Đọc truyện Điền Duyên – Chương 59: Lần đầu tiên nói chuyện kêu
Thì ra hắn bò qua là vì đưa sơn tra cho Đỗ Quyên.
Đây là đại ca hắn, Thu Sinh, vừa cho hắn. Hắn cảm thấy đẹp lại thơm ngọt, liền nghĩ đến Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cảm động đến sụt sịt —— đứa bé này quá đáng yêu!
Ô ô, thật cảm động!
Nàng có thể cự tuyệt nam nhân vì nàng tự sát, lại không có cách nào chống cự thằng bé đưa sơn tra. Không, không thể tính là thằng bé, chỉ có thể tính hài nhi.
Nhìn Lâm Xuân, Nhậm Tam Hòa cũng có chút kinh dị.
Hắn nhận lấy sơn tra, lau sạch sẽ rồi mới đưa cho Đỗ Quyên.
Tay Đỗ Quyên nhỏ, một tay chỉ có thể cầm một cái. Cảm giác này tựa như lúc thành nhân trước đây cầm quả táo nhỏ.
Nàng cười hì hì đưa một trái đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một chút.
Hương vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon, nhưng nàng tiêu thụ không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhíu lại.
Mọi người đều cười, Lâm Xuân cũng cao hứng cười.
Nhậm Tam Hòa thấy hai tay nhỏ của tiểu tử này dính sơn đen như mực, trên áo hắn cũng in 2 cái Ngũ Chỉ (năm ngón tay), thật buồn cười, hướng Hoàng Tước Nhi kêu lên: “Tước Nhi, lấy cái khăn ướt đến đây, giúp Lâm Xuân lau tay, không thôi hắn làm dơ Đỗ Quyên.”
Hoàng Tước Nhi vội vàng vào phòng bếp múc nước, lấy khăn vải.
Lúc này, Lâm Đại Đầu cầm cây đòn gánh đi ngang qua nhà Hoàng gia, nghe tiếng cười nên nhìn vào trong thấy Nhậm Tam Hòa.
Bất giác hắn kinh ngạc, thầm nghĩ sao hắn lại đến Hoàng gia?
Không phải là hắn không thích Hoàng Lão Thực sao!
Lại nhìn kỹ thấy tiểu Lâm Xuân đang đứng bên người Nhậm Tam Hòa.
Hắn vội buông đòn gánh, đi vào sân Hoàng gia, cười nói: “Nhậm huynh đệ sao đến đây? Đến lúc nào? Yêu, Xuân Nhi! ngươi cũng tới rồi? Ai ôm ngươi tới?”
Nhậm Tam Hòa cười nói: “Con trai của ngươi thật có bản lĩnh, tự bò qua.”
Lâm Đại Đầu ngồi xuống băng ghế nhỏ Hoàng Tước Nhi bưng tới, vừa nhìn nhi tử mắng: “Chỗ nào cũng bò, cũng không ai quản ngươi sao? Hạ Sinh đáng chết này, coi ta về nhà không đánh hắn. Nếu bò xuống nước thì sao đây!”
Phùng Thị vội nói sẽ không, đem chuyện Lâm Xuân đưa sơn tra cho Đỗ Quyên nói ra.
Lâm Đại Đầu nhìn nhi tử thở dài, xem ra đời này hắn đã nhận chuẩn Đỗ Quyên, nhưng trăm ngàn lần đừng xảy ra sự cố a!
Nghĩ xong, hắn nhìn Đỗ Quyên triển khai một nụ cười tự nhận là thập phần hòa ái.
Đỗ Quyên quay đầu đi, không nhìn hắn.
Nàng thấy ai đều cười, chỉ là không cười với Đại Đầu bá bá.
Bởi vì nàng nhất định phải làm cho hắn chán ghét nàng, thấy nàng là đau đầu; muốn cho hắn cảm thấy nàng chán ghét hắn, đánh mất tâm tư cầu thân. Có hắn ở đây, nàng thậm chí không vui đùa cùng Lâm Xuân để tránh bị hắn ngộ nhận là nhi tử và nàng “Ở chung hòa thuận”.
Nhưng rõ ràng là chiêu này không có công hiệu gì, căn bản Lâm Đại Đầu không lưu tâm.
Đỗ Quyên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật nàng không biết là mặt mũi nàng không đẹp nhưng rất đáng yêu, nàng lại không kiên nhẫn sắm vai khóc nháo. Lâm Đại Đầu một hán tử thô ráp sao có thể cảm giác ra được nàng có ác ý với hắn?
Cho nên, xem như Đỗ Quyên mất công mất sức.
Tâm tính nàng như thế, làm người ác có chút khó khăn.
Lúc này, Hoàng Lão Thực nhìn Lâm Đại Đầu nói: “Ta thấy Xuân Nhi đã biết đi.”
Lâm Đại Đầu cười nói: “Biết đi. Hắn vịn tường có thể đi rất xa.”
Nhậm Tam Hòa lại hỏi: “Biết kêu cha mẹ chưa?”
Lâm Đại Đầu vội khoe khoang nói: “Rất nhanh sẽ biết. Hăn đợi không kịp muốn nói chuyện, cả ngày cô lỗ cô lỗ nói thật dài, chỉ là nghe không hiểu. Đến, Xuân Nhi! gọi “Cha ——” “
Lâm Xuân nhìn hắn cười hì hì, không lên tiếng.
Lâm Đại Đầu ngóng trông nhi tử gọi cha, bởi vậy bám riết không tha cứ lặp đi lặp lại.
Lâm Xuân nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Quyên, bỗng nhiên há mồm rõ ràng kêu lên: “Muội muội!”
Mọi người ngẩn ngơ, tiếp đến là tiếng cười ha hả ồn ào.
Ngay cả Đỗ Quyên không muốn lộ khuôn mặt tươi cười trước mặt Lâm Đại Đầu, lúc này cũng nhịn cười không được: “Ha ha ha… Lần đầu tiên mở miệng nói chuyện là gọi bản cô nương. Ngươi làm cha … quá mất mặt đi!”
Sắc mặt Lâm Đại Đầu quả thật rất khó xem, thở phì phò nhìn Lâm Xuân.
Đứa con trai này, tương lai có thể “cưới vợ quên cha mẹ” hay không?
Hoàng Tước Nhi rất cao hứng, vội dạy hắn nói: “Xuân Nhi, gọi “Đỗ —— Quyên”.”
Lâm Xuân đọc theo nàng: “Đậu —— Tiêm!”
Hắn nghe người ta gọi “Đỗ Quyên” mấy tháng nay, sớm nghe nhiều nên thuộc, rất tự nhiên liền đọc ra, chỉ là phát âm không được chuẩn.
Hoàng Tước Nhi rất vui sướng, khen hắn thông minh.
Lâm Đại Đầu tức giận đến mắng: “Tiểu tử đáng chết này! Còn muốn cha không? Gọi cha!”
Lâm Xuân lúc la lúc lắc đi qua, ha hả cười đánh về phía hắn, chỉ là không gọi.
Hoàng Lão Thực cười đến dậm chân, Nhậm Tam Hòa cười cười liền ngừng, cúi đầu nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên đang ngồi vuốt phẳng trái sơn tra hồng.
Từ đó về sau, Lâm Xuân thường chạy qua Hoàng gia cách vách.
Đầu tiên là bò tới. Sau này là nghiêng ngả lảo đảo, đi vài bước vướng chân té lộn mèo một cái mới đi tới đây. sau nữa là chạy lại đây, còn chưa tới cửa viện đã hô to: “Đỗ Quyên! Muội muội!”
Nhậm Tam Hòa cùng Hoàng gia khôi phục lui tới, nhưng không hề giống như trước thường đưa con mồi cho Hoàng gia, cũng không hề lấy cớ làm xiêm y tiếp tế Đỗ Quyên.
Trong nháy mắt, đã đến cuối năm.
Bởi vì núi cao cách trở, tuy trong núi bốn mùa rõ ràng, nhưng mùa hạ không nóng, mùa đông ít lạnh, hơn nữa rất ít tuyết rơi. Nhưng có lúc ngoại lệ, năm nay, một trận tuyết lớn kéo dài đến hai mươi chín tháng chạp, dãy núi bị phủ tuyết trắng xoá.
Lúc tuyết lớn phong sơn, cổ thôn trong núi sâu vừa náo nhiệt lại nhàn nhã.
Náo nhiệt là bởi vì trong núi không người ngoài đi vào, thôn dân liền thăm hết nhà này đến nhà kia, tự đùa tự vui. Nhàn nhã là bởi vì thời tiết này thật sự không có việc gì có thể làm, trừ bỏ ăn uống.
Mọi người đều vây quanh chậu than nói cười, bên người đặt đầy bánh gạo đường, hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ, hạt thông,trái cây, sắc hương đầy đủ.
Đây là điển hình kinh tế nông nghiệp cá thể, hoàn toàn tự cấp tự túc. Đường do chính mình nấu, hạt dưa do chính mình trồng, hạt dẻ là hái trên núi.
Nếu lười một chút hoặc là ngại khó, không muốn khai khẩn chút đất trồng trọt đậu phộng đậu tương, cũng không tại địa đầu canh tác tận dụng triệt để trồng trọt chút hạt dưa, hoa màu, hoặc là không muốn chạy khắp núi đánh hạt dẻ, thì cuối năm trẻ con trong nhà sẽ không có đồ ăn vặt. Dựa vào khung cửa nhìn miệng người khác ăn, đắnh mất mặt mũi người lớn.
Lúc ăn cơm, bình thường trên bàn đều có thịt, bởi vì đã giết heo cuối năm.
Bình thường thì thịt heo cần phải muối, muốn bán cũng không có nơi bán.
Nhưng cũng không có nghĩa là được ăn thịt thả cửa. Thịt này phải bảo quản một năm, ăn tiết kiệm đến năm sau. Ngày mùa, quá tiết hoặc có chuyện gì, đều trông cậy vào số thịt này đổi khẩu vị. Nhà nghèo, ruộng đất it, nhiều miệng ăn, nhiều gia đình còn phải dùng thịt đổi lương thực.
Một nhà Đỗ Quyên qua tất niên tại nhà bà nội.
Bởi vì Phùng Thị không được cha mẹ chồng thích, nên hoàn cảnh rất không tư vị. Người một nhà nếm qua bữa cơm đoàn viên rồi đi về, gia gia nãi nãi cũng không giữ lại.
Sau khi trở về chơi đùa cùng đám nhóc Lâm gia, Đỗ Quyên mới phát giác được chút không khí giao thừa.
Sáng hôm sau, cả nhà lại đến nhà ông bà nội chúc tết.
Trừ bỏ Phượng Cô ngẫu nhiên cùng Phùng Thị nói vài câu, Hoàng đại nương căn bản không để ý tới Phùng thị. Hoàng Tước Nhi cũng không dám nói giỡn trước mặt ông bà nội. Đại Nữu và Tiểu Bảo cũng không thích chơi với nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy, cả nhà bọn họ ở đây thật chướng mắt. Nếu không mau đi về, cả nhà nhị thúc cũng không được tự nhiên theo.
Phùng Thị kết thúc cấp bậc lễ nghĩa xong, liền lấy cớ sợ có người đến nhà chúc tết, dẫn Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên cáo từ trước, chỉ có một mình Hoàng Lão Thực ở lại.
Hoàng đại nương mất hứng nói: “Bận rộn như vậy sao? Một bữa cơm cũng không ăn. Người ta không hiểu được còn tưởng rằng ta đối xử không tốt với ngươi. Đặt Đỗ Quyên ở đây chơi đi.”
Bộ dạng đứa cháu gái này xinh đẹp còn thích cười. Nàng coi như thích.
Đỗ Quyên vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nghĩ thầm thứ lỗi cháu gái không thể phụng bồi!
Phùng Thị cúi đầu liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, nói: “Đỗ Quyên ngủ. Nàng dậy sớm uống một chút trứng gà, lát nữa phải cùng Đại Đầu tẩu tử thảo sữa uống. Đợi tỉnh còn phải đi đến nhà lý chính chúc tết mẹ nuôi.”
Hoàng đại nương nghe xong không được tự nhiên, tức giận nói: “Đi thì đi đi.”
Hôm nay, hai đứa con nhà lão Đại không ở lại nhà bà nội, có chút như đánh mặt. Nhưng giữ các nàng lại cảm thấy chướng mắt, thật là lưỡng nan.
Lòng Hoàng đại nương bị đè nén, cảm thấy đều do Phùng Thị nháo.
Phùng Thị cũng không cảm giác ra bị ghét bỏ, sau khi ra ngoài ngược lại thở phào một cái. Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng bắt đầu thoải mái, bước chân nhẹ nhàng chạy về nhà. Đỗ Quyên nhìn trời cao sáng rõ trước mắt lớn tiếng cười rộ lên.