Điền Duyên

Chương 84: Mỹ nhân ngư


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 84: Mỹ nhân ngư

Theo lời Hoàng Tước Nhi, nàng quả thật không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước. Sau khi uống vài hớp nước, chuyện sau đó nàng cũng không biết. Mãi đến khi tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt một mảnh tối đen, sờ nước lạnh như băng, mới sợ tới mức khóc gọi.

Về phần Đỗ Quyên, nàng há có thể buông tha cơ hội này!

Nàng bịa ra một cuộc gặp gỡ huyền huyễn truyền kỳ, nghe xong mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đỗ Quyên nói, nàng chạy theo sau tỷ tỷ, cũng bị rớt xuống nước.

Trong mơ màng, có một vật gì đó đặc biệt đẹp, là tỷ tỷ có đuôi cá hồng hồng nâng nàng đến một chỗ, dặn nàng ở đó đợi, nói lát nữa sẽ có người đến tìm nàng. Nàng khóc nói Tước Nhi tỷ tỷ cũng rớt xuống nước. Tỷ tỷ có đuôi cá xinh đẹp nói, Tước Nhi tỷ tỷ ngươi không có việc gì. Sau đó, tỷ tỷ có đuôi cá đó điểm một cái trên đầu nàng, nàng liền ngủ.

Lúc tỉnh lại, nàng nghe nương gọi nàng. Nàng mừng rỡ, cảm thấy quả nhiên tỷ tỷ có đuôi cá kia không có nói láo, vì thế lớn tiếng kêu nương, nói nàng ở trong nước, bởi vì nàng sờ quanh người đều là nước.

Giọng nói trong trẻo non nớt lẳng lặng vang trên ruộng đồng, ngay cả côn trùng cũng ngừng nỉ non, như đang nghiêng tai lắng nghe.

Tất cả mọi người đều dừng bước, đồng loạt vây quanh Hoàng Lão Thực và Phùng Thị, vẻ mặt bọn họ chăm chú, ánh mắt sùng kính, không ai lên tiếng.

Chỉ có Nhậm Tam Hòa, từ khi Đỗ Quyên nói ra “Bộ dạng đặc biệt đẹp, là tỷ tỷ có đuôi cá hồng hồng” thì liền mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn nàng.

Hắn dùng sức mím chặt môi, nhịn thập phần vất vả.

Đợi Đỗ Quyên nói xong, hiện trường yên tĩnh một hồi, mới có người nói: “Chả trách lúc trước ta tìm chỗ kia, lại không phát hiện.”

Không ai trả lời hắn, cũng không ai cười, càng không có người hoan hô.

Lúc này Phùng Thị quỳ xuống, hướng về bờ sông dập đầu, lại đè Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi xuống vái lạy; Hoàng Lão Thực cũng dập đầu theo.

Sau đó, người trong thôn ở trên ruộng đều quỳ xuống.

Cũng không có lựa chỗ đứng. Đứng trên bờ ruộng thì quỳ ngay trên bờ ruộng. Đứng ở trong mương thì quỳ trong mương. Đứng ở chỗ ráo thì quỳ xuống đất ráo. Tất cả đều tỏ vẻ thành kính.

Hơn nữa mỗi cái miệng đều lẩm bẩm, kêu “Ngư nương nương”, có người xưng “Lý Ngư tiên tử”, xưng “Tiểu Long Nữ”, không đồng nhất, làm cho Đỗ Quyên hết sức bội phục sức tưởng tượng của bọn họ, còn phong phú hơn mình nữa.

Dập đầu xong, Lâm lý chính nói, đi về trước đợi vài ngày nữa mọi người nhàn rỗi sẽ xây một tòa miếu bên bờ sông cung phụng hương khói.

Mọi người ầm ầm hưởng ứng.


Đỗ Quyên há hốc mồm, không ngờ làm ra kết quả này.

Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có người truy cứu vì sao hai tỷ muội ở trong nước ngâm nửa ngày mà không sinh bệnh. Cũng không ai nghi ngờ vì sao trẻ nhỏ như vậy, rơi xuống nước lại không chết đuối.

Bịa ra một câu chuyện mỹ nhân ngư coi như hoàn thành giắc mộng tuổi thơ của nàng kiếp trước.

Nàng rất buồn cười, gần như không cần nhìn Nhậm Tam Hòa cũng biết sắc mặt của hắn phấn khích cỡ nào. Bị sửa lại giới tính không nói, còn thêm ba cái đuôi cá nữa.

Nói vậy chắc hắn hoài nghi vạn phần đi.

Bởi vì, là hắn cứu các nàng.

Lúc ấy Hoàng Tước Nhi thực kích động, chạy quá mau, một đầu lao vào sông.

Đỗ Quyên ở phía sau thấy, lập tức nhảy xuống theo.

Nhưng hiện tại nàng chỉ là một bé gái hơn hai tuổi, cho dù kỹ thuật bơi lội tốt đến đâu thì cứu Hoàng Tước Nhi cũng không nhẹ nhàng. Nếu Hoàng Tước Nhi không giãy dụa, nàng còn có thể dựa vào sức đẩy của nước kéo nàng lên. Nhưng người chết chìm trong nước bắt được bất kỳ vật gì, theo bản năng sẽ bám chặt không buông. Nàng nhỏ như vậy, sao có thể cứu nổi?

Lúc nhảy xuống nước, trong nháy mắt trong đầu nàng lóe lên vài phương pháp cứu hộ. Nhưng lúc ở trong nước lại không hề dùng được, nàng bị Hoàng Tước Nhi kéo lại.

Nàng tính đến biện pháp đánh bất tỉnh Hoàng Tước Nhi thì Nhậm Tam Hòa đã tới.

Nàng liền yên tâm, mặc cho hắn cứu viện.

Ai ngờ hắn là một tên phúc hắc, rõ ràng cứu các nàng lên là xong chuyện, hắn lại không như vậy, cũng không biết làm cách gì, đánh ngất Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi rồi giấu đi.

Chuyện về sau, Đỗ Quyên thật không biết.

Chỉ biết lúc vừa tỉnh lại, thân ở trong huyệt động hắc ám. Ở cửa động ánh sáng lòe lòe, mặt nước phản chiếu ánh sao trên trời, bên ngoài có tiếng người và ánh lửa, còn nghe tiếng Phùng Thị kêu gọi. nàng liền kêu to lên.

Bịa ra lời khách sáo cũng là vì giúp Nhậm Tam Hòa che lấp.

Hắn không thể để mình và Hoàng Tước Nhi ngâm trong nước. Nếu thật là thế, nàng đã sớm bị cảm. Nhưng nàng không sao cả, có thể thấy được nhất định là hắn giấu tỷ muội các nàng ở một chỗ, chuyện tới trước mắt mới đưa vào trong động.

Cho nên, nàng bịa ra mỹ nhân ngư.


Đây cũng vì trêu cợt hắn.

Tưởng tượng cảnh hắn bị nghẹn khuất lại không có cách nào hỏi, nàng thầm vui vẻ.

Ai kêu hắn đem đứa bé mấy tuổi vào trong huyệt động ẩm ướt?

Cho dù nàng có linh hồn của người trưởng thành, lúc tỉnh lại cũng sợ tới mức run run.

Nàng không biết, Nhậm Tam Hòa định là trước khi nàng tỉnh lại sẽ “tìm được” nàng.

Ai ngờ nàng tỉnh trước, khống sợ hãi chút nào còn bịa ra câu chuyện như vậy.

Hoàng Tước Nhi thức tỉnh cũng không theo sự khống chế của hắn.

Trong lòng hắn sợ không thôi, nếu hai chị em giãy giụa bò loạn, lại rơi vào nước chết đuối, không phải là hắn gậy ông đập lưng ông?

Hắn hoài nghi vạn phần, không hiểu là Đỗ Quyên hôn mê nên suy nghĩ chủ quan ảo giác hay là sao; Tóm lại, bị miêu tả thành “tỷ tỷ xinh đẹp”, còn bị thêm ba cái đuôi cá, hắn thập phần chấn động.

Hắn không có biện pháp gì. Vốn tính đợi đến ngày hôm sau, hắn trùng hợp trong lúc lơ đãng “tìm được” tỷ muội các nàng. Không ngờ Lâm lý chính mang theo người cả thôn trắng đêm không ngủ đi tìm, hắn đành phải để cho các nàng bị người khác phát hiện.

Nếu không, nhiều người như vậy tìm một đêm đều không tìm được, ngày hôm sau hắn phải làm sao cho người khác phát hiện các nàng? Ở đâu phát hiện? Phải bào chữa như thế nào?

Không nói tới Nhậm Tam Hòa buồn bực trong lòng. Vợ chồng Hoàng Lão Thực ôm hai khuê nữ tưởng đã mất giờ lại có được vào thôn, một lần nữa cảm tạ mọi người, muốn thỉnh mọi người tới Hoàng gia, giết gà khoản đãi bọn hắn.

Mọi người vội đến bây giờ đều đói bụng.

Lâm lý chính chỉ trời, cười nói: “Ngươi cũng không xem bây giờ là giờ gì? Đã là nửa đêm về sáng. Lại nói, đông người như vậy, cho dù ngươi giết hết gà trong nhà gà cũng không thường nổi. Hay là thôi đi. Mọi người sẽ không so đo. Hai đứa nhỏ đều bị dọa sợ, mau trở về tắm rửa dỗ ngủ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện khác.”

Mọi người cũng sôi nổi nói không cần khách khí, trẻ con quan trọng hơn.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị mới thiên ân vạn tạ từ biệt mọi người. Tất cả đều giải tán.

Đến cửa, vợ Đại Đầu và Thu Sinh cùng đám nhỏ ra chào đón, thật xa đã hô: “Đỗ Quyên, Tước Nhi, trở lại!”


Bọn họ sớm được tin tức.

Bởi vì trời tối, Lâm lý chính sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghiêm lệnh tất cả trẻ con về nhà.

Vợ Đại Đầu và Thu Sinh đành phải ôm Lâm Xuân khóc thét không thôi trở về.

Sau khi trở về, mọi người không có tâm tình ăn cơm ngủ, đều thức chờ.

Ngay cả Phúc Sinh, Thủy Tú và Cửu Nhi cũng không chịu trở về, nhất định phải đợi kết quả, xem Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên sống hay chết, sẽ khóc hay cười, mới có thể yên lòng.

May mà bọn họ có thể chờ đến Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tìm được, hơn nữa là tin vui còn sống.

Trong lúc nhất thời, đám nhỏ vui vẻ kêu to hét lớn, đập bàn, dậm chân.

Lúc bọn hắn trở lại, mọi người không thể ngồi yên ở trong phòng, liền chạy ra cửa nghênh đón.

Nhìn thấy cây đuốc chậm rãi tới gần, Lâm Xuân hô lớn “Đỗ Quyên”, rồi chạy tới ngửa đầu nhìn. Khi phát hiện Đỗ Quyên dựa vào ngực Hoàng Lão Thực, hắn vội ôm lấy một chân của Hoàng Lão Thực, liên thanh kêu “Muội muội, muội muội!”

Đỗ Quyên cũng cao hứng gọi mọi người, chứng minh nàng không sao.

Thủy Tú giành ôm lấy nàng, cùng Thu Sinh không kịp chờ nông nóng hỏi tình hình nàng rơi xuống nước.

Đỗ Quyên lại nói câu chuyện mỹ nhân ngư một lần nữa.

“Cái gì? Có cái đuôi?”

“Có cái đuôi. Màu đỏ. Vẩy cá sáng long lanh. Nhìn một chút!”

“Nàng ôm ngươi ở trong nước bơi?”

“Ân. Cái đuôi nàng đẹp ơi là đẹp, bơi rất nhanh.”

“Bộ dáng nàng giống cái gì?”

“Nhìn một chút, ánh mắt như sao.”

Đám trẻ khiếp sợ, vui sướng, trông chờ, nói không rõ cảm xúc. Bọn họ đều tụ tập tại nhà chính của Hoàng gia, vây quanh Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi hỏi không ngừng, cùng không ai hoài nghi.

Cái này còn phải hoài nghi sao?


Đỗ Quyên nhỏ như vậy, sao có thể bịa ra được?

Không phải  Hoàng Tước Nhi cũng không phát hiện sao.

Chắc là mỹ nhân ngư cảm thấy nàng lớn, dễ dàng tiết lộ bí mật, cho nên làm cho nàng ngủ.

Đỗ Quyên nghe xong thiếu chút nữa bật cười: Đám nhóc quá đáng yêu, tự bào chữa, giúp nàng bù lấp sơ hở, còn nhân tiện an ủi Hoàng Tước Nhi. Bởi vì Hoàng Tước Nhi không phát hiện mỹ nhân ngư tỷ tỷ đã cứu mình, thật đáng tiếc.

Lâm Xuân và Cửu Nhi hỏi Đỗ Quyên, ở chỗ nào dưới nước.

Đỗ Quyên lắc đầu nói, không biết làm sao, đi theo mỹ nhân ngư tỷ tỷ, không cảm giác có nước.

Đám nhỏ khiếp sợ lần nữa, sôi nổi suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

Nói cười, đã là sau nửa đêm, Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị không biết đã đi về lúc nào. Phùng Thị được vợ Đại Đầu hỗ trợ, lầm một nồi trứng chần nước sôi, mỗi đứa trẻ đều được 2 cái.

Bọn họ vây quanh một bàn, hoan hỉ ăn trứng. Người lớn ngồi xổm dưới đất.

Trong sân, gà giãy dụa một trận. Hơn nửa đêm, ba con gà của Hoàng gia vì hai vị tiểu chủ vinh quy mà tráng liệt hy sinh.

Hoàng Lão Thực phụng mệnh suốt đêm giết gà, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai, muốn thỉnh lý chính ăn cơm.

Phùng Thị bưng trứng gà đến cho đám nhỏ, cười nói: “Buổi tối ăn nhiều không dễ ngủ, ăn 2 cái trứng lót dạ. Ăn xong rồi, các ngươi liền đi ngủ. Chờ các ngươi tỉnh ngủ, thím cũng nấu xong điểm tâm, gà cũng nấu chín, vừa lúc các ngươi ăn điểm tâm.”

Đám nhỏ liền ồ ồ cười vang.

Thủy Tú cười thất thanh nói: “Thím, chúng ta không về nhà.”

Phùng Thị nói: “Đến giờ này rồi, đừng đi về. Chen chúc ngủ lại nhà ta và nhà tam thẩm ngươi. Khi nào nấu xong sẽ gọi các ngươi dậy. Để kêu Đại Đầu thúc tới nhà của ngươi nói một tiếng. Thủy Tú, ngươi cùng Tước Nhi ngủ. Nàng ở trong nước ngâm nửa ngày, ta sợ nàng sẽ nằm mơ, ngươi bồi nàng. Phúc Sinh, các ngươi cùng Thu Sinh ngủ.”

Thủy Tú nghe nói sợ Hoàng Tước Nhi nằm ác mộng, vội gật đầu, tự giác gánh trách nhiệm trọng đại.

Đỗ Quyên nhìn Phùng thị, nghĩ hôm nay nàng khẳng định đã bị kích thích lớn.

Một người thường rất tiết kiệm, lúc này tới lui giết gà nấu trứng, thức suốt đêm không ngủ chỉ vì ăn mừng hai khuê nữ còn sống.

Nghĩ tới điều này, nàng nhịn không được trong lòng ê ẩm, vừa trách Nhậm Tam Hòa.

Hắn đơn giản muốn trừng phạt gia gia, nãi nãi, tiểu thúc, tiểu thẩm, nhưng làm liên lụy cha mẹ bị kinh hách. Bất quá, hắn không để ý cảm thụ của những người này. Hắn chỉ cần sau này Đỗ Quyên dễ chịu, dù hôm nay Phùng Thị vì chuyện này mà mất tính mạng, chắc hắn cũng không thèm để ý.

Ý nghĩ này làm Đỗ Quyên không thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.