Điện Giật

Chương 10


Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 10


Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 010: 2019»
Ngày mùng ba tháng năm là ngày cuối của kỳ nghỉ dài, Úc Tri Niên tới thành phố Tân một chuyến.
Từ thành phố Ninh tới thành phố Tân chỉ mất một giờ đi tàu cao tốc, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Nhưng vì là ngày nghỉ nên dù Úc Tri Niên đặt vé trước một tuần cũng chỉ mua được ghế hạng ba.
Mười hai giờ trưa, cậu đến ga thành phố, giáo sư Triệu tới đón cậu.
Giới học thuật của ngành Xã hội học không được tính vào*.

cuối năm ngoái Úc Tri Niên về nước, giáo sư Triệu liền gọi cho cậu hẹn gặp mặt, thành phố Ninh hay thành phố Tân và thời gian gặp mặt đều tùy cậu chọn.
(*) *Chỗ này mình hiểu là: những người liên lạc với UTN kể từ khi cậu về nước thì không tính những người liên quan đến việc học.

Giáo sư Triệu gọi cho Úc Tri Niên ba, bốn lần nhưng đều không đúng lúc, việc học của Úc Tri Niên rất căng, ngày nào cũng kín lịch.

Áp lực làm luận văn lại lớn nên mãi mà không dành được chút thời gian rảnh.
Đến tận lúc Úc Tri Niên sắp về trường mới có thời gian tới chào hỏi.
Nhà ga thành phố Tân mới xây, rất rộng rãi.

Úc Tri Niên xuống xe, đi đến cửa ga liền thấy giáo sư Triệu đang đứng cách đó không xa.
Ngoại hình của giáo sư Triệu và Dương Khác rất giống nhau, cực dễ nhận.

Ông mặc áo sơ mi quần tây, chỉ thấp hơn Dương Khác một chút, nhưng so với lần trước Úc Tri Niên gặp thì ông đã già yếu hơn không ít.
Giáo sư Triệu thấy Úc Tri Niên liền tươi cười chào hỏi, dẫn cậu xuống tầng ngầm nhà ga.
“Đây là lần đầu chú đến nhà ga mới này đón người.” Ông nói: “Quanh quẩn trong nhà để xe mãi, còn phải gọi điện hỏi sinh viên xem cửa nào gần.”
Úc Tri Niên nhìn chìa khóa xe trong tay ông, vẫn là chiếc xe hằng ngày lái mười năm trước, ngay cả móc chìa khóa hình hạt đậu xanh cũng vẫn vậy.

Móc khóa có dấu vết trầy xước, sờn cũ nhưng giữ gìn rất sạch sẽ, cũng giống như xe của giáo sư Triệu vậy.
Úc Tri Niên câu nệ ngồi ở ghế phụ xe mà trước kia Dương Khác ngồi, yên lặng chờ giáo sư Triệu khởi động xe.

“Cháu có chỗ nào muốn đi không?” Thầy Triệu hỏi: “Chắc là cháu vẫn chưa ăn trưa nhỉ.

Muốn ăn gì không?”
Úc Tri Niên không muốn ông tốn kém nên nói: “Đến trường chú đi ạ.” Một người bạn mới nói cho cậu rằng đồ ăn ở khu nhà ăn mới vừa ngon vừa rẻ.
Giáo sư Triệu nghiêng đầu, không biết là nhìn cậu hay nhìn kính chiếu hậu, ông dừng lại một lát, đồng ý.
“Chỉ là khu mới hơi xa.” Ông nói.
Thành phố Tân nổi danh là thành phố biển.
Thầy Triệu chọn đường cao tốc vượt biển đi về hướng trường học, tốc độ lên tới một trăm cây, sau lớp cửa kính đóng chặt Úc Tri Niên vẫn có thể nghe thấy tiếng gió to như tiếng sóng vỗ vào thân xe.
Hai bên cầu là mặt biển xanh thẳm, phía sau là sắc lục trải dài.
Nhạc trong xe bị tiếng gió át mất một nửa, cứ như một giây sau chiếc xe sẽ bị gió thổi bay vào biển.
Hai người im lặng rất lâu, giáo sư Triệu mở lời trước: “Tri Niên, hai năm nay cháu vất vả rồi.”
Úc Tri Niên nhìn vùng đất xa xăm, không đáp.
Không phải cậu không muốn trả lời mà là không biết nên nói gì.
Nói không khổ là giả.
Nửa đêm cô đơn ở ký túc xá Úc Tri Niên sẽ thường nghĩ, nếu trước đó cố chấp ở bên Dương Khác, kết hôn với hắn, hai người ở cùng nhau ít nhất cậu sẽ vui vẻ trong lòng chứ không khổ sở đến vậy.
Nhưng nói vất vả lại có vẻ quá yếu ớt, vô dụng.
Ích kỷ là không đúng, Úc Tri Niên hiểu rõ điều này.
Giáo sư Triệu cũng từng nói với cậu một lần.
Không nhận được câu trả lời của Úc Tri Niên giáo sư Triệu hỏi lại: “Cháu từng liên lạc với Dương Khác chưa?”
Úc Tri Niên đáp: “Cháu chưa.”
Ông bỗng nhiên nói cho Úc Tri Niên nghe rằng sự nghiệp của Dương Khác đang phát triển rất tốt, mấy hôm trước hai người còn gọi điện cho nhau.
“Vậy thì tốt quá!” Úc Tri Niên cổ vũ khô khốc: “Luận văn của cháu cũng sắp xong rồi.”
Giáo sư Triệu nói ông biết chủ đề luận văn của cậu: “Wilson khen cháu với chú.

Hồi tháng hai hắn đến trường chú giao lưu, chỉ là lúc đó hình như cháu đang khảo sát thực địa, không ở trong trường.”
Úc Tri Niên “Vâng” một tiếng, ông dừng lại chút, tiếp tục đổi chủ đề: “Tri Niên, cháu ở đâu ở thành phố Hách vậy?”
“Cháu thuê phòng.” Úc Tri Niên nói: “Chung cư ông ngoại tặng cháu giờ đang có người ở, họ chưa thể dọn đi ngay được.”
Úc Tri Niên không muốn giáo sư Triệu hỏi tiếp chuyện này, sợ nói một hồi lại nhắc tới quan hệ giữa cậu và Dương Khác nên mặt dày mày dạn giả vờ tố khổ, nói chuyện mình tìm nhà từ đầu tới cuối một lần, từ việc nhận được tin của thầy giáo tới liên hệ văn phòng bất động sản, đến videocall xem phòng, cuối cùng trả tiền thuê phòng.
Nói xong họ đã xuống đường cao tốc, vào đường quốc lộ lên núi.

“Một mình thuê nhà đúng là khó khăn.” Thầy Triệu cảm khái, quan tâm nói: “Tri Niên, chuyện tiền bạc nếu cháu có khó khăn gì nhất định phải nói với chú.”
“Chú ở trường học một mình, ăn ở đều không tốn kém, tiền tiết kiệm vẫn còn một ít.” Ông nói: “Cháu có gặp khó khăn cũng đừng ngại làm phiền chú.”
Đường mới vòng quanh núi, cảnh vật bên đường xinh đẹp lạ thường.
Mặt trời không quá chói chang, bầu trời trắng trong, pha chút sắc lam nhàn nhạt.
Nếu để Úc Tri Niên hình dung cậu sẽ nói đây là một màu sắc tượng trưng cho sự vô tội.

Thứ sắc màu sẽ không khiến người ta phán đoán sai lầm, là loại màu sắc cậu muốn trở thành.
Úc Tri Niên nhìn chằm chằm bầu trời, nói với thầy Triệu “Không cần đâu ạ.” Cậu nói: “Tiền tiêu vặt ông ngoại để lại cho cháu mỗi tháng là đủ dùng rồi.” Sau lại sợ ông hiểu lầm nên bổ sung: “Cháu không kết hôn vẫn có thể nhận, chỉ là không nhiều như vậy.”
Dù thực tế Úc Tri Niên chưa từng chạm vào số tiền kia, mấy năm qua cậu chỉ dùng học bổng của mình nên mới hơi túng quẫn.
Thầy Triệu lại im lặng chốc lát, nói: “Vậy thì tốt.”
Nếu cả quãng đường im lặng và những đoạn đối thoại này đã đủ khiến Úc Tri Niên cảm thấy nặng nề không chịu nổi thì cuộc gọi ngoài ý muốn ấy lại khiến cậu xấu hổ cực kỳ.
Sắp đến cửa trường điện thoại, di động giáo sư Triệu vang lên.
Di động kết nối Bluetooth với loa ô tô, có lẽ là vô thức ấn phím nhận trên tay lái, âm thanh của Dương Khác tức khắc vang vọng trong xe.
“Bố.” Dương Khác nói: “Là con.

Bố đang dạy à?” Giọng nói bình thản, ngữ điệu tùy ý, mang theo sự thân mật thần bí mà Úc Tri Niên cầu mà không được.
Thầy Triệu nhìn Úc Tri Niên, có lẽ là suy nghĩ theo lễ phép nên không tắt máy mà trả lời Dương Khác: “Hôm nay bố nghỉ, không có lớp.” Sau đó dường như do dự dừng chốc lát, nói: “Bố giờ đang ở cùng Tri Niên, lâu không gặp nên muốn ôn chuyện chút.”
Dương Khác im lặng một, hai giây, kêu lên một tiếng, chậm chạp nói: “Hai người ở đâu vậy?”
“Ở trường bố.” Thầy Triệu nói: “Đến thăm khu nhà mới.”
“Nhà mới?” Dương Khác hỏi.
Thầy Triệu nói “Phải.” Úc Tri Niên nghe Dương Khác thấp giọng nói qua âm hưởng loa ô tô: “Con cũng chưa xem nữa.”
Xe đi qua cổng trường, giáo sư Triệu giảm tốc độ, chậm rãi vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với con mình: “Bố gửi cho con rất nhiều ảnh rồi còn gì, con đánh giá phòng cũ của bố cao nhất.”
“Vậy à?” Dương Khác nói: “Con nhớ không rõ lắm, dạo này bận quá.”
Úc Tri Niên xấu hổ yên lặng ngồi bên cạnh, ngực cảm thấy ngột ngạt khó thở.
“Bận vậy à?” Thầy Triệu hỏi Dương Khác: “Con gọi bố có chuyện gì thế?”
Dương Khác dừng lại chốc lát, nói: “Hôm nay con tan làm muộn, hơi mệt.”
Giọng nói của hắn thực sự có phần mệt mỏi, Úc Tri Niên nhịn không được nhìn đồng hồ, đổi múi giờ để xem, ở thành phố Hách đang là hai giờ sáng.


Trong lòng không hiểu sao hơi xót, cậu nhìn ra cửa sổ xe, chuyển sự chú ý sang những sinh viên đang đi bộ trên đường.
Thầy Triệu đau lòng nói: “Con phải quan tâm đến sức khỏe mình chứ!”
Dương Khác “Vâng” một tiếng.
Hai đầu dây yên tĩnh chốc lát, thầy Triệu bỗng nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước bố gặp bố của Vi Trì, ông ấy nói là Vi Trì kể con đang yêu, phải không?”
Úc Tri Niên đang thất thần, nghe vậy thì sững sờ, chưa kịp phản ứng đã nghe Dương Khác phủ nhận dứt khoát: “Làm gì có.”
Không biết có phải do sóng yếu hay không mà giọng Dương Khác bỗng biến đổi, dọa tim Úc Tri Niên thót lên.
“…!Được rồi.” Thầy Triệu nói: “Ông ấy nói có đầu có đuôi nên bố mới tưởng thật.

Nhưng con có bận cũng nên lo chuyện tình cảm dần đi.”
“Con bận lắm.” Thái độ của Dương Khác rất cứng rắn: “Không có thời gian.”
Giáo sư Triệu đành chịu thua: “Được rồi, được rồi.”
Sau đó Dương Khác vẫn chưa tắt máy nhưng Úc Tri Niên đã mất hết cả hứng, cơ thể dường như bật chế độ phòng ngự, có thể nghe thấy âm thanh Dương Khác nói chuyện với bố hắn nhưng nội dung thì không.
Đến lúc thầy Triệu đỗ xe ở bãi đỗ cạnh nhà ăn, hai người vẫn nói thêm mấy câu mới ngắt máy.
Úc Tri Niên nhìn móc khóa hạt đậu vui vẻ đung đưa qua lại, thở dài trong lòng.

Cậu mở cửa xe, gió lạnh táp vào mặt cậu.
Cậu ở lại nửa buổi chiều và một đêm, đi dạo quanh trường, thăm văn phòng của giáo sư Triệu.

Hai người nói chuyện về đề án mình đang làm, sau đó Úc Tri Niên ngủ lại nhà trọ của trường một tối, giáo sư Triệu một hai đòi trả tiền hộ cậu.
Hôm sau giáo sư Triệu lại đưa cậu ra ga.

Với cuộc gặp hơn hai mươi tiếng này, Úc Tri Niên cảm thấy giống như một giấc mơ, không có gì ấn tượng nhưng nhất định phải có.

Giấc mộng này không đẹp, tỉnh lại sẽ tốt hơn.
Lúc chia tay, giáo sư Triệu gọi Úc Tri Niên đang quay người đi lại.
“Tri Niên.” Giáo sư Triệu ấy náy nói với cậu: “Chú biết thực ra cháu không muốn gặp chú, xin lỗi cháu!”
“Chú vẫn muốn nói với cháu rằng năm ngoái chú đã sai, không phải tại cháu mà là ông ngoại Dương Khác.”
“Cháu lựa chọn kết thúc sự sai lầm ấy là rất vị tha, đổi lại là chú thì chú cũng chưa chắc làm được như vậy.”
“Chú muốn thay con chú cảm ơn cháu, cũng muốn nói với cháu một câu xin lỗi.

Tri Niên, xin lỗi cháu.”
Đường sắt cao tốc người ra vào tấp nập, hành khách vào ga xách theo vali thả lên băng chuyền.

Úc Tri Niên nhìn ánh đèn nhấp nháy ở cửa kiểm soát an ninh chốc lát, vẫn không biết nên nói gì với giáo sư Triệu, cuối cùng tùy tiện nói tiếng không cần cảm ơn rồi đi tới của kiểm soát an ninh.
Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc.

Toa xe về thành phố Ninh không chật chội như lúc đi, Úc Tri Niên ngồi vào ghế của mình, cuối cùng cũng có can đảm nghĩ lại chuyến thăm hỏi lần này của mình và những lời Triệu Tư Bắc nói.
Cậu thấy lời cuối cùng của Triệu Tư Bắc không đúng, không phải là cậu không hề có lỗi.
Úc Tri Niên sai ở chỗ cậu thích Dương Khác, thích sai thời điểm, tình yêu thật gớm ghiếc, nảy sinh thứ tình cảm không ai chấp nhận, bản thân tình yêu này chính là sai lầm.
Về lại trường, Úc Tri Niên sắp xếp xong hành lý, ngơ ngác ngủ một giấc tưởng như rất dài.

Sáu giờ sáng ngày mùng năm tháng sáu, cậu rời giường, kiểm tra lại hành lý một lượt, xem lại máy tính và bản sao lưu mạng của luận văn, sau đó xuống tầng, đi tới cửa Đông.
Sân trường rất yên tĩnh, trời chưa sáng hẳn, không khí lành lạnh vương sương sớm nhàn nhạt.
Úc Tri Niên mặc áo khoác bước trên đường nhựa không một bóng người, tiếng bánh xe vali lăn trên đất vang lên rất nhỏ.
Nhìn xuyên qua làn sương mù trắng mờ mịt, qua khỏi cửa sắt, cậu thấy được ánh đèn cam của chiếc taxi mình gọi, bấy giờ cậu mới nhận ra mình lại một mình ra đi.
Bút ký quan sát – phân tích (1)
Chủ đề: Chuyện làm Dương Khác cười.
(Người ghi chép: Úc Tri Niên.
Thời gian: 29/09/2016)
Tiết đầu môn Quản lý mô hình toán học là tiết giới thiệu.
Dương Khác và bạn tới sớm nên ngồi bàn trên cùng.
Từ giữa hàng thứ ba trở lên có thể thấy sinh viên khoa Tài chính.

Bọn họ đa phần đều mang laptop, có người còn mang bút ghi âm, Dương Khác chỉ mang mỗi máy tính bỏ túi.
Sau khi trình bày học môn này cần nắm được các kiến thức căn bản nào xong, giảng viên đưa ra mô hình đơn giản nhất.
Ông ấy mời Dương Khác lên hỗ trợ, để cậu ấy đứng trước bục giảng, cùng tiến hành phân tích sơ qua về biểu thị của mô hình đơn giản nhất này.
Lúc sắp xong, giảng viên khen biểu hiện của Dương Khác cực kỳ tốt, mong cậu ấy có thể đạt được điểm cao giống như điểm thi vào trường.
“Nhưng thầy không dễ tính như Ellen.” Ông nói với Dương Khác, rồi nhìn tất cả sinh viên: “Các em hẳn đã biết thầy chấm điểm rất khó.

Những bạn học không thể chấp nhận được tiêu chuẩn của thầy có thể chọn lại lớp sau khi hết tiết.

Chắc chắn giảng viên Ellen rất hoan nghênh mọi người.”
Dương Khác cười nhàn nhạt.
Nhưng lúc xuống khỏi bục giảng, nhìn thấy mặt học sinh ngồi giữa ở bàn thứ ba sau mình, nụ cười đó biến mất.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.