Đọc truyện Diễn Giả – Chương 62
Phương Lạc Bắc đùa: “Có thể là vợ của anh ta ở nước ngoài mang thai sinh đôi chăng.”
Ngày tiếp theo, Giản Lâm mang theo chén mì vằn thắn đỏ mà Vương đạo thích nhất về đoàn phim để nhận lỗi.
Vương đạo ậm ừ nhận lấy nhưng không nói gì.
Giản Lâm ngồi ở bên cạnh, nghiêm túc kiểm điểm: “Hôm qua cháu quay cảnh kia có chút tổn thương.
Nhưng cháu không nên chạy, chậm trễ việc quay phim.”
Một chén mì vằn thắn vừa đủ, ăn mấy ngụm đã hết sạch, Vương đạo bỏ chén xuống, lấy giấy lau lau miệng: “Chậm trễ hay không chậm trễ cái gì, cứ quay tiếp là được.”
Chỉ khó chịu điều duy nhất: “Cháu chạy nhanh quá, cản cũng cản không kịp.”
Giản Lâm nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng thừa nhận: “Cháu nhập diễn.”
Vương đạo nhìn cậu, chậm rãi thở một hơi, giơ tay vỗ vỗ đầu Giản Lâm với vẻ từ ái của trưởng bối: “Không có việc gì, nhập diễn thì cứ nhập diễn, tôi nói rồi, chuyện này là bình thường.”
Sáng sớm, trong trường quay rất bận rộn, hai người liền ngồi ở trong góc.
Giản Lâm: “Cháu lúc ấy cảm thấy rất khổ sợ.”
Vương đạo: “Từ góc độ của Lâm Hi, đứng cách một cánh cửa,cậu ấy cảm thấy rất buồn.”
Giản Lâm: “Nếu là Lâm Hi thật thì sẽ càng buồn hơn.”
Vương đạo gật gật đầu: “Đương nhiên.”
Giản Lâm hiện tại đã hiểu những “nhập diễn” mà Vương đạo nói, cũng giống như lời Vương đạo đã nói, ông không thể làm bất kể điều gì kể cả khi nhìn bọn họ ông vẫn luôn muốn giúp đỡ.
Giản Lâm giờ đây cũng muốn giúp Lâm Hi, cậu hỏi Vương đạo: “Chỉ có cách tách ra thôi ạ? Không có biện pháp khác nào sao?”
Vương đạo hỏi cậu: “Cháu cảm thấy vì sao bọn họ nhất định phải tách ra?”
Giản Lâm dùng sự hiểu biết của bản thân: “La Dự có lý do mình cần phải ra nước ngoài, Lâm Hi có mẹ và em gái, một người không thể mang người kia đi, một người không có khả năng rời đi.”
Vương đạo dẫn đường: “Vậy vì sao không thể giống như lời cháu từng nói, một người ở lại, một người rời đi, hai người yêu xa?”
Giản Lâm rốt cục cũng đã hiểu: “Bọn họ quả thật không phải là người cùng một thế giới.” Ngay cả khi bọn họ đã có một đoạn quan hệ ngắn ngủi.
Vương đạo thở dài: “Đúng vậy, không phải là người cùng một thế giới, yêu xa thì thế nào? Nếu tách ra, gọi điện, liên lạc, có điện thoại có Internet thì sao? Không thể gặp nhau, không sống chung, không có tiếng nói chung, bọn họ có thể nói gì? Làm cách nào để duy trì mối quan hệ này?”
Giản Lâm tự hỏi về nhân vật Lâm Hi: “Cuối cùng cũng chỉ có thể chia tay thôi sao?”
Vương đạo có lòng tốt và lòng trắc ẩn của một người lớn thường có, cười cười: “Đương nhiên không phải, tôi đã nói rồi, tôi không thích bi kịch.”
Nói xong lại tiếp tục dẫn đường Giản Lâm: “Cháu cảm thấy chia tay là gì? Chia tay chỉ đơn giản là tách ra thôi sao? Hoặc cháu thử suy nghĩ theo góc độ của Lâm Hi xem, trong mối quan hệ giữa cậu ấy và La Dự, cậu ấy đã có được cái gì? Cậu ấy đã có sự thay đổi gì trong cuộc sống sau khi chia tay? Sau khi chia tay cậu ấy sẽ làm gì?”
Giản Lâm phản ứng rất nhanh: “Đây có phải là sự thăng hoa cuối cùng của bộ phim không ạ?”
Vương đạo gật đầu: “Thăng hoa.”
Giản Lâm vừa nghĩ vừa nói: “La Dự rất tài giỏi, anh ấy đã sống một cuộc sống của một người thành công, đó là sự khích lệ vô cùng tốt đối với Lâm Hi”
“La Dự thích, La Dự nhường nhịn cậu ấy, cho cậu ấy những cảm giác và trải nghiệm chưa từng có trước đây.”
“Lâm Hi trước kia từng nói muốn chia tay nhưng thật ra cậu ấy không hề muốn điều đó, cuối cùng khi chân chính phải chia ly thì cậu ấy lại không muốn dùng tình cảm để trói buộc La Dự, muốn để La Dự đi làm chuyện của mình.”
Giản Lâm suy tư: “Đây là……”
Vương đạo: “Là trưởng thành.”
Vương đạo lấy điện thoại ra bấm vào một bức hình rồi đưa cho Giản Lâm.
Trên màn hình là một bức tranh: Một vài cành cây đang chớm nở chồi non cắm trong một chiếc lọ.
Bức tranh này Giản Lâm đã nhìn thấy, nói đúng hơn thì đây là đạo cụ trong bộ phim: La Dự đã vẽ nó như một món quà tặng cho Lâm Hi rồi đặt nó bên cạnh quầy thu ngân của quán cà phê để quảng cáo sản phẩm mùa xuân mới của quán.
Giản Lâm đã hiểu vì sao bộ phim này lại được đặt tên là《 Cảnh Xuân 》.
Gọi là 《 Cảnh Xuân 》, không phải bởi vì đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, mà nó là những hy vọng mới——
La Dự giống như ánh sáng mùa xuân mà Lâm Hi đã nhìn thấy ở dưới đáy cuộc sống của mình, cho dù chỉ là trong một mùa ngắn ngủi.
Cành cây vừa mới đâm chồi non cũng giống như cuộc đời của Lâm Hi, giống như Cảnh Xuân đã vẽ ra một cuộc đời mới.
Vương đạo cất di động: “Cho nên, Lâm Hi cùng La Dự tách ra, sau khi họ tách ra, cậu ấy bắt đầu cuộc sống trưởng thành của chính mình.”
Mà sau mùa xuân là mùa hè rực rỡ và chói mắt.
Mùa hè rực rỡ mang ý nghĩa của cuộc sống đầy chói lọi.
Vương đạo: “Cuối cùng, sau rất nhiều năm, bọn họ sẽ gặp lại nhau vào một dịp nhất định nào đó.”
Từ “Cuối cùng” này cùng “Lại lần nữa gặp nhau”, mới là cái kết thực sự của bộ phim.
Giản Lâm trong nháy mắt đề hồ quán đỉnh [*], tách ra, trưởng thành, lại lần nữa tương ngộ, có lẽ sẽ để lại trong lòng khán giả một cái kết mở, nhưng mà La Dự và Lâm Hi cuối cùng sẽ trở thành người phù hợp nhất ở bên nhau.
Bởi với sự chia ly cùng trưởng thành, cánh cửa kia đã bị phá vỡ.
Giản Lâm không biết nghĩ đến gì đó mà hỏi Vương đạo: “Sau đó sẽ quay cảnh La Dự sau khi ra nước ngoài và một mình Lâm Hi ở trong nước ạ?”
Vương đạo: “Có một vài cảnh.”
Giản Lâm không rõ kịch bản sẽ sắp xếp như thế nào, cho nên cậu đề ra một giả thiết: “Nếu Lâm Hi có lại cơ hội đi học, cậu ấy học lại rồi thi đại học thì thật ra cậu ấy có thể học vẽ tranh.”
Vương đạo nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm: “Cậu ấy sẽ là sinh viên ngành hội họa, sau này sẽ có thể làm cùng ngành với La Dự, cho dù không thể cùng giới thì ít nhất những gì mà La Dự hiểu, cậu ấy cũng hiểu một ít.”
Giản Lâm: “Bởi vậy mà họ sẽ không còn là người của hai thế giới nữa, bọn họ đã trở thành người cùng một thế giới, chỉ là La Dự bước nhanh hơn đã đứng phía trước, còn Lâm Hi đến chậm, đứng ở phía sau.”
Giản Lâm nói một hồi, đôi mắt trong trẻo của cậu đong đầy ý cười: “Chỉ cần là cùng một con đường, người nọ bước nhanh hơn sẽ đuổi kịp, người kia bước chậm hơn, đợi từ từ thì hai người luôn có thể đến cùng nhau”
Vương đạo nghe lời này, ngạc nhiên, qua một lát không biết ông nghĩ đến cái gì mà bỗng nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng: “Đúng! Chính là cái này!”
Chính là cái nào cơ ạ, Giản Lâm lúc ấy còn buồn bực, qua mấy ngày mới biết được, Vương đạo đã sửa lại kịch bản.
Nghe nói là sửa lại cảnh sau khi Lâm Hi chia tay La Dự, Lâm Hi ở một mình trong nước——
Lâm Hi khi đến thăm nhà bà Chu, luc cậu giúp bà Chu dọn dẹp nhà ở thì vô tình thấy những món đồ cũ từ người chồng đã mất của bà, trong đó có rất nhiều sách vở, tập tranh vẽ, thậm chí là giáo án khi dạy học sinh trước đây.
Lâm Hi thấy thì cảm thấy tò mò, cũng có hứng thú, bà Chu đã hào phóng tặng toàn bộ cho Lâm Hi, để Lâm Hi mang về xem.
Vài năm sau, khi Lâm Hi không còn có gánh nặng cuộc sống đã một lần nữa thi đại học, lấy thành tích đứng đầu đỗ vào học viện mỹ thuật.
Mà cốt truyện được sửa lại vô cùng hợp lý: La Dự vì sao lại đến thăm bà Chu ngay từ đầu? Đó là bởi vì chồng của bà Chu là giáo sư đại học của anh.
Nếu là giáo sư, trong nhà có sách vở, tập tranh vẽ, giáo án thì vô cùng bình thường.
Kể từ đó, trong cốt truyện, cánh cửa giữa La Dự cùng Lâm Hi đã được giải quyết hoàn mỹ.
Giống như Giản Lâm đã nói, cuối cùng, bọn họ đi trên cùng một con đường.
Vương đạo rất vui khi cái kết được sửa lại, ông đã lôi đùi gà trong hộp cơm của mình cho Giản Lâm trong hai ngày liền.
Giản Lâm cũng âm thầm vui vì cái kết được sửa lại, đó là vì La Dự cùng Lâm Hi, cũng là vì chính bọn họ.
Nhưng khi cậu không vui thì cậu lại quên mất câu hỏi được ghi tạc trong lòng mình ——
Vì sao La Dự nhất định phải ra nước ngoài? Anh ấy ở nước ngoài rốt cuộc đã có chuyện gì?
Vấn đề này phi thường mấu chốt.
Bởi vì Giản Lâm thông qua cốt truyện bên Lâm Hi nên rất nhanh đã nghĩ đến Lâm Hi bởi vì thấy được tấm cửa kia, sau khi nhận rõ cuối cùng cũng hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, quyết định chia tay, để bản thân mình có thể trưởng thành, còn La Dự thì sao?
Đây là một bộ phim, trong phim La Dự không có khả năng chỉ đơn giản là một công cụ tồn tại trong kịch bản của Lâm Hi,bên anh ấy chắn chắn cũng phải có thời kỳ “Thay đổi” hay “Rắc rối” của riêng mình, thậm chí sau khi nhân vật chia tay rồi trưởng thành, nhân vật sẽ có sự thăng hoa.
Là cái gì mới được chứ?
Trực giác Giản Lâm cảm thấy chuyện này liên quan đến việc ra nước ngoài.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Giản Lâm đã hỏi Vương đạo hai lần lúc ông gắp đùi gà cho cậu, nhưng Vương đạo vẫn không nói cho cậu.
Tuy rằng không nói, tốt xấu cũng đã nói cho cậu sương sương: “Cháu không biết là đúng, bởi vì Lâm Hi đến tận cuối cùng cũng không biết.”
Giản Lâm lại lịch sự nói: “Anh ấy không thật sự có con có vợ ở nước ngoài phải không ạ?”
Vương đạo: “Người ở nước ngoài có vợ con là tôi, không phải La Dự!”
Một ngày lại một ngày, bộ phim cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn kết thúc ——
Ba người Lâm Hi, Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu quay về mối quan hệ lúc đầu.
Cảnh Khâu thuận lợi được một công việc mới ở công ty khác, Giang Hiểu Vân chuyên tâm học để thi đại học, Lâm Hi làm công chăm sóc em gái.
Lâm Hi không còn rối rắm đau khổ, ngồi xuống nói chuyện với La Dự.
Cuối cùng hai người đã chia tay, một ngày trước khi La Dự ra nước ngoài.
Mà trước khi ngày đó đến, bọn họ vẫn tiếp tục ở bên nhau, tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của tình yêu.
Đây là một cảnh quay dày đặc cảnh thân mật.
Nếu là trước kia quay cảnh này, Vân Dao, Khâu Soái sẽ không tới trường quay, nhưng khi sắp đến thời gian kết thúc, cảnh diễn thuộc về Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu đã sắp đóng máy, hai người ngày nào cũng ở.
Thấy cảnh diễn thân mật của Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc, cũng không còn biểu cảm hoảng hốt, không chịu được, chỉ có những phiền muộn được ảnh hưởng từ bộ phim.
Vân Dao thở dài: “Sắp chia tay rồi.”
Khâu Soái: “Sắp chia ly rồi.”
Vân Dao tiếp tục thở dài: “Thay bọn họ khổ sợ nhưng cuối cùng vẫn BE.”
Khâu Soái: “Haizzz.”
Chỉ có Trần Dương đặc biệt bình tĩnh: Haizz cái gì mà haizz, đây cũng chỉ là của La Dự cùng Lâm Hi, hai vị đang diễn kia mới là thật, bên này diễn chung với nhau, thời gian rảnh còn lại sẽ về phòng kia chim chuột nhau đó.
Trần Dương hiện giờ vô cùng muốn rời đi, nhưng không thể đi: Sụp nhà thì CP nỗi gì nữa chứ? Không đủ nhà để ở luôn á! Đến 180 phòng cũng không đủ, tổng không thể cái nào cũng sụp trong tay Giản Lâm!
Và khi bộ phim sắp kết thúc, Giản Lâm rất nhanh đã phát hiện một sự kiện khác: Cảnh trong phòng của Lâm Hi cùng La Dự cậu thế mà không được đến đó quay.
Trừ khi kịch bản bị đổi, cảnh được xây dựng ban đầu không dùng đến, nếu không thì chỉ có một khả năng: Đó chính là cảnh tượng được sử dụng bên cốt truyện của La Dự.
La Dự không phải có phòng ở sao? Lâm Hi cũng có đến đó mà.
Vì sao lại phải làm chỗ chung sống như vậy?
Giản Lâm lại đi vòng quanh nhà, mỗi phòng đều đi vào một lần, cuối cùng đứng trước buồng vệ sinh, cầm lấy hai chiếc ly “Lâm” và “La” trên kệ bồn rửa tay.
Vì sao thế?
Phương Lạc Bắc tiến vào, lấy hai ly nước từ trong tay Giản Lâm để lại trên kệ: “Em đừng tò mò như thế.”
Giản Lâm theo anh ra ngoài: “Anh nói cho em đi.” Lại hỏi: “Rốt cuộc vì sao La Dự nhất định phải đi?”
Phương Lạc Bắc đùa: “Có thể là vợ của anh ta ở nước ngoài mang thai sinh đôi chăng.”
Giản Lâm nhảy lên trên lưng Phương Lạc Bắc, hai tay ôm gắt gao cổ Phương Lạc Bắc: “Vậy thì xong rồi, không đi nổi nữa, anh ta phải chọn cho mình một cái nghĩa địa trước thôi.”
Phương Lạc Bắc nở nụ cười cười: “Đó là em đoán nhé.”
Giản Lâm tiêu chuẩn kép: “Em có thể hỏi như vậy nhưng anh không thể trả lời như vậy.”
Phương Lạc Bắc giả vờ hung dữ: “Xuống dưới!”
Giản Lâm một chút cũng không sợ: “Em không xuống.” Lại càng ôm chặt hơn, sát lại gần bên mặt anh hôn một cái: “Em không muốn xuống!”
Hôm nay, Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc diễn vai diễn phối hợp.
Lúc đang ăn cơm trưa, Vương đạo vẫy tay gọi Giản Lâm ra ngoài trường quay: “Tôi có chuyện này muốn nói.”
Trong miệng Giản Lâm vẫn còn đang nhai cơm, gật đầu tỏ vẻ đang nghe.
Vương đạo nghiêm mặt nói: “Bên đài Chanh Lưu có chương trình tạp kỹ tên là 《 Diễn Lộ Chi Vương 》, gần đây có mời tôi, sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận thì muốn mang cháu đi cùng.”
Giản Lâm sửng sốt: “?”
Vương đạo cười nhạt: “La Dự với Lâm Hi tôi đều giúp rồi, chả lẽ không thế giúp cháu? Không phải muốn nhanh một chút sao? Hiện tại đã có cơ hội cho cháu debut rồi, có muốn hay không?”
Giản Lâm kinh ngạc, nhanh chóng đáp: “Muốn ạ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Về cơ bản thì bộ phim《 Cảnh Xuân 》 đã được đóng xong ( trừ cảnh quay của La Dự)
Lâm Hi cùng Giản Lâm đều phải tự mình trưởng thành.
[*]: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.
Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Mì vằn thắn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.