Điền Duyên

Chương 46: Vô phúc tiêu thụ


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 46: Vô phúc tiêu thụ

Cho nên, đối với Lâm Xuân và Cửu Nhi, Đỗ Quyên không lo lắng.

Nhưng nàng có chút động tâm quyết định, nghĩ rằng trong núi này hẻo lánh, mà kiếp trước nàng là giáo sư trung học, nếu xuyên qua lại chịu ân huệ của Lâm gia, về sau nàng sẽ nghĩ biện pháp chỉ bảo những đứa nhỏ nông thôn.

Với đời sau, giáo dục là chuyện lớn.

Như thế coi như nàng cũng tính xứng đáng với Lâm gia.

Kiếp trước trong núi giao thông không tiện lợi, nàng và Lý Đôn dạy học ở nông thôn, thôn trưởng thôn Thanh Tuyền vô cùng cảm kích, coi nàng và Lý Đôn như quý nhân, huống chi nơi này.

Cho nên sau khi nghĩ thông suốt, Đỗ đại tiểu thư không còn gánh nặng ở trong lòng.

Nàng luôn như vậy đối với cuộc sống. Mình làm việc không thẹn với lương tâm sẽ không nghĩ việc khác. Bởi vậy nàng rất nhẹ nhàng, rất thoải mái. Ngay cả năm đó lúc mẹ qua đời, Lý Đôn rời đi, nàng không có nửa điểm suy sút hay phiền muộn.

Thời điểm thương tâm nhất trong đời nàng là lúc khi vừa xuyên qua, mở mắt ra nhưng không thấy Lý Đôn, bởi vì nàng nghĩ rằng bọn họ nên chết bên nhau.

Hiện tại vì sao nàng lại nghĩ thoáng.

Khoan đã —— nàng có luẩn quẩn trong lòng sao?

Đỗ đại tiểu thư nghĩ nghĩ, hình như thật không có.

Vì thế, vợ Đại Mãnh liền phát hiện đứa bé trong ngực sờ chiếc vọng bạc trên cổ, đôi mắt tự do không chừng, cười đến ngọt ngào, miệng “y y nha nha” dằng dặc, thế nhưng còn thành giọng, không khỏi vui vẻ.

“Đứa bé này, thật là đáng yêu chết người. Thật muốn ôm về nuôi.”


Phùng Thị vui sướng cười nói: “Thủy Tú lanh lợi như vậy, tẩu tử còn hiếm lạ đứa bé này?”

Thủy Tú ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm, nghe lời này vội nói: “Hiếm lạ, hiếm lạ! Nương, đem Đỗ Quyên muội muội về nhà nuôi đi.”

Vợ Đại Mãnh cười nói: “Nếu Hoàng thím không muốn thì cùng ta liều mạng.”

Đang nói cười, bỗng nhiên nhìn quanh hỏi Phùng thị: “Sao không thấy Tước Nhi nhà ngươi?”

Phùng Thị cau mày nói: “Nàng nha, không tiền đồ. Buổi trưa ăn thêm mấy miếng thịt, bị đau bụng. Đang nằm.”

Vợ Đại Mãnh vội vàng hỏi: “Có đau lắm không?”

Phùng Thị cau mày nói: “Để ý nàng làm chi, đói một bữa thì tốt rồi.”

Nàng có chút tức giận, thầm trách con gái mình không có lộc ăn. Có thể ăn là phúc, bình thường nhà ai có tiệc vui, đám trẻ đều nhân cơ hội có một bữa cơm no đủ. Lúc này, bụng của đứa nhỏ chịu không nổi dầu mỡ nên bị đau bụng, người ta liền nói hắn không có phúc khí.

Hoàng Tước Nhi bị đau bụng, buổi tối căn bản không ăn cơm, Phùng Thị rất tiếc hận.

Có một cơ hội ăn thịt thả ga dễ dàng sao?

Đang nói, Phùng Minh Anh từ trong nhà đi ra nói với nàng: “Đại tỷ, Tước Nhi giống như đau bụng vô cùng, đến toát mồ hôi kìa.”

Đỗ Quyên nghe xong vội đình chỉ ca hát, lo lắng.


Lúc Hoàng Tước Nhi ăn thịt, Đỗ Quyên đã sợ nàng ăn vào không thể tiêu hóa. Một chén lớn quá dọa người, lại nói nàng lại không thường được ăn thịt, ai ngờ thật đã xảy ra chuyện.

Nàng cũng không dám tưởng Phùng Thị không chút để ý như vậy, nàng sợ Tước Nhi bị viêm tràng vị cấp.

Nãi nãi của Lâm Đại Mãnh vội nói: “Gọi nàng dậy, giúp nàng xoa bụng, không thể nằm. Ngày mai nấu chút cháo cho nàng ăn, hai ngày này chớ ăn dầu mỡ.”

Bà ngoại cũng nói: “Lâm nãi nãi ngươi nói rất đúng. Minh Anh nhanh đi chiếu cố Tước Nhi.”

Phùng Minh Anh vội vàng xoay người đi vào nhà.

Hoàng đại nương liền thở dài: “Nha đầu kia cũng là người không phúc khí. Đại Nữu và Tiểu Bảo hoàn hảo, không đau bụng.”

Tuy vừa rồi Phùng Thị cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc này bà bà đem Đại Nữu và Tiểu Bảo ra so với Hoàng Tước Nhi, nàng lập tức không thoải mái. Con của nhà lão Đại không phải nuôi không sống mà là không có phúc. Bà bà chướng mắt người con dâu cả này coi như xong, đại nhi tử và cháu gái cũng chướng mắt sao?

Lâm nãi nãi liền cười nói: “Đây không phải là không có phúc. Bình thường ít ăn dầu mỡ, đột xuất ăn nhiều thịt khẳng định chịu không nổi. Nhà Lão Thực, ngày mai ngươi nấu chút cháo đút nàng. Cũng không thể khinh thường. Nếu bị nặng, trên ói dưới đi cầu, để nặng là không tốt.”

Phùng Thị vội vàng gật đầu nói: “Ai! hiểu được. Vẫn là Lâm nãi nãi có kiến thức.”

Hoàng đại nương nghe xong cũng không cao hứng, đây là nói nàng không kiến thức?

Phùng Thị nghe Lâm nãi nãi nói có chút lo lắng, bận rộn bới xong hai chén cơm, liền buông bát đũa đi xem Hoàng Tước Nhi.

Phùng Minh Anh dẫn Hoàng Tước Nhi đi ra.


Sắc mặt đứa bé vàng như nến, đôi mày nhạt hơi nhíu lại, tay ôm lấy bụng, tinh thần uể oải, không còn sự hăng hái ăn thịt buổi trưa.

Mọi người thấy vội đều buông bát hỏi nàng thế nào. Hoàng Tước Nhi sợ hãi không dám trả lời. Hồi nãy Phùng Thị đã mắng nàng không có phúc, nói trắng ra là uổng phí thịt ngon. Bản thân nàng cũng thương tâm khổ sở. Thấy cơm chiều trên bàn có nhiều thức ăn ngon, nhưng nàng lại vô phúc tiêu thụ, bởi vậy càng khó qua, bụng lại đau, liền ứa nước mắt.

Phùng Minh Anh ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bụng.

Đỗ Quyên vội y y nha nha kêu lên.

Vợ Đại Mãnh ngạc nhiên nói: “Di, Đậu Quyên nhận được tỷ tỷ?”

Phùng Minh Anh nói: “Đỗ Quyên rất thích Tước Nhi. Tẩu tử, ta ôm nàng đến chơi với Tước Nhi một hồi, không chừng Tước Nhi sẽ quên đau bụng.”

Vợ Đại Mãnh vội nói: “Ngươi ôm đi đi.” Rồi an ủi Hoàng Tước Nhi vài câu.

Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên đi qua, ngồi bên người Hoàng Tước Nhi, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bụng.

Đỗ Quyên cũng đưa tay đập vào bụng nhỏ của Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Tước Nhi liền cười, đưa tay nhẹ nhàng vê lên.

Nhậm Tam Hòa vẫn âm thầm chú ý Đỗ Quyên, bởi vậy cũng nghe thấy chuyện Hoàng Tước Nhi sinh bệnh, nên nói với Hoàng Lão Thực vài vị thảo dược thường thấy, kêu nấu thuốc cho Hoàng Tước Nhi uống.

Vừa vặn Lâm gia thường thu mua dược thảo, vợ Đại Mãnh vội chạy về nhà cầm đến.

Bà ngoại vội vàng cầm lấy đi vào phòng bếp nấu.

Bận rộn đến lúc sắc trời mờ tối, một nhà Lâm Đại Mãnh cáo từ.

Bởi Nhậm Tam Hòa sống một mình trong núi, hôm nay vì đưa con mồi đến mới vào thôn, Lâm Đại Mãnh liền mời hắn đi Lâm gia nghỉ tạm, sáng mai mới trở về. Hắn đồng ý.


Lúc đi, bọn người Hoàng Lão Thực và Lâm Đại Đầu  tha thiết đưa bọn họ tới cửa.

Hoàng Lão Thực nhìn Nhậm Tam Hòa nói: “Nhậm huynh đệ, thường đến chơi a.”

Theo lẽ thường đây là lời khách sáo, nhưng Nhậm Tam Hòa lại trịnh trọng đáp ứng, hắn nói nhất định sẽ thường tới quấy rầy, tìm Lão Thực đại ca nói chuyện uống rượu.

Chờ bọn hắn đi xong, vợ Đại Đầu, Phượng Cô giúp Phùng Thị thu thập bát đũa. Phùng Trường Thuận và Hoàng lão cha ngồi nói chuyện trong nhà chính.

Hoàng Tước Nhi được xoa bụng, lại uống thuốc, quả nhiên hết đau, lập tức cả người thoải mái, trên mặt lộ ra tươi cười, mọi người mới yên tâm.

Đỗ Quyên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phùng Trường Thuận đang cùng Hoàng lão cha, Lâm Đại Đầu nói tiệc rượu hôm nay làm tốt, lại hỏi thăm tình hình nhà Lâm Đại Mãnh, chợt nghe trong phòng bếp có tiếng tranh chấp, vội nghiêng tai lắng nghe. Lại là thanh âm của Hoàng đại nương và Phùng thị.

Mọi người vội đi vào, vừa hỏi, thì ra vẫn là chuyện chia đồ ăn.

Buổi trưa mọi người đều ăn no, buổi tối liền ăn ít đi, bởi vậy thừa lại rất nhiều đồ ăn, có món gần như không động đũa. Thịt tươi cũng còn một ít, hơn nữa giữa trưa thừa đồ ăn không ít, dĩ nhiên là phần của chủ nhà.

Vợ Đại Mãnh rất rộng lượng để Phùng Thị và vợ Đại Đầu chia, nàng không cần.

Buổi sáng Nhậm Tam Hòa lại đưa con mồi đến, nàng liền đoán chừng thịt sẽ dư, tại chỗ chặt hai cái chân hươu mang về nhà. Giữa trưa đồ ăn nấu xong, còn nói Thủy Tú nhà nàng không có tới, múc đầy hai bát thịt lớn kêu con trai cả Phúc Sinh mang về.

Bởi vì con mồi vốn là chồng nàng đánh, người bên ngoài dĩ nhiên không phản đối.

Cho nên đồ ăn dư  tất nhiên không vào mắt nàng —— nhà nàng thường xuyên ăn thịt nên rất hào phóng.

Bởi vì lời nói của vợ Đại Mãnh, Phượng Cô ngượng ngùng nói muốn chia, lại vì con trai Tiểu Bảo, mặt dày cười với Phùng Thị nói: “Đại tẩu, buổi tối Bảo Nhi chưa ăn gì, đem bát thịt hoẵng này cho ta đi, ngày mai cũng có thể dỗ hắn một bữa cơm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.