Đọc truyện Điền Duyên – Chương 62: Hạnh phúc cả đời
Một lần thấy Lâm gia gia nhìn về phía bên này, nàng lặng lẽ chỉ chỉ vào Đỗ Quyên.
Lâm gia gia cũng âm thầm ngưng thần nhìn lại.
Thấy Đỗ Quyên bày rất nhiều kiểu chơi cho đám nhỏ, còn phối hợp hoà giải bọn họ cãi nhau, không cho bọn họ đem vỏ rác trên giường, cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
Hai lão nhân tinh sống gần trăm năm vừa mê hoặc vừa khiếp sợ.
Đúng lúc này, Đỗ Quyên thấy một đứa bé khoảng một tuổi đang chơi, bỗng nhiên không động đậy, phảng phất như đang tập trung lực chú ý nghe cái gì.
Nàng giật mình, tình hình này quá quen thuộc!
Ánh mắt dời xuống, quả nhiên phát hiện tiểu tử này trần truồng không mặc tã, tiểu tước nhi dang phun nước ra ngoài.
Nàng quát to một tiếng, nắm một mảnh vải bên cạnh chận lại.
Bị nàng gọi như vậy, lại bị đè, đứa bé đang tiểu tiện bị doạ sợ đến mức nhịn tiểu, ngạc nhiên nhìn Đỗ Quyên, lại cúi đầu nhìn mảnh vải ngay ở đũng quần của mình, “oa oa” khóc lên.
Đỗ Quyên thầm nghĩ, ngươi còn không biết xấu hổ khóc. Nếu đi tiểu tưới trên tấm da hổ thì phải làm sao đây? Người làm nương cũng thật là, đứa nhỏ nhỏ như vậy, sao có thể không mặc tã chứ!
Lâm Xuân vội kéo tay Đỗ Quyên ra, phòng bị nhìn đứa bé kia.
Cửu Nhi sầm mặt quát: “Quỷ khóc nhè! Đừng khóc!”
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm nãi nãi cũng không thấy rõ Đỗ Quyên làm cái gì, bởi vậy tiến lên kéo mảnh vải ra nhìn, phía trên có dấu vết bị ướt, nói: “Yêu, đã tiểu rồi!”
Nàng kinh dị liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, vội ôm lấy đứa bé xuống giường đưa đi tiểu.
Nghe tiếng khóc, hai phụ nữ đang nấu cơm trưa trong phòng bếp đi ra.
Lâm lý chính nhìn một trong hai người quát: “Nhà Lão Ngũ, ngươi bị mê sảng hả? Bát Cân cũng không mặc tã, làm ướt tẩm da hổ của nãi nãi ngươi thì sao?”
Một phụ nữ xấu hổ cười tiến lên phía trước nói: “Ta có mang theo tã đến. Lúc nãy hắn không chịu mặc, ta định đợi một lát sẽ dỗ hắn. Nào ngờ vội vã nên quên.”
Nói xong, tìm tã khắp giường.
Cửu Nhi dùng hai ngón tay kẹp miếng vải Đỗ Quyên dùng để chặn đứa bé kia lại, nói: “Ngũ thẩm, là cái này?”
Nàng cười nói: “Ái dà, chính là cái này!”
Lâm nãi nãi đã trở lại, trả Bát Cân lại cho nàng thu thập, rồi kể lại hành động của Đỗ Quyên ngăn Bát Cân đi tiểu lại. Mọi người nghe xong kinh ngạc và cười.
Vợ Đại Mãnh cũng đi ra, ở thắt lưng còn đeo tạp dề, mừng rỡ ôm lấy Đỗ Quyên, hung hăng hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Khuê nữ của ta rất thông minh.”
Cửu Nhi đứng ở trên giường hô to: “Nương, cho ta hôn một cái! Ta cũng muốn hôn một cái!”
Đỗ Quyên nghe xong nhất thời sụp mặt, dúi đầu vào ngực mẹ nuôi.
Mọi người đều cười ồ vui vẻ.
Náo loạn một phen, mẹ nuôi nói cơm đã sẵn sàng, kêu người thu thập bàn dọn cơm. Mọi người đều bận rộn, Đỗ Quyên lại bị vứt xuống giường La Hán.
Nàng chợt thấy mót tiểu, vội nhìn Hoàng Tước Nhi “Hu, hu” kêu lên.
Hoàng Tước Nhi luôn ở bên giường, vừa sưởi ấm ăn hạt dưa, vừa nghe Thủy Tú và mấy bé gái nói chuyện. Có khi nhìn sang muội muội, thấy nàng không có việc gì mới lại quay đầu nghe người ta nói cười.
Lúc này nàng nghe tiếng kêu, vội vàng đứng dậy nhìn quanh, tìm người đưa muội muội đi tiểu.
Lâm nãi nãi thấy hỏi: “Tước Nhi, làm sao vậy?”
Hoàng Tước Nhi vội chỉ vào Đỗ Quyên nói: “Muội muội muốn đi tiểu.”
Lâm nãi nãi kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết được nàng muốn đi tiểu?”
Hoàng Tước Nhi nói: “Muội muội gọi như vậy là muốn đi tiểu.”
Kỳ thật, Đỗ Quyên muốn nói “xuỵt xuỵt”, nhưng không nói rõ được nên biến thành “vụt vụt”. Sau vài lần Hoàng Tước Nhi có kinh nghiệm, từ đó nàng vừa gọi như vậy là biết nàng muốn đi tiểu hoặc là đi cầu. Bởi vì nàng còn quá nhỏ, không dám ôm muội muội đi tiểu.
Vợ Đại Mãnh cũng nghe thấy được, vội bước tới thất kinh hỏi: “Đậu Quyên không đi tiểu vào tã sao? Buổi tối cũng không đái dầm? Còn bỏ tã?”
Hoàng Tước Nhi đầy tự hào nói: “Buổi tối thì kêu to một hồi. Ban ngày muội muội chưa bao giờ đi tiểu vào tã, biết kêu người. Không cần giặt tã.”
Túi tã chỉ để ngừa vạn nhất mà thôi.
Vợ Đại Mãnh nhìn tiểu nhi tử vỗ tay nói: “Cửu Nhi, ngươi nghe thấy chưa? Ngươi đã ba tuổi còn đái dầm. Muội muội nhỏ như vậy đi tiểu đã biết kêu người.” Vừa nói vừa tới ôm Đỗ Quyên, “Ta ôm nàng đi ra ngoài.”
Cửu Nhi nhất thời đỏ mặt, cả giận: “Tối qua ta không tiểu!”
Lâm Xuân cười hì hì nhìn đường ca nói: “Ta không đái dầm.”
Cửu Nhi cứng miệng không nói lời nào, rõ ràng là không đủ lòng tin.
Tối qua hắn không đái dầm, nhưng tối hôm trước, tối hôm trước trước nữa, hắn đều đái dầm, bởi vậy không dám cùng Lâm Xuân so.
Lâm nãi nãi ở bên cạnh ngăn vợ Đại Mãnh lại nói: “Sao ra bên ngoài chứ? Bên ngoài lạnh như vậy sẽ đông lạnh đứa bé. Ngươi bận ngươi cứ đi, ta đưa đi.”
Nói xong xuống giường, ôm lấy Đỗ Quyên run rẩy đi ra phía sau.
Cửu Nhi và Lâm Xuân đều muốn đi theo.
Lâm nãi nãi nhìn 2 đứa chắt trai, mỉm cười nói: “Đỗ Quyên là con gái, các ngươi là con trai, lúc đi tiểu không thể nhìn.”
Hai bé trai nhìn nhau, lần đầu suy tư vấn đề nam nữ hữu biệt.
Đỗ Quyên nghe xong buồn bực cười.
Lâm nãi nãi một đường cúi đầu chăm chú nhìn nàng, đi vào căn phòng phía sau, là một gian phòng ngủ.
Đỗ Quyên lại nhìn thẳng mắt: bộ giường rộng lớn có hoa văn trang trí phức tạp, phong phú kiểu cổ xưa; Còn có các loại thùng, đều mang phong vị cổ xưa. Nàng gần như có thể khẳng định, đây là phòng của Lâm gia gia và Lâm nãi nãi.
Lâm nãi nãi ôm nàng đi vào hành lang được vây kín phía sau bộ giường, nơi đó có cái bồn cầu. Lão nhân gia khom lưng giở nắp bồn cầu lên, nâng hai chân Đỗ Quyên lên, đưa cái mông nhỏ của nàng nhắm ngay bồn cầu, miệng “xuỵt xuỵt”.
Đỗ Quyên vừa đi tiểu, vừa quay đầu nhìn cái giường, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Không biết Lâm nãi nãi có cảm nhận được sự hạnh phúc của mình không, nhưng Đỗ Quyên cảm thấy nàng ở trong núi sâu cả đời bình thản, không chỉ con cháu cả sảnh đường, hơn nữa phúc thọ lâu dài, đáng giá!
Có nhiều người phú quý nhưng chưa chắc tiêu dao tự tại như nàng vậy.
Đợi Lý Đôn tới, nàng cũng muốn cuộc sống như vậy!
Tiểu xong, Lâm nãi nãi ôm nàng đi quanh phòng, tựa hồ biết nàng thích xem gia cụ cổ. Như hiến vật quý vậy, đem thùng đều mở ra cho nàng xem.
Những đồ gia cụ kia, vẻ ngoài đại khí, nhưng những chi tiết đều khéo léo tinh xảo. Ngăn kéo nhỏ, ngăn ngầm, mọi thứ đều có đường nét độc đáo, hợp quy tắc có thể giấu một ít vật. Bên trong cũng quả thật có giấu rất nhiều vật nhỏ, không thiếu châu ngọc bảo thạch.
Đỗ Quyên phát hiện, Lâm gia thật có tiền.
Không chỉ vì ở trong núi sâu, gõ đã đều không tốn tiền, lại có tay nghề gia truyền, cho nên mới mua sắm chuẩn bị gia sản như vậy. Tài phú Lâm gia là ẩn sâu.
Cũng đúng, vàng bạc trong núi là vô dụng.
Ở trước bàn trang điểm, Đỗ Quyên nhìn thấy vài cây lược gỗ trong ngăn kéo, đặc biệt khéo léo, liền ghé sát vào nhìn kỹ.
Lâm nãi nãi lập tức cầm lấy một cây lược đưa cho nàng.
Nàng quan sát phát hiện cô gái nhỏ này không thèm để ý những thứ khác, duy chỉ có hứng thú với đồ bằng gỗ, thạch điêu gì đó, “Lược này là lúc thái gia gia còn trẻ, học thợ mộc mới xuất sư làm riêng cho thái nãi nãi. Thái nãi nãi dùng hơn tám mươi năm. Hôm nay đưa cho ngươi.”
Nàng cười thập phần hòa ái hiền lành.
Đỗ Quyên vội đẩy ra, trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng.
Lược này tương đương vật đính ước của lão thái thái, sao nàng có thể nhận?
Hối hận không nên nhìn chằm chằm nó, bị lão nhân tinh nhìn ra tâm tư.
Lâm nãi nãi cảm thấy vô cùng thú vị, nhỏ giọng nói với nàng: “Ngươi không phải là khuê nữ của cháu dâu ta sao? Thái nãi nãi cho ngươi cái này, cũng là nên. Ta đỡ phải tìm thứ khác.”
Nói xong, cứng rắn nhét vào trong áo nhỏ của Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên không dám quá chống đẩy, vì lúc nãy quả thật nàng biểu hiện sự thích thú rõ rệt, nếu như cố chống đẩy, người ta sẽ ngạc nhiên.
Một đứa bé còn bú sữa mà có tâm tư như vậy, không kỳ quái sao?
Bên ngoài, mẹ nuôi kêu ăn cơm, Lâm nãi nãi mới đóng gương, ôm Đỗ Quyên đi ra ngoài.
Người Lâm gia đông đúc, cơm buổi trưa ước chừng bày bốn bàn lớn.
Nam nhân hai bàn, nữ nhân một bàn, con nít một bàn, đều chen lấn nhau ngồi.
Rau quả tự nhiên không cần so, gần như trong núi này có thể có. Nhưng có thể ăn đặc sản món ăn thôn quê thì có thể thấy trên bàn cơm ở đây.
Vợ Đại Đầu lấy canh thịt trộn cơm muốn đút Lâm Xuân và Đỗ Quyên.
Lâm nãi nãi cản lại nói: “Để Đỗ Quyên ăn cùng ta. Đừng đút tùm lum thứ cho nàng. Đứa bé quá nhỏ, chịu không nổi.”