Đọc truyện Diễn Giả – Chương 70
Cuối cùng, bọn họ ở bên nhau.
Xong
Kết thúc.
“Cậu ấy đồng ý rồi?!”
“Cậu ấy không hề níu kéo anh chút nào hở, kêu anh đừng tạm thời đừng tránh bóng, ít nhất cũng phải đợi lúc lấy được giải thưởng của《 Cảnh Xuân 》?”
“Cứ như vậy mà đồng ý luôn?”
“Không lớn mà ăn nhiều giữ vậy hả?”
Trong văn phòng của công ty, Triệu Húc Đông hoảng loạn.
Phương Lạc Bắc đứng trước dãy tủ kính được yêu thích nhất của Triệu Húc Đông, lần lượt nhìn vào bên trong các giải thưởng doanh nghiệp của công ty, giải thưởng thuế khu vực, giải thưởng môi giới.
Tựa như không nghe Triệu Húc Đông đang nói cái gì, Phương Lạc Bắc nhìn vào bên trong tủ kính, hỏi: “Gần đây có đoạt giải nào khác không.”
Triệu Húc Đông ngồi sau bàn làm việc: “Ông chủ Lạc! Tôi đang nói Giản Lâm đó!”
Phương Lạc Bắc mở cửa tủ kính, lấy ra một cái cúp, cầm trong tay quan sát, bộ dạng rất thiếu đòn: “Giản Lâm làm sao vậy.”
Triệu Húc Đông vẫn muốn hỏi: “Cậu ấy cứ thế mà đồng ý sao?”
Phương Lạc Bắc lấy một cái cúp khác xem: “Ừ.”
Triệu Húc Đông: “Không phải, anh thật sự chuẩn bị từ bỏ tất cả mọi giải thưởng của《 Cảnh Xuân 》sao? Cho cậu ấy tất cả luôn?”
Phương Lạc Bắc trả lời: “Mấy cái cúp này của cậu rất xấu.”
Triệu Húc Đông: “……”
Phương Lạc Bắc quay đầu nhìn.
Triệu Húc Đông thành khẩn nói: “Anh có thể nghĩ lại hay không? Thật đấy, đây không phải là vấn đề về tiền đâu.” Không có bất kỳ diễn viên nào mà cực khổ quay phim những ba tháng, cuối cùng đem tất cả những giải thường chắp tay nhường cho những người khác.
Người yêu cũng không được!
Triệu Húc Đông khuyên: “Cho dù anh không muốn bước lên thảm đỏ, không tham gia những hoạt động của đoạn phim thì, thì vẫn nên đến nhận giải thưởng và phỏng vấn chứ, sau khi《 Cảnh Xuân 》 chiếu thì tránh bóng không được à.”
Lại nói: “Giải thưởng của anh với giải thưởng của Giản Lâm vốn đâu có trùng nhau đâu.”
Triệu Húc Đông: “Cậu ấy cũng là diễn viên, cậu ấy cũng là nam chính, tất cả những vinh dự, giải thưởng của 《 Cảnh Xuân 》 cậu ấy với anh có thể chia sẻ với nhau mà.
Anh làm như vậy cần thiết lắm sao?Cứ như……Cứ như……”
Triệu Húc Đông nghĩ đến một từ: “Mẹ nó cứ như hiến tế vậy á.”
Lấy bản thân trở thành vật hiến tế.
Phương Lạc Bắc bật cười.
Triệu Húc Đông sửng sốt: “Anh cười cái gì?”
Phương Lạc Bắc để chiếc cúp vào tủ, chậm rãi nói: “Hiến thân thì phải chờ một chút, em ấy vẫn còn nhỏ.”
Triệu Húc Đông: “……”
Đợi chút, vừa nãy có phải anh ta lại quay xe không?
Đã bảy hoặc tám ngày trôi qua kể từ khi Giản Lâm nghỉ phép về Vũ Châu.
Ngày hôm qua, bộ phim mới khởi động máy, Giản Lâm tiến tổ.
Phương Lạc Bắc có chút việc, phải tới công ty, Triệu Húc Đông ở công ty vẫn còn ôm ảo tưởng muốn thương lượng việc anh chính thức tránh bóng, hắn cảm thấy chỉ cần chưa có thông báo thì vẫn còn thể đổi con đường sống.
Không nghĩ đến ông chú Lạc đã vô cùng quyết tân.
Triệu Húc Đông giơ tay che mặt, than dài: “Ai, mẹ nó, đáng ra hồi hôm Tết tôi không nên cho anh ăn cháo.”
Gọi gọi gọi, gọi xong thì tốt rồi, gọi xong cái ông chủ với người chạy luôn.
Triệu Húc Đông nghĩ hoài vẫn thấy không phục, tuy rằng hắn đồng ý tài năng cùng tương lai của Giản Lâm, nhưng dù sao hắn cũng đã lăn lộn chung với Phương Lạc Bắc từ lâu, Lạc ca, ông chủ Lạc, Lạc đại lão của hắn ở trong lòng hắn mãi đứng nhất, ai cũng không thể thay thế, hiện giờ từ đâu chui ra một thiếu niên trẻ tuổi bắt cóc Lạc ca chạy đi mất, người thiếu niên trẻ tuổi này còn là người mà hắn đã gọi đưa cháo đến, đưa tới cửa luôn……!
Triệu Húc Đông: Tôi chết rồi! Tôi đã biến mất! Tôi không xứng để tồn tại!
Triệu Húc Đông ngồi trên ghế ông chủ, chân gác chân vẫy vẫy, như thế nào cũng không thế chấp nhận được kết quả này, cuối cùng hai tay nắm chặt đặt lên trên bàn, vẻ mặt vô cùng đau khổ, hỏi: “Không phải anh chỉ húp mấy bát cháo thôi sao, cần phải cho người ta phi lên trời luôn à?”
Phương Lạc Bắc lại đi đến kệ sách tìm sách, bộ dáng vô cùng rảnh rỗi: “Kệ sách của cậu rất không tồi.”
Triệu Húc Đông: “……”
Triệu Húc Đông hít sâu, sửa miệng: “Thông báo tránh bóng của anh tôi viết rồi, anh tính khi nào thì đăng?”
Phương Lạc Bắc: “Chờ một chút.”
Triệu Húc Đông không khuyên nổi nhưng hắn không chấp nhận được, hỏi: “Anh có muốn thả chút tin tức đến dư luận tới hóng dưa không?”
Phương Lạc Bắc: “Tạm thời không cần.”
Triệu Húc Đông vẫn là không nhịn được: “Thật sự đấy, tôi thật sự không nghĩ ra anh thích cậu ấy chỗ nào? Thiếu niên trên đời này trải dài một phương, hoạt bát dương quang, ngoan ngoãn nghe lời, sạch sẽ xinh đẹp, muôn hình muôn vẻ, có kiểu người nào mà anh chưa gặp qua sao?”
Sao lại vừa vặn là Giản Lâm?
Chẳng lẽ là lúc diễn sinh tình?
Nhưng chuyện đó lại càng không đúng, Phương Lạc Bắc của hắn làm gì có khi nào đóng phim mà thích diễn viên diễn chung với mình bao giờ?
Anh cũng đã từng nói, diễn đều là giả, diễn giả đó, diễn già đó, sao có thể sinh tình chứ hả?
Lại nghe thấy Phương Lạc Bắc trả lời: “Chắc là do cháo nhà em ấy rất ngon.”
Triệu Húc Đông không thể không nhắc nhở anh: “Cháo nhà cậu ấy tạt lên mặt anh rồi.”
Phương Lạc Bắc lật sách: “Tự đến tìm quản lý đi.” Trừ tiền lương.
Triệu Húc Đông “Ha ha ha”: “Tôi vừa mới nói gì vậy? Là tôi nói sao? Làm gì có, không có không có, khẳng định không phải tôi.”
Triệu Húc Đông nháy mắt trở thành chân chó: “Ông chủ của tôi trâu bò như vậy, làm gì có chuyện bị một cô gái nào đó tạt cháo, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Phương Lạc Bắc quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười, lắc lắc đầu.
Triệu Húc Đông im lặng chấp nhận quyết định tránh bóng của anh sau khi nhìn thấy ánh mắt này: Được thôi, dù sao ông chủ đã sống lại.
Còn sống rất hạnh phúc, sống có hương có vị, làm gì còn giống như trước đây không ăn không uống không cười không nói im lặng sống qua ngày đâu?
Được thôi, tránh bóng thì tránh bóng, không sao hết, anh đã có rất nhiều giải thường, có rất nhiều tiền, sau này Giản Lâm lấy giải thưởng cũng để trong căn biệt thự 16, tiền kiếm được có thể không cho người đàn ông này tiêu à?
Triệu Húc Đông: Chỉ là hắn không thể chấp nhận mà thôi, nhưng đối với ông chủ, có lẽ đây là một quyết định chính xác nhất.
Triệu Húc Đông nói về công việc: “Video đầu tiên quảng bá cho《 Cảnh Xuân 》 đã được đăng rồi.”
Phương Lạc Bắc ý bảo chờ một lát, nhận điện thoại.
Là Giản Lâm, cậu vừa mới xong công việc ngày hôm, vừa được nghỉ đã gọi điện thoại lại đây: “Anh chưa về nhà sao?”
Phương Lạc Bắc đi đến sô pha ngồi xuống.
Giản Lâm: “Xong việc chưa anh?”
Phương Lạc Bắc: “Xong rồi.”
Giản Lâm: “Xong rồi thì anh về nhà đi, em chờ anh ăn cơm tối.”
Phương Lạc Bắc giơ tay nhìn thời gian: “Vậy thì phải đợi hơi lâu, hơi tốn thời gian để lái về nhà.”
Giản Lâm: “Vậy em ăn vặt trước.”
Phương Lạc Bắc: “Nói Trần Dương làm salad cho em.”
Giản Lâm than: “Em chỉ mới béo thêm 1 kg rưỡi, em thật sự không muốn nhai cỏ!”
Phương Lạc Bắc cười.
Cúp điện thoại, Phương Lạc Bắc không thèm nói chuyện với Triệu Húc Đông, đứng dậy chuẩn bị say gút bai.
Triệu Húc Đông mỉa mai: “Thiếu niên dính người dữ vậy sao.”
Phương Lạc Bắc mím môi, ý vị không rõ.
Triệu Húc Đông đã quen vẻ mặt này của ông chủ mình, nhìn mà sửng sốt, ngồi dậy: “Anh có ý gì?”
Phương Lạc Bắc không đáp, đi đến cửa: “Đi đây.”
Triệu Húc Đông lúc ấy mới kịp phản ứng lại: “Anh chẳng lẽ……” Đứng lên, “Sao tôi cứ thấy anh giống như hạ thấp mình làm sính lễ ấy nhỉ.
Ai! Này! Rốt cuộc bị làm sao thế?”
Cửa văn phòng tự động đóng lại, Phương Lạc Bắc đã đi rồi.
Hạ thấp?
Cũng không thể nói như vậy.
Ít nhất không ai muốn hạ mình mất tất cả mọi thứ để nuôi người đó cả đời như anh.
Nhưng Phương Lạc Bắc quả thật có “Mục đích không đơn thuần”.
Anh muốn giữ cậu lại bên mình, giống như La Dự vậy, nhưng anh chu đáo hơn La Dự nhiều, cũng vẫn luôn kiểm soát thế chủ động.
Chuyện tách ra để trưởng thành không có khả năng xảy ra ở chỗ anh, La Dự có thể buông tay, một mình rời đi cũng chỉ để tạo ra hiệu quả của bi kịch, trong thế giới thật, với tình cảm, chỉ cần thích thì chả bao giờ muốn tách ra.
Không muốn chia ly, muốn cậu, anh muốn Giản Lâm, muốn cậu vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Ngay cả khi anh đặt cược tất cả.
Mấy ngày trước, Vương đạo cũng khuyên anh, hà tất gì phải làm đến như vậy.
Triệu Húc Đông cũng nói, anh giống như đang hiến tế.
Người ngoài cuộc nhìn chỉ thấy như nâng tạ nhẹ và cảm thấy rằng điều đó là không cần thiết.
[Nâng tạ nhẹ: ẩn dụ về mạnh mẽ và có thể dễ dàng xử lý các công việc nặng nhọc hoặc giải quyết các vấn đề khó khăn]
Chỉ có Giản Lâm, sau khi nghe quyết định của anh, ở trong phòng chiếu phim ôm anh, cậu hỏi: “Anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em sao.”
Phương Lạc Bắc ôm lưng cậu: “Chuyện mà La Dự không làm được, anh có thể làm.”
La Dự cần phải buông tay, cần phải rời đi, cũng không thể mang Lâm Hi đi, nhưng anh có thể.
Anh có thể mãi mãi ở cùng Giản Lâm, nhìn cậu trưởng thành, lớn lên, dùng sức lực của mình để giúp cậu thành công.
Bọn họ sẽ không tách ra, sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, họ sẽ được cả thế giới biết đến bởi《 Cảnh Xuân 》, cũng sẽ bởi vì 《 Cảnh Xuân 》, bởi vì sự rút lui của anh, để bên cạnh tên Giản Lâm vĩnh viễn lưu lại tên Lạc Bắc.
Từ đây trở đi, trong cuộc đời của Giản Lâm, tất cả những giải thưởng, vinh dự đều sẽ có dấu ấn của Phương Lạc Bắc.
Mà Giản Lâm……!
Phương Lạc Bắc lái xe, trở về nhà, một cảnh tượng từ rất lâu trước đây hiện lên trong đầu anh.
Đó là khi cửa biệt thự số 16 được mở ra, từ phía sau cánh cửa là một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cầm theo một chiếc túi đưa vào, lúc người bên ngoài thu tay về, phía sau cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa, nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”
Năm mới đến, thật là tốt.
Lúc quay《 Cảnh Xuân 》, có thể ăn thêm một vài món, tâm trạng cũng không tồi, mang theo còn sói nhỏ nóng tính về nhà cho ăn ké ở ké, con sói nhỏ đó không chỉ nóng tính mà còn rất gan dạ, không vui liền chạy, đi theo dỗ liền chạy về nhà, dựa vào cửa sổ xe làm nũng, nói muốn thêm tiền lương.
Sinh hoạt ảm đảm đã nhiều năm của Phương Lạc Bắc, bỗng nhiên có thêm màu sắc và sức sống, giống như bức tranh trong《 Cảnh Xuân 》, những chồi non mơn mởn.
Có lẽ sau này, Phương Lạc Bắc vừa lái xe vừa nghĩ, anh sẽ nói với về quá khứ, những câu chuyện cũ rất khó chịu và những bất bình anh đã trải qua trong quá khứ cho Giản Lâm nghe.
Có thể kể hết cho cậu thời niên thiếu của anh đã khó chịu đến mức nào, cũng có thể nói cho cậu, anh trước kia cũng có một cô em gái, nhưng trong quá trình cô em gái ấy trưởng thành đã rời xa anh, đường ai nấy đi, theo đuổi tiền và danh lợi, chỉ vừa xoay người đã trở thành kẻ thù của nhau.
Khi mà Phương Lạc Bắc vẫn còn là Lạc Bắc, những tranh đấu, sóng gió, thù oán, không chút may mắn, chỉ dựa vào mỗi bản thân đi trên con đường gian nan, gập ghềnh, khi có được danh tiếng và tiền tài cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam, ngược lại trở thành gông cùm xích anh lại.
Nhưng mà những chuyện đó đều đã qua, trước khi La Dự gặp được Lâm Hi, trước khi 《 Cảnh Xuân 》 bắt đầu, trong cơn mua mùa đông là một người đứng xem nhìn đám người kia đánh nhau, anh rốt cuộc cũng chờ được Cảnh Xuân của mình.
Lúc đang trên đường, Giản Lâm lại gọi điện thoại cho anh, nói: “Em ăn hết cỏ rồi.”
Phương Lạc Bắc lái xe, nhìn phía trước: “Tối này em muốn ăn gì?”
Giản Lâm: “Thịt!”
Lại nói: “Đúng rồi, hôm đó mình vẫn chưa xem xong《 Cảnh Xuân 》, đoạn kết đã qua mất rồi.”
Hỏi: “Anh có thấy không?”
Phương Lạc Bắc: “Em không thấy, anh cũng không thấy.” Nhưng khi anh diễn, có thể đoán ra được kết cục.
Giản Lâm hỏi: “Cuối cùng thì sao ạ?” Dừng một chút, “Không đúng đi, cảnh cuối em cũng diễn mà, chẳng lẽ không phải Lâm Hi xem triển lãm tranh sau đó xoay người?”
Phương Lạc Bắc: “Em xoay người, anh cũng xoay người.”
Giản Lâm: “?”
Cùng một bức tranh được cắt thành hai phần trái và phải, Lâm Hi bên trái, La Dự bên phải, hai người đồng thời ——
Lâm Hi đang ngắm tranh ở triển lãm, nghe thấy câu “Lâm Hi cậu xem ai tới kìa”, xoay người.
La Dự mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng đi dạo trong hoa viên, nghe thấy tiếng nói “Đã trở lại rồi sao”, xoay người.
Bên ngoài máy quay, “Lâm Hi cậu xem ai tới kìa”, là giọng của Giang Hiểu Vân.
Bên ngoài máy quay, “Đã trở lại rồi sao”, là giọng của Lâm Hi.
Mấy chục giây cuối cùng của phim, là hình ảnh trong một căn nhà, từ phòng ngủ, thư phòng, đến phòng khách, nhà ăn, huyền quan, tất cả những món đồ bên trong đều là cặp.
Hình ảnh cuối cùng, trên một kệ bồn rửa mặt, hai cốc nước súc miệng được đặt gần nhau, chiếc ly bên trái có một chữ lâm, chiếc ly bên phải có một chữ La.
Hai chiếc cốc đặt cạnh nhau.
Giống như trong phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính của căn biệt thự 16, hay trên bồn rửa mặt trong khách sạn đoàn phim.
Cuối cùng, bọn họ ở bên nhau.
【 Hoàn chính văn】
Editor: Huhu, cuối cùng cũng hoàn được bộ nữa rồi, vốn tôi tính làm xong trước tháng tám cơ, nhưng mà dây dưa hồi đến tận bây giờ luôn.
Nếu nhưng chương trước có lỗi gì thì mọi người cứ thoải mái đóng góp để tôi sửa nhé.
Cảm ơn mọi người!!.