn.
Cậu rút ra xem, là bản ghi chép phương pháp lớp Dân tộc học trước đây của cậu.
Cậu không biết sao ghi chép của mình lại có mặt ở đây, đọc qua một chút thì thấy bên trong chỉ có một ít ghi chép nhanh nhàm chán trên lớp, còn có cả ghi chép làm việc nhóm và thảo luận.
Cậu đoán là do trước kia mình bỏ ra rồi quên chưa cất kỹ, quản gia thu lại để trên kệ giúp cậu nên liền mang luôn về phòng.
Sau khi trở về phòng, Úc Tri Niên ngồi trên giường, nhìn lại bản ghi chép của mình một chút.
Bản này được ghi lại vào lúc hai giờ, từ nhiều năm trước, trang giấy cũng đã ố vàng rồi, có thể thấy là rất cũ kỹ.
Nội dung bản ghi chép thảo luận nhóm khiến cậu nhớ lại thời đi học của mình.
Bây giờ nhớ lại, Úc Tri Niên đã không thể nào phân rõ được cảm giác ngay lúc đó của mình có phải là vui thật hay không.
Có lẽ bởi vì cậu vẫn luôn là một người lạc quan, giỏi quên đi xấu hổ và đau đớn.
Những bản ghi chép nhanh theo kiểu bắt chước kia được làm rất ngây ngô nhưng Úc Tri Niên vẫn thấy được mình lúc đó rất cố gắng, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhìn thêm chút nữa, cậu lại đi ngủ tiếp.
Lần này, Úc Tri Niên đã có giấc mơ đầu tiên sau khi trở về thành phố Hách.
Cậu mơ thấy tình cảnh ngày hôm qua, có điều trong mơ cậu đã học được kỹ năng mở khóa, xung phong nhận việc cạy cửa tầng hầm.
Dù vậy nhưng do học nghệ không tinh nên không thể cạy ra được.
Bên cạnh Dương Khác còn có một người khác, có thể là người yêu mới, lạnh lùng quan sát rồi hỏi cậu: “Rốt cuộc là cậu có thể làm được hay không vậy?”
Cậu thay rất nhiều công cụ, luồn vào trong khóa cửa, muốn mở móc khóa ra nhưng mà lúc được lúc không, mấy lần nói với Dương Khác “Để em thử thêm một chút xem” và “Chắc chắn em sẽ làm được”.
Cuối cùng, Dương Khác thực sự không còn đủ kiên nhẫn để đợi, khẽ lay Úc Tri Niên mấy lần, nói: “Em đừng làm nữa, để người khác đi”.
Úc Tri Niên giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện Dương Khác đang đứng cạnh giường cậu, cúi người nhìn cậu.
Dương Khác cũng không ngờ rằng cậu đột nhiên tỉnh lại, hắn đứng thẳng người, lùi lại một bước.
Úc Tri Niên giật nảy mình, ngơ ngác nhìn Dương Khác.
Cậu ngồi dậy, không nói gì.
Hôm nay Dương Khác mặc một bộ âu phục màu xám, giống như vừa mới trở về nhà, áo khoác cũng chưa cởi.
Đối mặt với nhau hồi lâu, Dương Khác nói: “Ăn cơm.”
Úc Tri Niên Ồ một tiếng, Dương Khác lại hỏi: “Sao vali của em lại để ở đó?”
Hắn chỉ chỉ chiếc vali Úc Tri Niên để ở trước cửa.
“À thì,” Úc Tri Niên lấy lại tinh thần, giải thích: “Em ăn cơm xong thì đi thẳng tới khách sạn luôn.”
“Dương Khác, em có chuyện muốn bàn bạc với anh.
Sáng nay em có liên lạc với công ty dọn nhà, họ nói ba ngày sau mới rảnh, với lại họ bảo họ còn một cái nhà kho hợp tác có thể để đồ đạc của em.” Cậu quan sát biểu cảm Dương Khác, câu chữ rõ ràng mà giải thích: “Em cũng hỏi những công ty khác rồi, bọn họ không rảnh giúp em chuyển đồ nên em sẽ để đồ ở dưới nhà kho tầng hầm, anh cho em để đây thêm ba ngày rồi em sẽ dọn đi nhé, được không anh?”
“…” Dương Khác không nói gì.
Úc Tri Niên cảm nhận được sự từ chối của Dương Khác, nhìn Dương Khác một hồi mới biết mình ngơ ra, nhịn không được mà hỏi: “Anh vội vậy là do có ai sắp vào ở à?”
Dương Khác sửng sốt một chút, giọng điệu cũng không vui vẻ: “Úc Tri Niên, em đang nghĩ gì thế?”
Úc Tri Niên yên lặng, Dương Khác nhìn cậu một lúc mới nói: “Em có thể ở đây đến khi tìm được phòng.”
“Không ổn lắm đâu.” Úc Tri Niên do dự.
Dương Khác còn nói: “Ở một đêm rồi đi ngay, xem nhà anh là khách sạn à?”
Mặc dù thái độ của hắn không tốt và logic hơi lạ nhưng Úc Tri Niên cũng không phản đối gì.
Hai người đối mặt nhau vài giây, Úc Trì Niên muốn cứu vãn bầu không khí nên mới nói với Dương Khác: “Được rồi, cảm ơn.” Lại hỏi tiếp: “Có được ăn cơm không?”
Dương Khác “Ừ”.
Úc Tri Niên xuống giường, nói “Vậy đi thôi.”
Khi xuống lầu cùng nhau, điện thoại Dương Khác vang lên, hắn bấm nghe nói với phía bên kia: “Không phải tao nói là đang nghỉ phép à?”
Hình như phía bên kia Trạch Địch còn đang nói, Dương Khác bước đi chậm hơn một chút, và hai người nói về công việc.
Úc Tri Niên đi đến trước phòng ăn, chờ vài phút thì Dương Khác đến.
Bữa trưa hôm nay nhẹ nhàng thanh đạm, Úc Tri Niên ăn nhiều hơn cả tối qua.
Ăn được chốc lát cậu lại hỏi Dương Khác: “Anh nghỉ phép à?”
“Ừ.” Dương Khác như sợ cậu hiểu lầm, lại thêm một câu: “Lâu rồi chưa nghỉ.”
Úc Tri Niên gật gật đầu, cúi đầu ăn vài miếng, đột nhiên Dương Khác gọi tên cậu rồi hỏi: “Em vừa mơ thấy gì vậy?”
Úc Tri Niên không nghĩ là Dương Khác sẽ hỏi cậu vấn đề như vậy nên hỏi lại: “Sao thế?”
“Em nói chuyện vớ va vớ vẩn,” Dương Khác nói: “Nói là để cho em thử một chút, là có ý gì?”
Úc Tri Niên cảm thấy khó mà nói được hoàn chỉnh cả giấc mơ, có chi tiết đã không còn, nên nói tóm tắt: “Em mơ mình là thợ khóa, đi mở cửa tầng hầm nhưng mở mãi vẫn không được.
Anh mới nói là để anh gọi người khác đến mở.”
Dương Khác im lặng chốc lát, không đánh giá gì về giấc mơ của Úc Tri Niên mà đột nhiên hỏi: “Tối nay em có rảnh không?”
Úc Tri Niên nói không, hắn liền nói: “Tối nay đầu bếp nhà hàng mời anh và đối tác đến thử món ăn mới, cùng đi đi.”
Dương Khác và Úc Tri Niên gần như chưa từng cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Nếu như là Úc Tri Niên rất lâu về trước thì chắc hẳn cậu sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ cậu cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ hỏi Dương Khác: “Anh không tìm được người khác đi cùng sao?”
Trông Dương Khác có vẻ không vui lắm, nhưng kỳ lạ là hắn không bộc lộ ra mà chỉ nói rất đơn giản: “Anh lấy đâu ra người khác.”
Vấn đề của Úc Tri Niên khiến hai người im lặng ít nhất năm phút.
Khi cậu ăn gần xong, Dương Khác lại mở miệng: “Anh đi làm bộn bề nhiều việc, ngày nào cũng làm từ sáng đến tối.”
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác một cách ngơ ngác, Dương Khác bị cậu nhìn một lúc, buông đũa xuống rồi nói: “Em đừng cứ lúc nào cũng nghĩ nhiều như vậy được không?”
☁️ Vân Tình Cung ☁️.