Đọc truyện Điền Duyên – Chương 71: Mục tiêu cuộc đời của tiểu Đỗ quyên
Một bữa cơm qua đi, ngày lại trở về quỹ đạo của nó.
Nhưng không giống như trước. Nhậm Tam Hòa không mang con mồi tới, xiêm y càng không có, ngay cả Lâm gia cũng không tặng đồ ăn.
Mùa xuân tháng 3, hoa hồng liễu xanh mơn mởn, Đỗ Quyên rốt cuộc biết đứng lên.
Nàng rõ ràng kêu lên hai chữ “Tỷ tỷ”, làm Hoàng Tước Nhi vui vẻ nửa ngày không khép miệng, lại cẩn thận nhìn lén cha và nương, bởi vì muội muội không có gọi bọn họ trước, nàng sợ bọn họ sinh khí.
Khi được 14 tháng 1 tuần, Đỗ Quyên đã đi được vững vàng.
Cảm giác mình là chúa tể thân thể thật tốt, muốn đi đâu thì đi đó. Có thể nói chuyện thật tốt, có thể nói cho Hoàng Tước Nhi như thế như vậy. Hai chị em mỗi ngày đều có thương có lượng, nói không hết lời.
Cho nên, Đỗ Quyên cảm thấy rất vui sướng, cũng thực cảm tạ trời cao không để cho nàng xuyên tới thân người què hoặc người câm, đây là ân huệ lớn cỡ nào.
Đã biết đi thì không thể nhàn rỗi, nên làm chút gì.
Đỗ đại tiểu thư đứng ở trong sân, hai mắt nhìn trời, rơi vào trầm tư.
Tỉ mỉ suy tính, nàng bỗng nhiên phát hiện mình không biết làm gì cả. Nói cách khác, nàng sinh hoạt trong sơn thôn căn bản không dùng được. Nhưng đã đến nơi này, nàng muốn học từ đầu. Nàng còn nhỏ, trước mắt chỉ có thể ăn không ngồi rồi.
Nhưng nàng không cho phép bản thân ăn không ngồi rồi.
Cuộc sống của nàng, mục tiêu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nói không lớn là bởi vì nàng không nghĩ tích cóp làm đại gia, mà ở đây, một góc hẻo lánh trong núi cũng không tích cóp nổi. Nàng cũng không nghĩ lập đại sự nghiệp, chỉ cần cơm no áo ấm, điền viên sinh hoạt như cỡ Lâm gia là được.
Nói không nhỏ bởi vì Hoàng gia không có thợ mộc, cũng không là thợ đá, cũng không có người săn thú; hơn nữa, cho tới bây giờ, nàng cũng không có tính toán học ba nghề này. Cho nên nói, mục tiêu này trước mắt đối với Hoàng gia mà nói, có chút cao.
Mục tiêu định cao chút cũng không sai, nàng nghĩ.
Trước nuôi gà.
Nếu Lý Đôn nghe được lời này khẳng định cười đến chết: nàng làm sao biết nuôi gà!
Nếu lấy lương thực trong nhà cho gà ăn coi như là nuôi gà thì người nào cũng biết.
Đỗ Quyên không muốn như vậy.
Hừ! Trời không tuyệt đường người.
Nàng đứng nửa ngày trời không động, Lâm Xuân cho rằng nàng đang nhìn trời đếm chim. Vì thế bắt chước ngửa đầu nhìn, vừa đếm “Một cái, 2 cái, ba cái…”
Tiếp theo hắn không biết, bởi vì hắn chỉ biết đếm tới chừng đó thôi.
Đỗ Quyên bừng tỉnh, ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn trời lại. Nhìn thằng bé kế bên, dùng tiếng nói trong trẻo của trẻ nhỏ nói: “Lâm Xuân, ta dạy ngươi, đếm: 1, 2, 3, 4, 5…”
Như tụng kinh, Đỗ Quyên bắt đầu nàng bắt đầu dạy học bước đầu tiên.
Dạy lần thứ nhất, trước học đếm tới 10, hơn nữa nhắc nhở hắn “Không cho nói với người khác. Bằng không, không để ý tới ngươi.” Lâm Xuân dùng sức gật đầu.
Hoàng Tước Nhi từ trong nhà đi ra. Nói nàng muốn ra vườn hái rau, hỏi Đỗ Quyên có muốn đi hay không.
Đỗ Quyên nói: “Tỷ, chúng ta lưới cá. Nuôi gà. Gà đẻ trứng.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh ngạc: “Lưới cá ở đâu?”
Đỗ Quyên chỉ ra ngoài, nói: “Dùng rổ, lưới trong mương. Cá nhỏ.”
Hoàng Tước Nhi có chút do dự nhưng rất nhanh sẽ gật đầu.
Bởi vì mặc dù muội muội nhỏ, nhưng từ khi có thể nói chuyện đã giúp nàng nghĩ kế, mỗi lần có thể nói đều không sai. Còn có, nàng cũng bất quá chỉ 6 tuổi mụ, bởi vậy không thể chu toàn suy xét hiện thực, bình thường đều là tâm tính trẻ con. Nếu muội muội muốn lưới cá, vậy thì đi lưới cá.
Lâm Xuân càng tưởng Đỗ Quyên muốn chơi, vội thúc giục các nàng đi mau.
Ở phòng bếp tìm cái rổ đan mịn muột chút, ba đứa trẻ đi tới một cái mương nhỏ.
Mương này cũng hai thước rộng. Mương như vậy trong thôn và ngoài đồng ruộng có thật nhiều.
Ở hạ du Đỗ Quyên tìm một chỗ tương đối hẹp, kêu Hoàng Tước Nhi đem rổ chặn ngang mương, hai bên trống không dùng đất đá chặn lại, sau đó nói: “Cứ như vậy. Chờ một lát tới bắt cá.”
Hoàng Tước Nhi hài lòng cười, nói: “Tốt, như vậy bớt việc a.”
Lại hỏi: “Đỗ Quyên, nếu gà không ăn thì làm sao?”
Đỗ Quyên nói: “Phơi khô, băm nhuyễn, trộn, vỏ bắp.”
Mắt Hoàng Tước Nhi sáng lên, nói: “Cho gà ăn thịt.”
Bình thường nương xào rau cho một chút thịt vụn, mùi vị đó thơm vô cùng. Bởi vậy, nàng cảm thấy chủ ý của muội muội thật không sai.
Lâm Xuân là đứa cẩn thận, lại nói, con trai thích vọc nước, hắn ngại Hoàng Tước Nhi đắp đá bùn không được kín, tự mình chân trần đứng dưới mương, chổng cái mông nhỏ dùng bùn lấp vào khoảng trống hai bên đầu rổ, làm cho hai tay đều là bùn.
Bận rộn đến mức đầy đầu mồ hôi mới ngước mặt đối Đỗ Quyên kêu lên: “Đỗ Quyên, xem. Tốt lắm.”
Đỗ Quyên vội khen: “Thật có năng lực. Đi lên, rửa tay. Rửa.”
Lâm Xuân gật đầu, trong mương dùng sức chà tay.
Sau đó sẽ ngồi trên cỏ bên bờ rửa chân mang giầy.
Đây là Đỗ Quyên dạy sinh hoạt thường thức: chơi như thế nào đều được, dơ tay phải rửa.
Mấy đứa trẻ hoàn thành công việc “hạng nặng”, lòng tràn đầy trở về, quyết định chạng vạng đến thu cá.
Đỗ Quyên còn hưng trí bừng bừng đối với Lâm Xuân nói, nếu nuôi gà như vậy nó đẻ nhiều trứng thì nói Thu Sinh và Hạ Sinh ca ca đi ra ngoài lưới cá tôm nhỏ, như vậy có thể nuôi thêm nhiều gà, tương lai bọn họ sẽ có trứng gà ăn.
Lâm Xuân bị nàng vẽ phác thảo tiền cảnh hấp dẫn, đêm đó nháo với đại ca và nhị ca.
Lúc chạng vạng, Hoàng Tước Nhi bắt đầu nấu cháo bắp ngô.
Đỗ Quyên ở bên cạnh nhìn, bởi vì nàng muốn học nhóm lửa.
Đây chính là kỹ thuật sống, nàng học rất nghiêm túc.
Ai, nếu là kiếp trước Lý Đôn dạy nàng, nàng lại cứ lơ đãng như vậy thì thật thúc thủ vô sách (bó tay)!
Cơm nấu xong, hai tỷ muội hào hứng đi tới mương thu cá.
Hạ Sinh và Lâm Xuân ở cửa nhà nhìn thấy, vội đi theo xem náo nhiệt.
Hạ Sinh xung phong nhận việc nói: “Ta tới bắt. Tước Nhi, ngươi không nên làm ướt giày, quay đầu nương ngươi mắng ngươi.”
Hoàng Tước Nhi gật đầu, lùi ra sau một bước cho hắn làm.
Trẻ con ở nông thôn bất đồng, Hạ Sinh rất có kinh nghiệm. Hắn không lấy rổ trước, mà lấy gậy khua nước từ thượng du một đường tới chỗ chặn rổ, giống như đuổi chạy xuống, như vậy cá nhỏ sẽ bị xua vào rổ.
Đỗ Quyên không khỏi khen: “Hạ Sinh ca ca, rất biết cách làm.”
Hạ Sinh ha hả cười, đứng ở bên mương, đưa cánh tay dài ra kéo rổ lên.
Lâm Xuân và Đỗ Quyên đợi không kịp tiến lên nhìn.
A, thực nhiều tôm cá nhỏ! Dự tính có hai ba con.
Đám trẻ cười to, rất có cảm giác thành tựu.
Hạ Sinh nhếch miệng cười nói: “Tước Nhi, các ngươi nuôi trước. Nếu gà chịu ăn đẻ trứng, ta cũng đi lưới.” Hắn cũng lên kế hoạch.
Hoàng Tước Nhi gật đầu.
Đề nghị của muội muội, nàng tin tưởng mười phần.
Kỳ thật muội muội luôn có ý nghĩ kỳ lạ, nàng cũng không biết.
Dù sao cũng là cho gà ăn, cá không cần bỏ ruột, cứ để trong rổ, treo trên cành trúc phơi nắng, vì sợ để nơi khác bị mèo ăn vụng. Cứ như vậy, mèo ngửi thấy mùi cá, đứng dưới cây trúc ngửa đầu kêu “meo meo” không ngừng.
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị từ ruộng trở về. Phùng Thị vào bếp bận rộn, Đỗ Quyên nhìn cha nói: “Cha, ngươi chẻ củi, xếp gọn. Tỷ tỷ chặt không nổi.”
Từ lúc nghe Phùng Trường Thuận nói qua một lần, Hoàng Lão Thực chưa từng làm. Lúc Phùng Thị nấu cơm, nàng vừa nhóm lửa vừa bẻ gãy nhánh tùng. Về phần Hoàng Tước Nhi thì càng phí sức, tay nhỏ bắt đầu có vết chai.
Đỗ Quyên quyết định thay đổi tình huống này.
Hoàng Lão Thực sảng khoái đáp ứng.
Từ trong lều kéo ra một bó nhánh cây ra, Đỗ Quyên kéo một băng ghế nhỏ qua cho hắn ngồi chẻ củi.
Đỗ Quyên ở bên cạnh nhìn, câu được câu không hỏi, hắn trả lời.
Chợt nghe Phùng Thị ở phía sau lớn tiếng mắng: “Tước Nhi, ngươi tìm chết a! Lấy rổ này đựng cá con, tanh chết, làm sao còn đựng đồ ăn được? Ngươi kéo cá con cá cháu về. Ngươi ăn hả?”
Đỗ Quyên vội vàng chạy tới, đem sự tình nói rõ, nói: “Nương, là ta kêu làm. Cá cho gà ăn.”
Phùng Thị cũng không cho nàng mặt mũi, trợn mắt nói: “Ngươi thật bản lãnh! Lưới cá cho gà ăn. Ngươi nghe ai nói?”
Đỗ Quyên chuẩn xác nói: “Nhậm thúc nói.”
Phùng Thị nghe xong hồ nghi nói: “Ngươi đừng có tán dóc!”
Đỗ Quyên ủy khuất nói: “Là thật. Nhậm thúc còn nói, sau này bắt chim trĩ cho ta nuôi. Nương, ta nuôi gà, đẻ trứng cho nương ăn, sinh tiểu đệ đệ.”
Nàng biết đây là điểm uy hiếp của Phùng Thị.
Quả nhiên, Phùng Thị nghe xong đôi mắt lập tức đỏ lên, bỏ lại một câu “Ngươi thật nhiều ý kiến, chưa bò đã muốn đi. Còn nuôi gà nữa! Nếu ngươi có thể nuôi gà, nương chết cũng nhắm mắt.” Rồi xoay người rời đi, không truy cứu chuyện rổ nữa.
Cứ tưởng việc này qua đi, ai ngờ Phùng Thị vào bếp vẫn mắng Hoàng Tước Nhi, nói nếu để muội muội rơi xuống nước sẽ đánh gãy đùi nàng. Còn nói, không bỏ ruột đám cá nhỏ kia sẽ dễ bị hư thối, căn bản chỉ biết phá hoại, không biết làm chính sự.
Đỗ Quyên thở dài, cảm thấy mình không biết làm việc.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy tiền cảnh không sáng sủa.
Bởi vì người lớn luôn cảm thấy hành vi của tiểu hài tử đều không đứng đắn, đều là nghịch ngợm. Ngay cả Thu Sinh lớn như vậy, đi ra ngoài bắt cá, thím Lâm còn nói là hắn tìm cớ đi chơi. Huống chi nàng mới bây lớn, quỷ mới tin nàng thật muốn nuôi gà.
Mùa hè ngày dài, ăn xong cơm tối trời còn sáng.
Phùng Thị và Hoàng Tước Nhi dọn bát, Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên ngồi trong sân hóng mát.
Đỗ Quyên tiếp tục sai sử lão cha: “Cha, chẻ củi đi.”
Hoàng Lão Thực không làm, nói: “Đã chặt một bó, đủ cho ngày mai rồi.”
Đỗ Quyên chu môi nói: “Cha lười.”
Hoàng Lão Thực không chút phật lòng, nói: “Lúc này không phải thập phần vội, mỗi ngày buổi tối ta về chặt cũng thế thôi.”
Đỗ Quyên oán thầm: đây căn bản là qua ngày nào hay ngày đó.
Nàng sẽ không buông tha hắn, lại nói: “Trước đây cha không chẻ, tỷ tỷ nấu cơm làm tay bị thương.”
Hoàng Lão Thực ngồi trên ghế đung đưa quạt hương bồ, cười híp mắt nhìn khuê nữ, không coi lời của nàng ra gì.
Đỗ Quyên bỗng nhiên ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Nhậm thúc cho ta con thỏ. Ta không lấy.”
Hoàng Lão Thực trừng lớn mắt hỏi: “Sao ngươi không lấy?”
Đỗ Quyên giảo hoạt nhìn hắn chớp chớp mắt, nói: “Ngươi chẻ củi, ta sẽ lấy.”
Hoàng Lão Thực há hốc mồm.
Đỗ Quyên lại thêm một câu “Nhậm thúc nói, ngươi lười, không thương khuê nữ.”
Những lời này vừa ra, Hoàng Lão Thực ngây dại.
Ngưng một lát, hắn đứng dậy đi chẻ củi.
Đỗ Quyên nhặt quạt hương bồ lên, đứng bên cạnh giúp hắn đuổi muỗi.
Hoàng Lão Thực cảm thấy không yên: hèn chi Nhậm huynh đệ không đưa món ăn thôn quê tới, thì ra là thấy hắn lười, không thương khuê nữ.
Hắn vừa chẻ củi, vừa hỏi hỏi Đỗ Quyên: “Nhậm thúc ngươi thật nói đưa con thỏ?”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Ân. Còn có gà. Nhậm thúc nói, đưa gà sống cho ta nuôi.”
Hoàng Lão Thực nghe xong ánh mắt tỏa sáng, hai tay vung loan đao, phá lệ ra sức.
Nuôi gà hay không nuôi gà, không sao cả; gà đưa tới là có thể giết ăn nha!
Thật ra Nhậm Tam Hòa căn bản chưa nói qua chuyện này, nhưng Đỗ Quyên không thèm để ý.
Không phải nàng mặt dày luôn cầu hắn tiếp tế, mà là nàng nghĩ, mặc kệ hắn có lai lịch gì, nếu ở đây bảo hộ nàng, nàng không ngại lợi dụng một chút.
Lúc trước hắn tặng xiêm y lại đưa con mồi, chung quy không phải là kế lâu dài.
“Cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá”, không bằng dùng lực lượng của hắn, làm cái nhà này hưng vượng lên mới là chính đạo.